Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Do khi trước đang đi học thì nghỉ ngang nên cô rất tiếc, học đối với cô cũng coi là một thú vui không hề chán nản. Bây giờ được đi học lại nên cô quỷ trọng từng phút từng giây. Ghi chép cẩn thận, nghe giảng không sót một câu nào.

Vì là trường điểm, trường tốt của thành phố nên một tháng sẽ qua kiểm tra một lần ai không đủ tiêu chuẩn sẽ bị thôi học, bởi vậy học sinh ở đây chơi thì chơi nhưng vẫn không lơ là việc học. Các phong trào, câu lạc bộ ngoài giờ ở trường cũng khá phổ biến. Nhưng có điều không thể thay đổi là ....

Lớp 12A và 12B luôn đối địch với nhau không ai mà không biết ở trường.

Hai lớp tuân theo luật lệ nước sông không phạm nước giếng như luôn địch ngầm bất phân thắng bại. Ban đầu lớp 12A có lẽ chìm hơn một chút vì bên lớp 12B có hoa khôi Dư Sa, bây giờ 12A đã có cô rồi thì không chừng Dư Sa sẽ thua đậm

Mới đi học ngày đầu mà Lãnh Băng Băng biết được không ít chuyện nhờ cái miệng nói nhiều của Lâm Nhạc Nhạc. Sao cô ta có thể thản nhiên như không có chuyện gì khi vừa mới gián tiếp hại chết một người quá vậy ?

--------- Ta là tuyến phân cách thời gian ------------

Tan trường rồi mọi người đều sắp xếp để nhanh nhanh chóng trở về. Cô thu dọn mọi thứ vào cái balo nhỏ vừa rồi đeo lên vai. Bước ra tới cửa thì Nhạc Nhạc hối hả cất đồ gọi với theo:

- Lãnh Băng Băng đợi tớ với. Đợi tớ một chút hai ta về chung nhé.

Cô cười thầm trong đầu không phải muốn kết thân với cô chứ ? Chỉ mới quen biết thôi sao quen thuộc tới vậy ?

Cô đứng ở cửa chờ thì thấy một nhóm người đi qua, hình như là nhóm học sinh nam của lớp 12B, cô nên tránh đi thì tốt hơn.

- Ây yaaa đó có phải học sinh mới của 12A không kìa ? - Một người trong nhóm chỉ về phía cô - Nghe nói là đẹp hơn cả Dư Sa lớp mình nữa đấy. Muốn nhìn thật kĩ mặt ghê đó

Cô thật muốn băm vằm cái tên vừa lên tiếng. Không phải là đã muốn né rồi sao ? Ông trời không giúp cô, thế nào cũng rắc rối cho mà xem.

Bách Kỳ Vẫn nhìn qua phía tay của đồng học thì thấy một vóc dáng dựa cửa, tóc đã che khuất nửa mặt nhưng vẫn toát lên vẻ gì đó bí ẩn. Anh đi lại đưa tay lên vai Lãnh Băng Băng

- Đồng học, nghe nói bạn mới chuyển đến.... tôi là Bách ...

Cô quay lưng vào lớp thì thấy vai nặng nặng có lực kéo nhẹ về phía sau thì quay đầu lại. Ai vậy ? Cô chỉ mới chuyển đến ngày hôm nay thôi chưa hề gây chuyện với ai hết mà ? Thật phiền phức !

Thôi xong Bách Kỳ Vẫn khi thấy Lãnh Băng Băng quay mặt lại phía anh. " Đẹp quá .. không phải mình trúng sét ái tình rồi chứ ? " Khuôn mặt nhỏ nhắn, cái miệng đỏ nhỏ xinh, đôi mắt to tròn lạnh lẽo. Nói chung là đúng thật như lời đồn đẹp hơn cả ... Dư Sa. Cả nhóm Bách Kỳ Vẫn thất thần trước vẻ đẹp của Lãnh Băng Băng, thật là muốn chở che cho cô quá đi hu hu

- Đúng là tôi mới chuyển tới đây. Nhưng cho hỏi không biết chúng ta đã gặp nhau lần nào chưa ?  - Cô lùi lại một bước nhìn Bách Kỳ Vẫn

- À.. à.. mình mình là Bách Kỳ Vẫn ở lớp 12B. Nghe nói cậu mới chuyển đến.... - Lần đầu tiên anh phải lúng túng trước một đứa con gái như thế này. Tài sát gái của anh bay đi đâu mất rồi hu hu

Danh tiếng đào hoa, sát gái của Bách Kỳ Vẫn ở trường ai mà không biết. Nhưng nhìn không giống với lời kể của Lâm Nhạc Nhạc cho lắm. Cô ta nói Bách Kỳ Vẫn chỉ cần cười một cái thôi cũng có thể hạ gục một loạt con gái nhưng chàng trai trước mặt cô sao lúng túng như gà mắc thóc thế này.

- À thì ra là vậy. Tôi sẽ ghi nhớ cái tên này. Bây giờ tôi có việc phải đi, xin nhường đường - Ngắn gọn xúc tích, nói thế thôi chứ có gì đáng để cô ghi nhớ lại trong đầu chứ. - Lâm Nhạc Nhạc, đã xong chưa ? Tôi đi xuống sân chờ cậu

Cả nhóm Bách Kỳ Vẫn nghe cô nói thế tự động lùi lại nhường đường để cô đi. Ngây ngất không quên được. Bách Kỳ Vẫn hiện giờ trong đầu cũng đang lơ lửng trên mây.

Do khi nãy đang học Phúc Bội Văn có việc nên xin về trước nên bây giờ cô phải chật vật dọn đồ rồi xách luôn cặp cậu ta về.

- Phúc Bội Văn, em là người yêu cậu chứ không phải ô sin của anh đâu nhé - Cô lầm bầm trong miệng đay nghiến, chạy theo Lãnh Băng Băng - Băng Băng đi chậm lại chờ tớ một chút.

--------Ở một chỗ nào đó------------

- Hắt xì hắt xì - Phúc Bội Văn một lấy ngay một tờ giấy che đi - Dạo này thời tiết hơi thay đổi rồi khụ ... khụ ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro