Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một thời gian được cưng chiều như báu vật. Một chút gì cũng có người để tâm tới. Mẹ cô một chút cũng sợ cô đau, hai anh thì lại coi cô như cánh hoa nhỏ mong manh cần nâng niu nên cứ thay phiên nhau vào túc trực chăm cho cô không để tâm đến công việc.

Lãnh Băng Băng lúc này như là cô công chúa bé bỏng được mọi người xung quanh cưng chiều. Cô cũng không dám lơ là một phút giây. Lúc trước giờ cô luôn bị ghẻ lạnh, chưa bao giờ được một lần như ngày hôm nay. Có phải là cô nên tạo lại cho bản thân mình một cuộc sống tốt hơn không ?

- Băng Nhi... Băng Nhi.. - Một cái chạm tay nhẹ làm Lãnh Băng Băng quay về hiện tại - Nãy giờ em đang nghĩ gì mà không để tâm đến lời anh gọi vậy ?

À là Khiết Tâm, Mấy hôm nay cô để ý khi Khiết Tâm nghe điện thoại của thư ký hay mang tài liệu đến phòng bệnh của cô làm việc thì anh rất tập trung và quyết đoán. Nhiêu đó thôi đã thể hiện được có thể trong thương trường anh rất lạnh nhạt. Khi xong việc anh đối xử với cô rất tốt, không lạnh nhạt nhưng trong lời nói của anh luôn kiên định khiến đối phương phải tập trung nghe.

Lắc đầu nhẹ, Lãnh Băng Băng mở cái miệng nhỏ xinh của mình để ăn miếng táo của anh đút. Anh nhìn cô rồi nói:

- Băng Nhi, sức khoẻ em đã ổn định hơn trước rồi. Em có định đi học lại không ? Nhà trường chỉ mới nhập học thôi. Em muốn đi học thì chỉ cần để thời gian bù thêm ít bài là theo kịp mọi người đó.

Đi học sao ? Cô đã từng nghĩ là mình không thể quay về mái trường nữa nhưng lần này cô có thể đi học thật đó ?

- Anh cho Băng Nhi đi học đi.. Em muốn đi học - Nói nhỏ trong miệng như thế này không biết Khiết Tâm có nghe được không nhỉ

- Rồi rồi anh biết rồi... Muốn đi học phải ngoan dưỡng cho thân thể tốt lại anh mới cho em đi học... Bây giờ thì ngoan mà ngủ một giấc đi - Xoay vào mái tóc mượt mà rồi kéo mền cho cô. Anh chưa từng nghĩ sẽ có một tai nạn đến làm tổn hại đến cô gái bảo bối nhỏ này của anh nhiều đến như thế này.

Buổi tối đến lượt Khiết Vũ vào trông cô thì anh dắt cô xuống phía sân bệnh viện để đi dạo. Bệnh viện gì mà to thế ? Đó đến giờ cô có được cung phụng như này đâu. Một ngày ở cái bệnh viện to thế này là bằng cả tháng tiền ăn của cô.

- Băng Nhi em ở yên đây nhé. Anh Vũ đi nghe điện thoại một chút. - Khiết Vũ đỡ Băng Băng ngồi lên ghế đá

Cô gật đầu rồi đẩy nhẹ tay Khiết Vũ đi. Khiết Vũ không nhẹ nhàng dịu dàng như Khiết Tâm. Anh lãnh đạm. Anh ít nói lắm anh còn có tính dễ nóng giận nữa. Có hổm y tá trễ giờ đến kiểm tra tổng quát cho cô, Khiết Vũ không nói không rành lên thẳng phòng viện trưởng nói chuyện. Ây ya không nhờ cô nói nhỏ thì chắc anh cũng đem cái bệnh viện này đi phế bỏ.

Khiết Vũ đu nghe điện thoại rồi thì mình cô ngồi một mình. Cô lại suy nghĩ về việc của mình. Tại sao cô không chết đi mà lại vào thân thế của một người khác ? Cô chưa đủ đau khổ sao ? Rồi Lâm Băng Băng kia đâu rồi ? Không lẽ cô hưởng hết những phúc lợi này sao ?

- Anh định là sẽ cho em xuất viện về nhà. Cho tiện anh với Tâm, ba mẹ tiện lo cho em hơn. Em chịu không ?

Vũ lấy một chai nước đưa cho cô rồi vuốt nhẹ mái tóc. Cô chỉ như con mèo nhỏ ngoan ngoãn gật đầu. Cô luôn để bản thân ở chế độ đề phòng tất cả mọi người vì có thể mọi thứ trước mắt như thế này cũng có thể biến mất bất cứ lúc nào.

---------- Ta là tuyến phân cách thời gian------------

Đinh- đoongggg...

Lãnh Băng Băng hiện giờ đang đứng trước một căn nhà đối với 5 người là quá đầy đủ tiện nghi. Kín cổng cao tường sang trọng và an toàn. Phía bên trong thì hồ bơi, sân vườn, cây hoa nhiều vô kể một căn nhà to thế này thì 5 người thì quá ư là đầy đủ rồi.

- Băng Băng con về rồi. Hôm nay mẹ tự tay nấu canh gà hầm rất bổ cho sức khoẻ của con đây con vào đây ăn cho nóng nào.

Bà ra đỡ đứa con gái bé bỏng vào, thật là lúc trước bà mong mỏi sanh một đứa con gái để cưng chiều nhưng lần đầu đã sinh một lần đứa con trai nên bà thất vọng lắm, bây giờ có một cô công chúa thì phải hết mực cưng chiều.

- Mama cưng chiều con quá đâm ra con sẽ hư đó mama à ... - Cô nhìn mẹ cười làm nũng, từ lúc trước mẹ cô đã không có được một lần cưng chiều cô. - Baba đâu rồi mẹ sao con không baba đâu ?

- À khi nãy baba ở nhà chờ con nhưng lại có cuộc họp nên baba nói với mẹ là xin lỗi bảo bối không thể đón con được - Bà vuốt mái tóc nâu hạt dẻ của cô.

------Ta là tuyến phân cách thời gian------

Trung tâm mua sắm Lạc Thương.

Ăn rồi nằm ở nhà, mọi việc đã có kẻ hầu người hạ, giờ bản thân cô một chút công việc cũng không làm được nên rất chán. Mẹ gợi ý cô đến trung tâm mua sắm chắc sẽ giải khuây cho đỡ chán hơn. Bây giờ cô có thể vào những cửa hàng mà lúc trước chỉ dám đứng ở ngoài mỏi mắt nhìn mà không có điều kiện bước vào để mua.

Vào một cửa hàng quần áo cô đi vào khu áo, woa thật nhiều đồ đẹp, đó giờ cô chưa nghĩ sẽ có một ngày cô sẽ mua được những bộ đồ này. Vô tình cô đụng phải một người.

- Yaa thật xin lỗi.. tôi chú tâm quá nên không để ý.. thậ.. - Bỏ áo xuống cô vội vàng quay lại nói nhưng đụng phải một người cô nghĩ sẽ không bao giờ sẽ gặp. " Lâm Nhạc Nhạc.. cô ta đây sao .."

Lâm Nhạc Nhạc nhìn cô gái trước mặt thì tự nhận được bản thân mình bị lu mờ trước vẻ đẹp của cô. Trên đời này vẫn có búp bê sao ? Thật ganh tị với sắc đẹp của cô. Lâm Nhạc Nhạc chỉ cười trừ với cô

- Không sao

- Nhạc Nhạc, đã xong chưa ? Chúng ta không còn nhièu thời gian đâu - Một tiếng vọng sau lưng đến

" Phúc Bội Văn .. cả anh ta ? " Lần này bản thân Lãnh Băng Băng cảm thấy rợn người, hai người cùng ở đây luôn à ? Cô không ngờ lại gặp hai người này nhanh đến như vậy. Cô cười thầm trong bụng rồi quay lưng đi. " Coi như ông trời giúp tôi, có thù tất báo. Không biết hai người sẽ làm trò gì tiếp đây ? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro