Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cộc.. cộc...

- Vào đi.. - Hiệu trưởng trường ngước mặt lên thấy người bước vào liền đứng dậy cung kính - Chào cô - Tiểu thư Lãnh gia

Cô nhìn lão gia tóc bạc trước mặt rồi gật đầu.

- Giáo sư, lớp của em là ..

- À đợi một chút sẽ có người đến dắt tiểu thư đi ngay. " Bíp " Chủ nhiệm Thi đến văn phòng tui một chút - Hiệu trưởng liền bấm điện thoại gọi, thật là ông cũng không muốn kinh động đến những người có gia thế cao đâu vì nếu không là đến cái chức bé nhỏ này của ông cũng không còn.

- Cạch. Hiệu trưởng cho gọi tôi. Đây là Lãnh tiểu thư phải không ạ ? - Một người chắc đã ngoài 30 nhìn có vẻ nghiêm khắc nhìn cô.

- Chào cô, chủ nhiệm Thi

- Lớp tiểu thư là 12A mời cô theo tôi. Tôi xin phép thư ngài hiệu trưởng. - Chủ nhiệm Thi cúi đầu rồi quay lưng ra khỏi phòng.

Trường này to thật, cô đi theo chủ nhiệm Thi nghe chủ nhiệm giới thiệu, nói tổng thể của trường này - Hợp Phức học viện, học viện hàng đầu trong nước chỉ dành cho hội con nhà có quyền thế, có tiền. Muốn có học bổng thì phải cực kì gay gắt. Đổi lại chất lượng ở đây lúc nào cũng hàng đầu từ cơ sở vật chất đến chất lượng thầy cô, học sinh teong trường nhận được nhiều phúc lợi cực tốt ở đây. Học viện chia ra làm 5 khu. Khu A là khi trường học, khu B là khu hoạt động, khu C là nhà ăn, khu D là khu nghỉ ngơi, khu E là khu ở giữa khu công viên. Một khi vô đây qua cuộc thi sát hạch không đủ tiêu chuẩn sẽ bị thôi học. Lúc này Lãnh Băng Băng nghĩ đúng là cô có nghe qua trường này trên truyền thông nhưng không ngờ bây giờ có thể bước vào ngôi trường này.

- Tiểu thư ở đây, chờ một chút - Chủ nhiệm Thi đi vào lớp rồi gõ nhẹ lên mặt bàn - Hôm nay lớp mình sẽ có học viên mới, mọi người yên lặng một chút. Mời cô ..

Băng Băng bước vào lớp, cả lớp nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên. Thiên sứ là có thật, ở học viện đúng là có nhiều người đẹp thật nhưng với cô thì nét đẹp không ai bằng thật. Cô nhìn mọi người cười nhẹ rồi nói:

- Xin chào, tôi là Lãnh Băng Băng. Tôi nhập học trễ hơn vài ngày nên mong mọi người có thể giúp đỡ.

Đã đẹp gái mà còn là con của Lãnh gia. Đó giờ ai mà không biết quy mô của Lãnh gia rộng rãi to lớn đến nhường nào, hô mưa bão trên thương trường nhắc đến ai mà không kiên dè. Nghe nói là Lãnh gia có cặp sinh đôi nam không chê vào đâu được ai cũng có địa vị cao vời vợi, còn cô công chúa nhỏ được bao bọc nắm sợ rớt, ngậm sợ tan của Lãnh gia nay lại đứng đây. Thật là một diễm phúc cho ai làm đồng học với cô ?

" Lâm Nhạc Nhạc, Phúc Bội Văn ... không ngờ gặp lại hai người ở đây " - Cô đưa mắt đảo vòng quay lớp thì gặp ngay Nhạc Nhạc và Bội Văn cũng ở trong lớp này. Có phải ông trời đang giúp cô không đây ?

- Lãnh bạn học đẹp như vậy, ngôi vị hoa khôi Hợp Phức của Dư Sa sẽ bị lung lay sau.

- Lãnh Băng Băng đẹp như vậy chắc sẽ lấy ngôi vị hoa khôi đó. Dư Sa tính khí khó chịu tôi cũng không thích cô ta.

- Không chừng Lãnh Băng sẽ làm lớp ta nổi hơn cả 12B

Mọi người bàn tán xôn xao về cô bạn học mới chuyển đến.
Lâm Nhạc Nhạc và Phúc Bội Văn nhìn giật mình ngẩng đầu khi nghe cái tên Lãnh Băng Băng, không phải đã chết rồi sao ? Lâm Nhạc Nhạc nhìn thấy Lãnh Băng Băng là nhớ ngay cô gái hôm qua va phải mình ở trung tâm thương mại thì trái tim mới ổn định lại . Không ngờ hôm nay lại gặp ở đây ? Cô thật sự ganh tị với nét đẹp của Lãnh Băng Băng, nó như khiến mọi người khác lu mờ - một vẻ đẹp không góc chết. Phúc Bội Văn thì chỉ nhìn qua Lãnh Băng Băng rồi gục mặt xuống ngủ vì đây không phải chuyện của hắn, trong lòng hắn Nhạc Nhạc là đủ.

- Lãnh Băng Băng nhập học trễ hơn chúng ta nên tôi mong các em có thể hoà nhập với nhau một chút nhé. Bây giờ sắp ra chơi rồi mọi người yên lặng một chuý, tôi còn có việc ở văn phòng. Lãnh tiểu thư cứ việc kiếm chỗ trống ngồi là được nhé.

Chủ nhiệm nói rồi có chút vội vã ra khỏi lớp. Lãnh Băng Băng nhìn mọi người rồi đi xuống phía dưới cuối lớp, kế cửa sổ ngồi. Chỗ cô ngồi là kế bên Lâm Nhạc Nhạc và cô đã cố tình làm như vậy.

- Lãnh Băng Băng, tôi là Lâm Nhạc Nhạc. Có thể làm bạn với cô chứ ? Nhạc Nhạc lại đứng ngay bạn của cô cười tươi.

" Định làm trò gì nữa đây ? Nhìn cô giả tạo thật đấy " - Cô lấy vở trong cặp ra rồi nhìn Lâm Nhạc Nhạc rồi điềm đạm trả lời - Lãnh Băng Băng.

- À cậu bạn ngồi kế tôi là Phúc Bội Văn, bạn ấy là người yêu cuqr tôi luôn đấy - Lâm Nhạc Nhạc chỉ tay về phía cậu học sinh đang ụp mặt xuống bàn ngủ

Trời ơi, đang qua giới thiệu với cô hay đánh giấu chủ quyền vậy. Cô mà thèm quay lại lần nữa với Phúc Bội à. Cô nhìn một chút rồi ừm ờ cho qua. Nếu là thân xác cũ chỉ cần gặp hai người thôi là cô không màng đến ý thức nhào vào đập đôi cẩu huyết này một trận rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro