Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


--------- Biệt thự Khuy Gia ---------


- Thưa gia chủ, đã điều tra được là tiểu thư Lãnh đã tỉnh rồi - Lão quản gia đứng nghiêm nghị để văn án lên bàn.

- Được, sắp xếp cho tôi một chút để đi gặp Băng Nhi. - Bàn tay thon dài đung đưa ly rượu đỏ. Anh là không phải là người dễ dàng đụng tới, Hắc đạo lẫn bạch đạo nghe tới tên anh cũng phải nể nang vài phần. Nay đã lâu anh âm thầm theo bảo bối tới lúc phải ra mặt rồi.

- Đi liền bây giờ luôn sao gia chủ ?

- Ừm - Anh quá nôn nóng để gặp lại bảo bối rồi. Cũng đã lâu chưa gặp mặt bạn cũ nữa

-------------------------------------------------------

- Khuyết Tâm, Khuyết Vũ... Em về rồi. Không phải hai người hôm nay nói sẽ ở nhà chờ em về rồi dắt em đi chơi sao ? Khuyết Tâm.. Khuyết Vũ.. hai người đâu rồi ?


Hai cái con người này mới hôm qua tha thiết nói là hôm nay sẽ ở nhà chờ mình về để dắt mình đi chơi sao ? Kì thật đấy, đã về nhà rồi mà chả thấy bóng dáng đâu hết. Hai người về đây biết tay ta.


- Bác Giang... người đi đâu mất rồi ? Bác Giang... - Cô bước vào phòng khách thì có người ngồi đó. Hôm nay nhà không có ai sao mà người này có thể tự tiên ngồi thong thả như nhà mình thế nhỉ ? - Anh là ai ?


Anh ngồi trong phòng khách nhâm nhi trà thôi mà đã nghe tiếng của Băng Băng từ xa. Cô lúc nào cũng xinh đẹp hết. Khó mà cưỡng lại được. Nhưng hình như chả nhớ gì về anh. Lúc trước hai người chạm mặt nhau số lần đếm trên đầu ngón tay lần này cô không nhớ anh thì chả khác gì anh là người dưng trong mắt cô.


- Băng Nhi, em về rồi ? Khuyết Tâm, Khuyết Vũ hiện giờ chưa về kịp.


Ôi ai mà đẹp trai thế này. Trên đời cô cứ nghĩ Phúc Bội Văn là đẹp nhất rồi nhưng người này còn đẹp, có khí chất hơn gấp 1000 lần Phúc Bội Văn. Nhưng anh ta là ai mà biết kêu Khuyết Tâm, Khuyết Vũ thân mật như vậy. ? Chắc là bằng hữu với anh em Khuyết rồi


- Anh là bạn của anh em Khuyết ? Anh ngồi ở đây chờ họ về. Chào - Đẹp thì đẹp thật nhưng cô không muốn dính líu tới những người có sắc đẹp như vậy phiền phức lắm


Khuy Hoa Thiên cười thầm. " Con thỏ nhỏ này vẫn lạnh lùng như ngày nào "


- Băng Nhi, Khuyết Tâm Khuyết Vũ chưa về đưa em đi chơi được thì tôi đưa em đi chơi có được không ?


- Anh là ai chứ ? - Lãnh Băng Băng quay lại nhìn Hoa Thiên với ánh mắt dè chừng


- Cả nhà em từ người hầu tới quản gia ai cũng biết tôi. Tôi có bắt cóc hay hãm hại gì em mà còn nói là dắt em đi chơi như thế này có phải quá lộ liễu không ?


Nửa tin nửa không tin bây giờ quay vòng đầu Lãnh Băng Băng. Một lần bị Phúc Bội Văn lừa gạt thật là cô không còn tin vào đàn ông nữa rồi. Cái con người này nửa thì nhìn anh ta đáng tin một phần thì lại không tin vì cô không biết một chút gì về anh ta hết.


- Tiểu thư, cô cho gọi tôi. Thật xin lỗi nãy giờ tôi đang đem đồ vào kho nên không nghe cô gọi thật xin lỗi - Lưu quản gia cố giữ bình tĩnh mặc dù khuôn mặt đã đổ đầy mồ hôi thở gấp thì cũng đã biết ông gấp gáp tới cỡ nào. - Chào ngài, thật thất lễ rồi. Tiểu thư đây là ngài Khuy Hoa Thiên. Liệu người còn nhớ không ?


" Khuy Hoa Thiên... là ai nhỉ ? Hình như có nghe qua ở đâu đó rồi nhưng không nhớ " Khá khen cho đầu óc hay quên của cô. Nhưng nhìn bác Giang như vậy thì chắc là người quen rồi. Cũng hay cô đang chán không tốt khi bị anh em Khuyết kia thất lời. Đợt này về hai người không xong với cô đâu. Lãnh Băng Băng quay lưng ra cửa đi tới.


- Lãnh tiểu thư, cô cần phải đi ra ngoài sao ? Không phải cô mới vừa về bây giờ liền muốn đi ra ngoài sao ? - bác Giang thấy cô để cặp ở ghế rồi đi nên gọi với theo - có cần tôi chuẩn bị xe cho cô không ?


- Không cần đâu bác Giang. Hôm nay anh em Khuyết kia thất lời với tôi, tâm trạng tôi không vui. May là có người muốn đưa tôi đi giải khuây. - Cô quay sang nhìn Hoa Thiên rồi nở nụ cười


- Được rồi bác Giang, khi nãy tôi có nói với Băng Nhi sẽ dắt cô ấy đi giải khuây - Khuy Hoa Thiên lấy khóa xe rồi đi về phía cửa - Không cần chuẩn bị đâu, tôi đưa cô ấy đi bằng xe của tôi. À bác Giang sau này không cần câu nệ như vậy dù gì chúng ta cũng như người nhà rồi mà

----------Nơi nào đó ----------

- Khuyết Tâm, không ổn rồi chúng ta không về kịp giờ để đưa bảo bối đi chơi rồi. Lần này là xong đời với Băng Nhi rồi .


- Tại đám phóng viên chết tiệt kia, ở đâu bay ra làm hao tốn biết bao nhieu thời gian của ta.


- Anh chạy nhanh một chút. - Khuyết Vũ ngồi dọc điện thoại lâu lâu lại liến nhìn cái đồng hồ nhảy từng giây từng phúc trên xe hơi

-------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro