Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đưa mắt nhìn hai con người đáng chết này, hại cô mất sạch sẽ rồi từ thành phố C chạy qua thành phố E. Nhưng chạy trời không khỏi nắng sao mà cô cho qua được. Để vờn từ từ cũng không sao hết. Cô lấy cái điện thoại trong túi ra rồi đứng dậy.

- Phiền không ? Nếu bạn đưa Băng xuống phòng ăn không ?
- Không sao đi chung đi. - Nhạc Nhạc kéo tay cô đi rồi đi qua chỗ của Bội Văn - Bội Văn, có muốn đi mua đồ chung với em không ?

Cậu đang nằm thì nghe tiếng nói của Nhạc Nhạc thì ngẩng đầu dậy, thấy người con gái kế bên cô - người con gái này sao cứ đặc biệt nhìn vào ánh mắt cậu trong đó có một chút gì đó căm hận. Đó giờ cậu chưa từng gặp qua con gái của Lãnh gia thì làm sao đắc tội với cô được ?

Ca ba đều đi xuống dưới nhà ăn. Nói là nhà ăn nhưng thật nhìn y nhưng nhà hàng 5 sao vậy ? Sao mà sang trọng, hào nhoáng như thế này ? Đúng là trường quý tộc mà.

- Lãnh Băng Băng, cậu muốn ăn gì ? Đồ ăn ở đây rất ngon. - Lâm Nhạc Nhạc kéo tay cô và Bội Văn đến một quầy đầy đủ món ăn từ heo, bò, gà,... đến cua, tôm.

- Một dĩa steak bò sốt đỏ không lấy cà rốt, cho một vài lá chanh. Một lát cá hồi sốt kem, ít bơ, cũng một vài lá chanh nhé

Nghe cô gọi món xong Bội Văn sững người nhìn cô. " Món ăn này.... là món ăn ưa thích của Băng Nhi .. Sao cô ta lại... không sao chắc là trùng hợp sở thích thôi. Chắc do mình suy nghĩ quá nhiều rồi ? "

Cô biết Phúc Bội Văn đang nghĩ gì ? Cô biết anh ta đang nhìn cô với khuôn mặt đen lại. Sao mà có thể trùng hợp được vì cô chính là Lãnh Băng Băng khi trước ngây dại trót tin lời anh đây ? Chỉ mới bắt đầu thôi. Cô là người khi bị người khác tát cho một lần thì cô sẽ đâm lại mười nhát.

- Một phần gà sốt bơ với pasta - Lâm Nhạc Nhạc chỉ vào miếng gà đang vành ươm thơm phức. - à thêm một phần y như vậy nữa nhé

Băng Băng đột nhiên thấy quầy món tráng miệng cuốn hút mắt mình liền kéo nhẹ Nhạc Nhạc qua đó.

- Cho tôi một phần bánh oreo cheesse, nhớ rắc vụn oreo lên bề mặt bánh hộ tôi nhé. Cảm ơn.

Trong đầu Lâm Nhạc Nhạc và Phúc Bội Văn thoáng một ý nghĩ " Sao mà nghe quen thế nhỉ ? Hình như có nghe qua ở đâu rồi ... "

Cả ba đều ngồi lại bàn rồi trò chuyện. Cô ngồi nghe nhưng không thấy Lâm Nhạc Nhạc đề cập tới chuyện ở thành phố C. Cứ từ từ rồi sẽ tới thôi. Cô tự hứa với lòng sẽ hành hạ cho hai con người này sống cũng không bằng chết.

Chuông vào học reng lên rồi. Cô né hai người này vào nhà vệ sinh rửa mặt. Phúc Bội Văn nắm tay Lâm Nhạc Nhạc về lớp thì chợt nhớ lại

--------Hồi ức----------

- Bội Văn, ở đây nè - Giọng nói trong trẻo, dáng người thon thon, khuôn mặt xinh xinh trong bộ váy công chúa trắng tinh - Sao anh tới lâu quá vậy ? Có vấn đề gì hả ?

- À không Băng Nhi, đường hơi kẹt xe một chút - Anh vuốt mái tóc bóng mượt của Lãnh Băng Băng

- Nhanh nhanh nào em thèm bánh ngọt quá rồi nè - Cô vội vã kéo tay anh vào trong rồi nói với phục vụ - Cho tôi một phần bánh oreo cheesse, nhớ rắc vụn oreo lên bề mặt bánh hộ tôi nhé. Cảm ơn.

-------------------------------------------

Lúc này tim Phúc Bội Văn hụt một nhịp, sao hnay anh đột nhiên có suy nghĩ về Lãnh Băng Băng hơi nhiều vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro