Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ đi về hướng mọi người. Ai cũng đang đứng khởi động chỉ có riêng Trúc Quyên là vẫn ngồi trên ghế thoa kem chống nắng. Duy hối thúc

- Mọi người xuống nước được chưa?

Rồi Duy quay qua nhìn Giang Anh

- Đi chưa cao thủ?

Giang Anh cười chỉ tay xuống hồ

- Chấp anh bơi trước luôn

Mọi người cười phá lên xong Tâm xung phong.

- Thôi để em thử sức với anh Duy trước, nếu cả em mà anh cũng không qua thì thôi đừng bận tâm đến cao thủ bởi vì em là kẻ bại tướng của Giang Anh hơn một lần.

Duy nhướng mày

- Ghê vậy à? Ok để anh loại em ra khỏi vòng trước

Từng người thay phiên nhau nhúng mình xuống hồ chỉ có Giang Anh còn đứng lại.

- Xuống trước đi, em thoa kem đã

Dưới hồ Duy và Tâm đã bắt đầu so tài. Giang Anh ngồi xuống cái ghế của Trúc Quyên.

- Thoa cho út với

Trúc Quyên nghiêm mặt

- Út tự mà thoa

Giang Anh trút kem thoa hai cánh tay rồi ngã người đụng vào Quyên.

- Thoa dùm đi mà

- Út tự thoa không được hay sao?

- Sau lưng sao mà tự thoa

Trúc Quyên liếc nhẹ

- Đáng ghét, kệ út

Giang Anh giả giận quay đi thoa tiếp phần chân. Chỉ hai giây sau thì Giang Anh đã thấy man mát ở phần lưng. Trúc Quyên đang thoa nhẹ khắp lưng. Giang Anh không quay lại, tự đắc nói

- Sao nói kệ mà

Quyên không thèm trả lời, chỉ cười rồi tiếp tục thoa. Thấy mọi người đã bơi trở lại Quyên lập tức rút tay về. Giang Anh cũng nhìn thấy họ đang bơi về và Duy đã đến trước. Cô quay qua nhìn Trúc Quyên cười hỏi

- Có cần út nhường cho anh của Quyên không?

Quyên lên mặt bênh anh

- Hứ, ai thèm, anh hai bơi giỏi lắm, út coi chừng thì có

- Vậy Quyên theo bên nào?

Trúc Quyên chỉ cười mà không trả lời. Duy dưới nước gọi lên

- Sợ chưa cao thủ, dám xuống không?

Giang Anh chạy tới gieo người xuống hồ rồi chồi lên. Đang ở độ sâu, trong khi mọi người đều đứng vịnh thành hồ thì Giang Anh lại đứng nước.

- Để cho công bằng em cũng sẽ bơi lẹ một vòng cho cùng sức với anh. Không thôi lát nữa lại diện cớ là anh đã bơi một vòng trước.

Duy phất tay

- Thôi anh chấp luôn

Anh Vũ chận lại

- Mày đừng tài khôn, để út bơi đi

Giang Anh cười rồi lặn người xuống nước. Đến khi nàng ngốc đầu lên thì đã là phía bên kia hồ. Trong chớp mắt cô đã có mặt lại chỗ cũ. Anh Vũ vỗ vào vai dọa bạn

- Sợ chưa?

Duy cùng Giang Anh trong tư thế chuẩn bị. Vũ là trọng tài nên sẽ bơi theo sau. Thư vừa ra hiệu xuất phát thì Duy đã dẫn đầu chường tới phía trước bơi thật nhanh. Duy đã tới phía bên kia bờ trước nhưng ở lượt về khi đang bơi đắc chí vì không thấy tâm hơi đối thủ đâu cả thì đột nhiên Giang Anh như làn gió từ phía sau vượt lên qua mặt về đích trước. Trúc Quyên ngồi trên bờ hồi họp theo dõi tự nảy giờ và vui mừng khi thấy Giang Anh đã dành chiến thắng. Nàng muốn chạy đến ôm mừng người yêu nhưng nụ cười trên môi đã chợt tắt khi thấy người đang ôm chầm lấy Giang Anh lại là Tâm. Giang Anh ngước lên nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Trúc Quyên liền gở tay Tâm ra. Thư và Vũ vỗ tay chọc Duy.

- Anh Duy phục chưa?

- Chết chưa bạn, lặn xuống nước trốn là vừa

Duy cười cười gật gật

- Phục thiệt phục thiệt. Đúng là cao thủ. Anh chịu thua

Thư tinh nghịch búng nước vào mặt Duy

- Thua rồi chứ chịu thua gì nữa

Duy chường tới chụp lấy Thư nhúng xuống nước, hai người dằn co giởn như con nít. Tâm nhìn lên thấy Quyên vẫn còn ngồi ở trên đọc sách nên hỏi

- Sao không kêu Trúc Quyên xuống bơi luôn anh Vũ

Vũ nhìn Quyên rồi quay lại trả lời

- Đố em kéo nó xuống nước được, bé Quyên không biết bơi, đi theo chơi ngồi đọc sách thôi.

- Ủa, vậy hả

Duy và Anh Thư ngừng giởn.

- Khát nước rồi, anh Duy với anh hai đi mua nước cho mọi người uống đi.

Vũ và Duy phóng lên bờ lấy tiên rồi đi về hướng căn tin. Còn lại ba người dưới nước Tâm đề nghị.

- Mình bơi hữu nghị một vòng nha

Nói rồi cả ba cùng bơi về phía hồ bên kia. Trên đường quay ngược lại đang bơi tới giữa hồ thì đột nhiên Tâm dừng lại rồi chìm xuống. Giang Anh đỡ lấy tay giữ Tâm trên mặt nước.

- Dợp bẻ hả?

Tâm đau đớn gật đầu.

- Ừ, đau quá

Anh Thư đứng kế bên

- Vậy bơi từ từ vào bờ

Trúc Quyên hạ quyển sách xuống nhìn về hướng căn tin thấy Anh Vũ và Duy tay cầm tay để. Hai người cầm không xuể nào là nước uống, thức ăn, thuốc lá. Thấy vậy Quyên đặt quyển sách xuống đứng lên đi về phía họ. Tới giữa hồ thì phía trước có ba người thanh niên đi ngược hướng. Thấy gái đẹp nên huýt sáo rồi cứ nhìn chầm chập vào thân thể Trúc Quyên trêu ghẹo. Liếc một cái thật bén Quyên cố bước nhanh qua nhưng chỉ trong chớp nhoáng cô đã bị rơi xuống nước. Quyên chới với không ngừng cố chòi lên mặt nước cầu cứu. Nghe tiếng kêu Giang Anh vội vã buông rơi cánh tay Tâm xuống, bán sống bán chết bơi về phía Quyên. Anh Thư cũng muốn bơi tới nhưng chỉ kịp phản ứng đỡ lấy cánh tay của Tâm để tiếp tục dìu vào bờ. Giang Anh vừa bơi tới chụp lấy Trúc Quyên thì đã bị cô nắm giữ, tay quơ tay gào túi bụi vào người, vào mặt. Giang Anh mặc kệ, chỉ đưa người vào cho Trúc Quyên đè xuống mà ngoi lên. Đợi Quyên ngoi lên được trên mặt nước để lấy lại bình tĩnh thì Giang Anh mới chòm lên ôm lấy Trúc Quyên.

- Là út nè, đừng có sợ, út không buông ra đâu.

Trúc Quyên gương mặt trắng bệt ôm chặt lấy Giang Anh

- Út, đừng có buông ra

- Không buông không buông, út sẽ không bao giờ buông

Thư đỡ Tâm ngồi xuống ghế rồi nhảy vào hồ phụ Giang Anh đưa Quyên lên bờ. Dìu Quyên ngồi xuống Thư khoác khăn lên vai ôm bạn trấn an

- Không sao, không sao

Giang Anh ngồi trấn tĩnh lại mình. Tuy không tiện lo lắng nhưng mắt vẫn không rời Trúc Quyên. Thấy ba thằng lúc nảy đang đi về hướng này Quyên giận dữ nhìn chúng. Giang Anh nhìn theo rồi quay lại hỏi

- Gì vậy Quyên?

Trúc Quyên tức nghẹn

- Thằng đi giữa xô Quyên xuống nước

Vừa nghe xong Giang Anh giận dữ đứng bật dậy tiến đến ngay trước mặt ba tên đó. Vừa trông thấy Giang Anh thằng ở giữa cười đểu chọc ghẹo.

- Gì đó người đẹp?

Vừa nói dứt câu thì một cái tát đã bay vào mặt.

- Đồ khốn

Bị đánh đau, hắn vung tay định đánh trả thì đã bị Duy một tay chụp lại một tay đấm vào mặt té nhào xuống đất. Duy xông tới ngồi trên người hắn đấm thêm nhiều cú tới tấp vừa đánh vừa chửi.

- Thằng chó, mày đụng đến em tao, tao giết mày chết

Hai tên kia tính nhào vô nhưng đã bị Vũ giơ cú đấm cản lại. Lúc này nhân viên bảo vệ cũng vừa kịp đến để can hai bên ra. Mặc dù đã bị bảo vệ tách ra nhưng hai bên vẫn hung hăng nhào tới. Anh Thư níu cánh tay Vũ còn Trúc Quyên thì ôm giữ lấy Duy.

- Thôi đi anh

Duy ôm em gái, trong lòng vẫn hừng hực như lửa đốt chỉ vào mặt hắn

- Đừng để tao thấy mặt mày bên ngoài

Vũ cũng can kéo Duy đi

- Thôi Duy

Mọi người trở về chỗ ngồi nhưng Duy vẫn còn nhìn em lo lắng

- Em sao rồi?

Trúc Quyên xoa bàn tay bị đỏ vì những cú đấm lúc nảy của Duy.

- Em không sao, uống nước một chút thôi mà

Anh Vũ biết tính nóng nảy và thương em của Duy nên sợ ngồi lâu sẽ có chuyện nữa nên giục

- Thôi đi về, ra ngoài ăn

Hiểu ý anh nên Thư đồng ý ngay

- Ok, vậy đi thay đồ đi ăn ha

Mọi người cầm đồ hướng về phòng thay. Vẫn còn đông nghẹt nên khi có hai phòng trống thì Anh Thư kéo Trúc Quyên và đề nghị.

- Đi chung cho lẹ

Giang Anh nhìn Quyên nhưng Tâm đã kéo tay cô vào phòng thay. Mỗi khi nhìn thấy đôi bàn tay ấy đan vào nhau là Trúc Quyên không chịu được, cảm giác nhoi nhói ở nơi con tim. Bốn người vào hai phòng sát nhau. Thân xác bên này nhưng con tim Giang Anh lại ở phòng bên cạnh. Tâm sờ lên những vết trày trên mặt Giang Anh lúc nảy đã bị Quyên gào trúng.

- Mặt em bị trày hết rồi. Có đau không?

Cái vách ngăn không dày nên Quyên có thể nghe thấy được tiếng nói bên kia. Trong lòng cảm thấy đau nhói, chỉ muốn mình là người được chăm sóc cho Giang Anh mà thôi và cũng giận mình đã làm cho người yêu bị thương. Thư cũng nghe thấy được nên nói lớn

- Thôi nha, tắm lẹ còn ra nữa đó, nhột nhạt quá làm phiền mọi người xung quanh

Nói rồi Thư nhìn Quyên cười nhưng cô lại không thấy tức cười chút nào cả và để che giấu đi những hờn ghen trong đôi mắt ấy nàng đứng vào vòi sen mặc cho nước sối sả trút xuống. Như cũng cảm nhận được nỗi lòng của Quyên nên Giang Anh hối thúc

- Em không sao, tắm lẹ đi

Mọi người đã tắm xong. Giang Anh vừa mặc áo xong thì bị Tâm đè lại hôn lên môi. Giang Anh chỉ kịp kêu á một tiếng rồi đẩy Tâm ra.

- Đừng mà

Hai bên mở cửa bước ra cùng một lúc. Giang Anh nhìn Quyên như muốn giãi thích nhưng cô đã lạnh lùng bước đi. Vũ và Duy chờ họ ra tới rồi cùng nhau đi lấy xe. Dự định là sẽ đi ăn nhưng Duy đã nhìn thấy ba tên lúc nảy vừa rời khỏi câu lạc bộ. Đưa mắt nhìn bạn dò ý và Vũ đã hiểu ngay.

- Thôi anh với Duy còn có chuyện, mấy đứa đi ăn rồi về trước đi ha

Nói rồi cả hai lên xe phóng thật nhanh đuổi theo. Thấy vậy Giang Anh lo lắng

- Có cần chạy theo coi họ không?

Anh Thư lắc đầu

- Thôi đi, biết tính của ông Duy rồi, đụng đến em ổng là đừng hòng.

Tâm tỏ vẻ quan tâm

- Nhưng họ nhiều người hơn

- Tâm đừng lo, có lo là lo cho ba thằng quỉ đó thôi. Hai ảnh là sư phụ đai đen, ai mà đánh lại hai ổng. Thôi mình đi ăn.

Trúc Quyên nét mặt không vui.

- Chở tao về, tao không đi

Nói rồi Trúc Quyên leo lên xe ngồi sau Thư. Họ chào Tâm rồi bỏ đi. Chở Giang Anh ngồi sau, Tâm quay lại hỏi

- Em muốn ăn gì?

- Thôi về đi, em hơi mệt.

Không còn đè nén được nữa, Tâm cao giọng

- Chứ không phải hồn em cũng đã bay theo Trúc Quyên đi về rồi sao?

- Tâm nói vậy là sao?

- Em làm như Tâm đui không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra vậy

Tâm trạng đang lo lắng nên Giang Anh cũng bực tức lớn tiếng

- Chuyện gì là chuyện gì

- Ánh mắt của hai người nhìn nhau. Giấu được ai?

- Em không biết Tâm muốn nói gì

- Không phải đã rõ ràng ra đó rồi hay sao? Vừa thấy Trúc Quyên chới với là em không tiếc buông Tâm ra ngay để chạy đến bên Quyên.

- Quyên không biết bơi mà thì em phải cứu Quyên chứ, chẳng lẽ bỏ mặc

- Vậy còn Tâm, Tâm đang bị dợp bẻ, người biết bơi mà bị dợp bẻ thì cũng giống như người không biết bơi thôi. Không phải vì em coi nặng Quyên hơn hay sao?

- Tâm còn có Thư coi chừng mà

- Tâm chỉ muốn bạn gái của mình quan tâm mình, Tâm không cần người khác.

Biết mình cũng có lỗi nên Giang Anh hạ giọng

- Em xin lỗi, lúc đó nguy quá nên em cũng phản ứng mà không suy nghĩ

Yên lặng một lát Tâm cũng xuống giọng

- Em mệt thôi để Tâm đưa em về

Tâm nắm lấy tay Giang Anh kéo sát vào người mình. Giang Anh thở dài tựa đầu vào lưng Tâm một cách miễn cưỡng.

Vừa về đến nhà định chạy nhanh lên lầu nhưng bà Minh Anh đã gọi Giang Anh lại

- Út! Ăn cơm chưa?

Đứng lại ở cầu thang cô trả lời nhanh

- Dạ để thay đồ xong sẽ xuống ăn

Giang Anh chạy lên phòng nhấc điện thoại nhưng ngưng lại vì sự hiện diện của Thư.

- Thư nè, chị ba kêu Thư xuống lầu dọn cơm kìa

Thư vừa chải đầu vừa gắt

- Biết rồi, xuống nè

Thư vừa ra khỏi phòng là Giang Anh gọi qua nhà Quyên ngay. Trúc Quyên nhấc máy nhưng khi nghe thấy tiếng Giang Anh là gát máy ngay. Gọi lại lần nữa nhưng điện thoại đã bị treo máy. Gọi điện thoại di động nhiều lần nhưng Quyên vẫn không bắt máy. Giang Anh lấy điện thoại di động ra nhắn tin rồi chạy lên sân thượng. Nhận được tin nhắn Quyên mở ra xem, chỉ có vỏn vẹn mấy chữ "sân thượng, ogox". Đọc tin nhắn nhưng không hiểu nên Quyên giục cái điện thoại qua một bên. Rồi như cảm thấy tiếc nuối cô lại cầm lên xem. Do dự một chút nhưng rồi Quyên cũng không làm chủ được đôi chân của mình. Giang Anh đứng ngồi không yên, đi qua đi lại trên sân thượng và khi trông thấy Trúc Quyên thì cô đã chạy tới leo lên ghế để bước qua. Vách tường trấn giữa hai sân thượng chỉ cao tới ngực. Giang Anh nhảy xuống khiến Trúc Quyên hoảng hốt đưa tay ra đỡ lấy. Vừa nhảy xuống ôm được Trúc Quyên là cô kéo nàng vào trong tường. Quyên hốt hoảng kêu lên

- Áaaa

Khi Quyên kịp hoàn hồn thì đã thấy mình nằm gọn trong vòng tay của người yêu. Quyên nũng nịu đánh vào ngực Giang Anh.

- Đáng ghét .....

Hai chữ vừa kịp thốt ra thì đôi môi Giang Anh đã chận những chữ còn lại. Họ hôn nhau say đắm thật lâu. Nụ hôn của Giang Anh tham lam trên má, lên tai rồi đi xuống cổ nàng. Trúc Quyên đê mê nắm lấy áo người yêu xiết chặt. Điện thoại di động Giang Anh rung lên báo tin nhắn tới. Giang Anh dừng lại rút điện thoại ra xem, là tin nhắn của Tâm.

"Em gọi Tâm nói chuyện có được không? Tâm nhớ em lắm."

Giang Anh nhìn phản ứng của Trúc Quyên khi đọc tin nhắn rồi trả lời thật nhanh.

"Em đang ăn cơm, lát sẽ gọi lại cho Tâm".

Vừa cất điện thoại vào túi thì cũng là lúc vòng tay của Trúc Quyên rời khỏi. Giang Anh giữ lại đặt lên vòng cổ mình, tựa đầu vào trán Quyên rồi hôn nhẹ lên môi.

- Ghen hả?

Trúc Quyên cắn nhẹ môi không trả lời chỉ gật rồi chúi đầu vào ngực Giang Anh.

- Ghen chứ sao không, út lúc nào cũng em và em với Tâm. Sao không thấy em với Quyên nghe thân mật như vậy?

Nhìn thấy người yêu ghen khiến trong lòng Giang Anh rộn ràng

- Ok, vậy sau này út một cũng em hai cũng em với Quyên có được không? Nhưng mà út nói trước nếu làm em là sẽ được chìu chuộng, được nhỏng nhẻo, được ra lệnh nói chung là đều được nhất hết Quyên có chịu vậy không?

Trúc Quyên lắc đầu

- Ơ, sao kì vậy? Út khôn quá, không chịu, vậy Quyên thà làm em

Giang Anh sung sướng nựng vào má người yêu hỏi

- Chắc chưa?

Trúc Quyên liếc mắt đắn đo

- Nhưng Quyên lớn tuổi hơn út mà

Giang Anh đè Trúc Quyên vào tường hôn lên môi lên má rồi dũi đầu vào tai thỏ thẻ

- Có sao đâu, út yêu em.

Lần đầu tiên trong tình yêu Quyên nghe thấy tiếng "em" từ người yêu gọi mình một cách là lạ nhưng cảm giác thật sung sướng và hạnh phúc vô cùng. Nó không giống như những tiếng "em" khác mà Quyên đã từng được gọi. Tiếng "em" này nghe êm ái và dịu dàng hơn cả. Hai đứa lại nhìn nhau một cách thân mật. Ở khoảng cách thật gần nên lúc này Quyên mới phát hiện ra những dấu trày trên mặt, cổ và tay của người yêu. Sờ vào từng vết trày Trúc Quyên bỗng nghe xót xa trong lòng.

- Quyên gào út trày dữ vậy đó hả?

Liếc qua những vết thương, Giang Anh nhỏng nhẻo gật đầu để được nhìn thấy nét mặt khẩn trương của người yêu. Đưa tay sờ vào má Trúc Quyên lo lắng hỏi

- Đau lắm hả?

Giang Anh lại gật đầu tỏ vẻ tội nghiệp

- Đau chứ sao không, bắt đền đó

Trúc Quyên hôn lên vết trày trên má, rồi xuống đến vết trày trên tay. Quyên nâng cánh tay lên hôn đi hôn lại nhiều lần. Giang Anh chỉ vào vết thương trên cổ mình.

- Còn đây nữa chi

Trúc Quyên hơi ngượng ngùng, e dè nhưng cũng tìm đến. Quyên hôn nhè nhẹ lên vết trày trên cổ người yêu rồi vô thức hôn đến những chỗ không bị trày. Rồi như chợt nhận ra sự bạo dạn của mình khiến Quyên cảm thấy mắc cở. Cô dừng lại đẩy Giang Anh ra nhưng đã bị nàng giữ lại.

- Còn đau mà

Quyên nũng nịu đánh nhẹ lên vai người yêu

- Út chỉ giỏi ăn hiếp Quyên

Giang Anh chỉnh lại tiếng xưng hô

- Hưm, ai?

Trúc Quyên ngượng ngùng nói thật nhỏ

- Em

Giang Anh không buông tha

- Ai? Không nghe rõ.

Biết người yêu đang cố tình khó dễ nên Quyên cũng ranh mảnh nói nhanh

- Em! Em! Em! Được chưa?

Ôm Trúc Quyên vào lòng Giang Anh cảm thấy thật hạnh phúc và sung sướng hơn khi nghe nàng nói.

- Em yêu út

Cảm giác bay bỗng Giang Anh ôm chặt lấy Trúc Quyên rồi môi lại tìm môi. Tiếng Thư gọi vọng lên khiến Quyên giật mình đẩy Giang Anh ra.

- Dì út ơi ăn cơm

Hai đứa nhìn nhau cười vì cách xưng hô lễ phép của Thư mỗi khi có mẹ bên cạnh. Trúc Quyên dùng ngón tay trỏ chỉ vào môi Giang Anh.

- Dì út xuống ăn cơm đi rồi còn gọi điện thoại nữa

Giang Anh chụp lấy bàn tay áp vào tim mình

- Út sẽ nói rõ với Tâm

Quyên gật đầu chấp nhận. Giang Anh xoay lưng tìm cái ghế nhưng Quyên đã lấy ghế đặt ngay vách

- Ghế nè

Leo tường trở về bên sân nhà xong Giang Anh lại chòm qua hôn lên má người yêu như không nở xa.

- Út xuống nha

Giang Anh vừa quay đi thì Quyên gọi lại

- Út nè

- Gì em?

Quyên rất thích nghe tiếng em từ Giang Anh nhưng vẫn chưa làm quen nên mặt ẩn đỏ

- ogox là gì

- Ủa, thế nảy đọc tin nhắn em không hiểu nghĩa của nó hả

- Không

- Không hiểu mà đã chạy lên rồi à, vậy mà bày đặt không nghe điện thoại

- Hứ, vậy chứ nghĩa nó là gì

- Không gặp không xuống. Tưởng em nghe vậy nên xót mới chạy lên. Ha ha, giờ biết rồi

- Xí, biết cái gì

- Biết cái gì hỏi chi, giữ ở trong lòng được rồi

- Thấy ghét, xuống ăn cơm đi

Cơm tối đã chuẩn bị xong thì Vũ cũng vừa về tới ngồi vào bàn ăn. Vừa cầm đũa lên thì bà Minh Anh nhìn em gái tỏ vẻ khó chịu

- Em đi bơi về sao mặt mày trày trụa hết vậy?

- Dạ Quyên bị hụt chân dưới nước nên chới với gào trúng em

Thấy lý do chính đáng nên bà lại dịu giọng

- Ờ vậy hả

Tới lượt Vũ vừa đưa đũa gấp thức ăn thì bị bà ngăn lại.

- Tay bị gì đó? Đánh lộn hả?

Mọi người liếc nhìn nhau sợ sệt. Anh Vũ rút tay lại lùa cơm vào miệng.

- Dạ không, hôm nay tập võ sơ ý đánh trúng vào tường

- Mạnh ai nấy đi tối ngày, về thì lại chẳng lành lặn

Dưới gầm bàn Anh Thư đá vào chân Giang Anh. Hiểu ý cháu Giang Anh lên tiếng giải dây.

- Thôi mà chị, đang ăn cơm mà.

Bà im lặng không nói nữa để mọi người dùng cơm. Ăn cơm dọn dẹp xong ba người lần lượt trốn lên sân thượng tránh nạn. Duy đã có mặt ngồi trên thành tường hút thuốc từ lâu. Vừa thấy Duy, Thư đã chạy đến vỗ vào vai.

- Anh Duy xấu nha, rủ anh hai em đi đánh lộn, mới bị mẹ rày đó

Vừa lúc đó Trúc Quyên cũng lên tới bênh vực anh mình

- Làm như có một mình anh của mấy người bị rày, anh của tui cũng vừa mới bị la xong đó mới chạy lên đây trốn nè.

Vũ chống tay nhúng nhẹ ngồi phắt lên tường cạnh bạn. Duy đưa điếu thuốc trên tay cho Vũ hút. Anh Thư thấy cái ghế tiện chân nên cũng leo lên tường rồi lại thấy cái ghế để bên kia nên cũng bước xuống đứng bên sân nhà của Trúc Quyên. Thư nhìn cái ghế thắc mắc.

- Ủa ai bắt ghế leo qua lại vậy mà có hai cái ghế để ở đây?

Trúc Quyên nhìn Giang Anh thoáng chút bối rối.

- Thì hai ông này chứ ai

Anh Thư chau mày

- Hai ổng nhảy lên một cái là tới rồi cần gì leo ghế

Giang Anh bắt qua chuyện khác đánh trống lãng

- Vậy là hồi nảy hai người đi đánh ba thằng đó đúng không?

Anh Thư cũng không thèm để ý đến cái ghế nữa mà chú tâm vào chuyện đánh đấm.

- Ừ đúng rồi, sao anh hai

Trúc Quyên và Giang Anh nhìn nhau cười vì biết Thư đã bị trúng kế. Giang Anh cũng leo theo qua sân bên kia. Vũ dụi tàn thuốc rồi búng xuống đất

- Còn sao nữa, anh mà không cản là nó đánh chết ba thằng nhóc đó rồi.

Duy nhìn bạn nhoẻn cười

- Chứ không phải tao cản mày hả?

Hai thằng nhìn nhau phì cười. Ở đầu hẻm có người gây lộn nên mọi sự chú ý đều được đổ dồn ra đó. Duy, Anh Thư, Anh Vũ, Trúc Quyên rồi đến Giang Anh đứng hàng dọc chòm xuống nhìn ra đầu hẻm. Quyên đang đứng chăm chú nghe ngóng thì có một bàn tay đan xen vào những ngón tay của mình. Trúc Quyên mỉm cười, mắt vẫn hướng ra xa nhưng đã đáp lại bằng một cái xiết nhẹ. Một lúc sau cuộc chanh chấp đã được giải tán. Ba người kia vừa quay vào thì đôi bàn tay đã kịp rời nhau. Để phân tán sự chú ý Giang Anh bước qua nhéo vào má Thư.

- Coi kìa, cháu của tôi nhiều chuyện chưa

Thư hất tay Giang Anh ra

- Ủa chứ nảy giờ không phải dì của tôi cũng đứng ngóng nghe đó hay sao

- A, sai bét, nảy giờ tôi bận làm chuyện khác

Quyên hốt hoảng trừng mắt ngó Giang Anh. Vũ chợt nhớ ra chuyện gì nên gọi Thư

- Thư nè, ngày mai em được nghỉ hả?

- Dạ

- Vậy mai em chở út đi học được không? Mai sáng anh phải đi sớm. Nảy mẹ kêu anh chở nhưng không dám nói không vì tình hình quân sự lúc nảy căn quá nên dạ đại cho qua.

- Không được, mai sáng em phải đi với mẹ rồi, nếu không mẹ đâu có kêu anh

Giang Anh lên tiếng

- Thôi không sao, để lát út gọi điện kêu Trang mai qua chở

Anh Vũ phản đối

- Thôi đi, bạn bè út qua chở mẹ thấy thì còn rắc rối hơn nữa

Trúc Quyên ngó lơ đãng đề nghị

- Thôi để em chở cho, mai em đâu có đi học

- Vậy hả, vậy anh nhờ bé Quyên nha

Trời đã sụp tối và mưa đã bắt đầu rơi nên mọi người đi vào nhà. Trúc Quyên ôm chiếc điện thoại trên tay nằm trăn trở nghe tiếng mưa rơi chờ đợi tin nhắn.

"Em đang làm gì đó? Có nhớ út hay không?"

"Em đã ngủ mất rồi, bị tin nhắn đánh thức đây. Chắc là không có nhớ"

"Nhớ nói vậy đi nha, ngày mai út không cần qua đưa"

"Ngu sao, không qua đưa út đi để người khác đưa à? Đừng có ham. Em nhớ út nhiều lắm"

"Vậy phải được không. Thôi em ngủ sớm đi, Thư nó nhiều chuyện dòm ngó rồi kìa"

"ok, vậy út cũng ngủ sớm nha, mai dậy sớm một chút để có thời gian đi ăn sáng"

"Biết tận dụng cơ hội ghê chưa. Ai nói hiền đâu. Hihi chúc em ngủ ngon"

"Hiền thì hiền nhưng yêu thì phải yêu chứ. Hihi út của em ngủ ngon"

Đọc xong tin nhắn cuối cùng, khóa máy lại nhưng nụ cười hạnh phúc vẫn còn nở trên môi khiến Thư phải tò mò.

- Út làm gì mà nhìn ớn lạnh vậy?

Giang Anh nhét điện thoại dưới gối

- Gì là gì, nhiều chuyện

- Hứ, chắc là tin nhắn của Tâm chứ gì

Nghe nhắc tới Tâm, Giang Anh bắt chuyện khác

- Còn Thư, chuyện cô giáo tới đâu rồi mà suốt ngày đi lo chuyện người ta?

- Giải quyết êm đẹp

- Giải quyết sao?

Anh Thư cười hì

- Thì nghe theo lời út dạy chứ sao, xin lỗi và kết bạn

- Quỳnh ok không?

- Thảo thuận quá tuyệt hảo, hai bên cam kết rồi

- Vậy Quỳnh cũng hiểu chuyện quá hả

- Người ta lớn rồi có phải con nít đâu mà không hiểu

- À vậy sao, vậy không biết ai đã hành động như con nít vậy cà

- Hi hi, tại lúc đó bị sốc chứ bộ

- Ừ Thư coi chừng người ta bẻ Thư hồi nào không hay

- Là sao

- Không là sao cả, đi ngủ, mai đi học sớm.

Sáng nay Giang Anh thức dậy thật sớm không nằm nướng như bình thường vì sợ người yêu phải chờ. Vừa ra đến ngoài cổng thì Quyên đã có mặt từ lâu. Giang Anh đỡ lấy chiếc xe từ tay Quyên.

- Để út chở

Xe chạy ra khỏi con hẻm vừa đủ xa là Giang Anh đã kéo Trúc Quyên ngồi sát vào mình.

- Em không thấy lạnh hay sao?

Ngoan ngoãn ôm khẽ vòng eo đó nhưng Quyên lại dõi mắt nhìn xung quanh như sợ có một ai đó sẽ bắt gặp họ. Cứ dáo dác nhìn quanh nên Giang Anh gọi đến lần thứ hai nàng mới nghe thấy được.

- Em!

- Hửm ...?

- Hỏi em muốn ăn cái gì.

- Út chọn đi

Họ ghé vào quán ăn gọi hai tô bún bò. Trong lúc chờ đợi thì ở dưới gầm bàn tay lại tìm tay. Quyên dùng tay còn lại rút đôi đũa ra so và Giang Anh cũng chỉ dùng bàn tay còn lại lấy giấy lau đầu đũa. Và những ngón tay kia vẫn cứ nằm trong nhau đan lấy không rời. Hai tô bún đã được bưng ra nhưng Quyên lại không thể rút bàn tay của mình lại. Liếc nhìn người yêu nàng cười như van xin.

- Một tay làm sao ăn? Cho em mượn nó một chút, ăn xong em trả lại cho.

Giang Anh cười buông tay ra nhưng không quên dặn dò

- Nhớ đó nha

- Dạ biết rồi

Trúc Quyên tỉ mỉ từng li từng tí, từ những gia vị cho đến nặng chanh vào tô bún cho người yêu. Và nàng cũng được đáp lại khi Giang Anh nắm lấy tay mình lau từng ngón một. Cảm giác thật hạnh phúc nhưng vẫn bị ám ảnh như mọi người đang soi mói nhìn mình nên Quyên rụt rè rút tay lại.

- Được rồi, út ăn đi

Hai người tính tiền xong vừa bước ra khỏi quán là mưa bắt đầu đổ xuống. Khoác áo mưa vào họ tiếp tục trên con đường. Được núp mình trong chiếc áo mưa Quyên mới cảm thấy an toàn khi tựa đầu vào và ôm lấy người yêu. Cái xiết khá chặt khiến Giang Anh lo lắng hỏi

- Em lạnh hả?

Nàng khẽ lắc đầu

- Không lạnh, chỉ muốn được ở bên út như vầy mãi

Niềm hạnh phúc cứ lăn đều cùng bánh xe. Bỗng một lúc Trúc Quyên có cảm giác chiếc xe như ngừng chạy, hai bánh lăn thật chậm.

- Chuyện gì vậy út?

- Có chuyện gì đâu

- Sao em cảm thấy xe như ngừng chạy

- Ồ, thì tại trời mưa, đường trơn nên chạy chậm

Quyên chợt hiểu ra rồi buông lơi vòng tay khiến Giang Anh hụt hững

- Ủa sao tự nhiên rút tay về?

- Không rút tay về thì chừng nào út mới chạy được tới trường

Giang Anh phì cười khi đã bị lật tẩy

- Ôm thì tới trường chậm một chút, còn không ôm thì khỏi tới trường luôn. Em chọn đi.

Nàng đánh vào lưng người yêu rồi ôm chầm

- Ghét quá đi, ăn hiếp em hoài. Chạy lẹ lên đó không thôi trễ học

Trong khi Giang Anh chỉ muốn con đường tới trường được kéo dài ra mãi

- Út đâu có muốn tới trường

Trúc Quyên dỗ dành

- Thôi mà ngoan đi, đi học đi chiều em rước về

Lời ra lệnh ngọt ngào như thế thì làm sao Giang Anh có thể cãi lại được. Chiếc xe dừng trước cổng trường thì mưa cũng đã tạnh dần. Giang Anh xuống xe cởi chiếc áo mưa ra mặc vào cho Trúc Quyên.

- Hết mưa rồi mà út

- Mặc đi, lỡ không em chạy một lát thì trời lại mưa, lúc đó mặc sao kịp.

Giang Anh lúc nào cũng chăm sóc chu đáo như thế khiến nàng cảm thấy mình trở nên bé bỏng. Còn tính dặn dò thêm nhưng đám bạn đang tiến về phía họ. Quyên cười xã giao với mọi người rồi đưa mắt nhìn người yêu.

- Vậy thôi ..... Quyên về

Những tiết học thật dài và buồn chán, Giang Anh chỉ mong cho thời gian trôi qua mau để tới giờ tan học. Đến giờ chơi cả nhóm xúm lại lên lịch cho cuối ngày nhưng Giang Anh không tỏ ra hứng thú.

- Thôi hôm nay tao không đi, bận rồi

Trang trề môi

- Mày mà có chuyện gì, bình thường ăn chơi là có khi nào nghe mày lên tiếng từ chối đâu, hôm nay lạ chưa.

Giang Anh cười hì hì

- Có chuyện thật mà, bữa khác đi.

Rồi đám bạn cũng tha cho nàng để kịp về lớp với tiết kiểm tra. Hôm qua vì được tắm mình trong hạnh phúc nên Giang Anh đã quên không học bài. Thấy thầy đang ngồi ở đầu lớp nên nàng lén lấy điện thoại ra nhắn tin.

"Tại em hết, hôm qua làm út si mê nên không nhớ hôm nay có bài kiểm"

Tin nhắn vừa được phát đi không bao lâu thì đã có hồi âm.

"Sorry người yêu, câu hỏi là gì để em trả lời cho"

Bấm câu hỏi gửi đi thì nàng cũng nhận được câu trả lời thật sớm. Trang ngồi kế bên thấy bạn làm bài đầy tự tin nên hỏi thật nhỏ để không bị nghe thấy.

- Mày được cao nhân nào chỉ dẫn vậy? Đưa tao quay với

Nàng vừa cười vừa đưa chiếc điện thoại lên khoe

- Thần điện thoại cứu

Chép xuống thật nhanh xong Giang Anh đẩy bài thật gần để Trang dễ nhìn thấy. Đến cuối giờ học khi thầy trả bài lại thì hai người họ lại cảm thấy rất bất ngờ. Tất cả đều được trả lời đúng. Trang đá lông nheo dò xét

- Thần nào mà tài dữ vậy?

Giang Anh trả lời bằng một nụ cười bí mật xong lấy điện thoại ra nhắn tin.

"Em giỏi quá, bài kiểm đúng hết và được điểm mười. Một lát gặp út sẽ thưởng cho."

"Thôi đừng nịnh, lần này thôi đó, lần sau là phải nhớ học bài. Em đã đến và đang đứng trước cửa trường út nè"

"Chờ một chút, út chạy xuống với em liền"

Tiếng chuông vừa vang lên là Giang Anh phóng như bay ra tới bên ngoài. Vừa hớn hở chạy đến thì nụ cười trên môi của nàng chợt tắt. Xe Tâm đang đứng bên cạnh Trúc Quyên. Hít một hơi để trấn tĩnh nàng đi đến bên họ.

- Sao Tâm ở đây vậy?

Nắm tay Giang Anh kéo về phía mình, Tâm thản nhiên

- Thì cho em ngạc nhiên

Trúc Quyên cảm thấy khó chịu đưa mắt đi nơi khác. Giang Anh nhìn Trúc Quyên giọng khó xử

- Nhưng có Quyên đến rước út

Tâm vui tươi nhìn Quyên

- Yên tâm đi, nảy Tâm xin Quyên thông cảm cho rồi, bắt Quyên phải đi hụt một chuyến. Và Quyên cũng đã đồng ý nhường em lại cho Tâm.

Nàng gượng cười

- Quyên cũng chỉ làm hờ thay Thư thôi, giờ út có Tâm rồi vậy Quyên đi trước.

Nói xong Quyên phóng xe thật nhanh bỏ hai người đứng lại. Xe vừa đi khỏi thì cũng là lúc hai dòng lệ của nàng không ngừng rơi xuống. Nối tiếp theo là những giọt mưa đã ào ạt kéo đến như cào cấu thêm vào nỗi đau của nàng. Nàng không màn dừng lại vẫn chạy thật nhanh để mặc cho cơn mưa. Nàng cảm thấy nhói đau khi mới sáng nay thôi hai người họ vẫn còn hạnh phúc dưới mưa. Trời gầm gừ sấm sét nên cũng chẳng ai nghe thấy tiếng gào thét thốt ra từ nơi con tim của nàng.

Tâm chở Giang Anh vào quán cafe gần đó trú mưa. Ngồi bên nhau nhưng lòng Giang Anh lại thật xa vời. Tâm nắm lấy bàn tay nàng đặt lên đùi mình.

- Em còn giận Tâm hả?

Giang Anh lắc đầu

- Không có

Tâm nhẹ giọng giải thích

- Lần trước tại Tâm ghen nên mới khó chịu với em như vậy. Tâm xin lỗi, Tâm nên tin tưởng em, tin tưởng ở tình yêu của chúng ta.

- Tâm ......

Nàng cảm thấy áy náy và tội lỗi vô cùng khi nghe Tâm nói ra những lời đó. Nhận hết lỗi về mình trong khi Tâm là người không hề có lỗi. Nàng muốn nói rõ ràng cho Tâm biết nhưng Tâm đã ngăn lại.

- Thôi mình đừng gây nhau nữa nha em. Tâm sắp phải đi rồi.

Giang Anh ngạc nhiên

- Đi đâu?

- Gia đình bắt Tâm phải trở về bển học cho hết khóa

- Vậy à. Chừng nào Tâm đi?

- Ngày mai Tâm phải về lại Nha Trang thu xếp rồi đi liền

Nàng yên lặng không nói chỉ lắng nghe Tâm

- Nên hôm nay mới dành em cho bằng được nè. Đi cho đến hết ngày với Tâm được không?

Nàng mỉm cười gật đầu đồng ý. Nàng không nở nói ra lời chia tay với Tâm trong lúc này. Có lẽ nó sẽ rất tàn nhẫn nên nàng quyết định không nói.

Chiều nay Anh Thư chịu đi học như lời đã hứa và không quên ghé qua rước Trúc Quỳnh theo thói quen hằng tuần. Buổi học đến và tan thật nhanh. Bánh xe chở hai người lăn đều trên những con đường quen thuộc. Thư quay đầu lại rủ rê

- Có quán ăn mới mở. Mình đi thử không Quỳnh?

Trúc Quỳnh đắn đo một lúc rồi đề nghị

- Hay hôm nay Thư chở Quỳnh đi thăm một người bạn có được không?

Thư có phần lưỡng lự

- Thư đi có tiện không?

- Sao lại không tiện vì trước sau gì Thư cũng sẽ phải gặp người này mà

Thư hiếu kỳ

- Ủa, ai vậy?

- Thì tới đó đi rồi biết

Trúc Quỳnh chỉ đường cho Thư chạy vào một con hẻm rồi dừng lại trước cổng nhà. Nàng đưa tay nhấn chuông xong có một cô gái cũng còn rất trẻ bước ra. Vừa trông thấy Quỳnh cô đã vui mừng cười thật tươi nhưng giọng lại trách móc.

- Dữ hôn, hôm nay mới thấy nhớ đến tui

Nói xong cô kịp nhận ra một người xa lạ đứng bên cạnh Quỳnh. Cô thân thiện nở một nụ cười với Thư

- Dắt xe vào nhà đi em

Thư cúi đầu đáp lại

- Dạ chào chị

Trúc Quỳnh đùa

- Cô chứ chị gì

Họ chẳng hiểu được ý Quỳnh thì nàng đã nhanh chân bước vào nhà. Vừa đặt lưng xuống ghế là Quỳnh đã hối thúc

- Con gái em đâu?

Vừa nói dứt lời thì có tiếng khóc trong phòng vọng ra. Nàng đứng lên bỏ chạy vào trong. Cô gái lắc đầu mỉm cười với Thư

- Em coi, Quỳnh lớn rồi mà cứ như là con nít

Vừa nói cô vừa rót nước mời Thư

- Em dùng nước. Mà em tên gì vậy? Quỳnh cũng chẳng thèm giới thiệu gì cả

Thư đưa tay đỡ lấy ly nước chưa kịp trả lời thì Quỳnh bước trở ra trên tay ẳm theo một đứa bé sơ sinh giải thích

- Tại đang gấp con em khóc mà

Nàng dùng tay vỗ về đứa cùng lúc giới thiệu

- Anh Thư bạn của em, học trò của Hoa

Quay sang Hoa rồi lại nhìn Thư nàng giới thiệu tiếp

- Còn đây là Mỹ Hoa, cô này mới thực sự là cô giáo dạy anh văn của Thư đó

Thư ngạc nhiên hỏi

- Vậy còn Quỳnh?

Mỹ Hoa trả lời thay

- Quỳnh chỉ dạy thế dùm chị cầm chân lúc sinh nở thôi, khi bé ra tháng thì chị sẽ về dạy lại

Trúc Quỳnh mặc cho hai người nói chuyện còn mình thì chỉ nựng nịu và đùa với bé. Rồi bỗng nàng nhăn mặt khi phát hiện tay mình đã bị ướt.

- A, tè rồi

Họ quay sang nhìn Quỳnh rồi Hoa đứng bật dậy

- Ấy chết, nảy đang thay tả thì em tới.

Trúc Quỳnh bế em bé đứng lên

- Thôi Hoa ngồi nói chuyện với Thư đi, để em được rồi

Giọng Hoa nghi ngờ

- Biết không đó? Tài lanh nha.

- Em cũng là mẹ của nó vậy, sao lại không biết

Hoa chỉ cười rồi ngồi xuống tiếp tục trò chuyện với khách.

- Cháu được bao nhiêu ngày tuổi rồi chị?

Nói rồi Thư đưa tay chận miệng

- Í quên, cô

Mỹ Hoa lại cười, nụ cười chứa ẩn hàm ý

- Ủa sao kì vậy nè

Anh Thư ngơ ngác hỏi lại

- Dạ kì gì cô?

- Quỳnh là cô giáo đang dạy Thư mà được xưng hô với nhau bằng tên, còn tôi chưa dạy ngày nào mà bị xưng cô là sao

Anh Thư không biết trả lời như thế nào chỉ ậm ự. Mỹ Hoa đỡ lời thay

- Chị chỉ chọc em thôi làm gì mà khó trả lời vậy

Thư không mấy hiểu ẩn ý của Hoa nên chỉ dạ một tiếng rồi cầm ly nước lên uống để lẩn tránh. Vừa uống được một ngụm thì nàng đã bị sặc sụa khi nghe câu hỏi từ Hoa

- Hai người quen nhau lâu chưa?

Thư ho vài tiếng rồi đặt ly nước xuống bàn

- Dạ là sao ạ?

Mỹ Hoa nhoẻn cười

- Chị không có ghen đâu mà sợ

Tiếng khóc của em bé và tiếng dỗ của Trúc Quỳnh đã lấy đi sự chú ý của Mỹ Hoa nên cô không nhìn thấy được nét mặt đang cố giải thích và đính chính của Anh Thư. Nàng chưa kịp lên tiếng thì Hoa lại nói tiếp, mặt vẫn hướng về phía cửa phòng

- Năm xưa nếu như không phải vì thiếu niềm tin đối với Quỳnh thì có lẽ tụi chị cũng không phải mất nhau một cách oan ức như vậy, nhưng dẫu sao đó cũng là do duyên phận mà thôi.

Rồi Thư chợt hiểu ra mối quan hệ của hai người họ. Điều này khiến nàng cảm thấy hiếu kỳ nên đánh bạo hỏi

- Vậy chị có còn yêu Quỳnh không?

Hoa quay qua nhìn nàng dò xét rồi trả lời một cách thẳng thắng

- Yêu, thì chị chưa bao giờ ngừng yêu Quỳnh cả nhưng em đừng hiểu lầm. Đó chẳng qua chỉ còn là một tình yêu đã được đóng khép từ hai phía. Chị bây giờ có bổn phận với chồng, có trách nhiệm với con của chị. Tất cả tình yêu của chị và Quỳnh đã được đặt lên hết cho bé Trúc.

Thư yên lặng chăm chú lắng nghe khiến Hoa lo sợ nàng đang ghen nên vội giải thích

- Em hãy yên tâm và tin vào tình yêu của Quỳnh dành cho em. Chị nhìn ra được Quỳnh rất là coi nặng đến em. Nói một cách đúng hơn là Quỳnh đang rất yêu em.

Thư không vội đính chính vì vẫn muốn nghe Hoa nói tiếp

- Hồi nào đến giờ Quỳnh chưa bao giờ dẫn bất cứ một người con gái nào đến gặp chị cả. Quỳnh hứa chỉ khi nào Quỳnh thật sự yêu một người con gái nào khác thì Quỳnh mới dẫn đến đây cho chị gặp mặt và người đó chính là em.

- Dạ không phải .......

Câu nói chưa dứt thì Trúc Quỳnh đã bồng em bé ra ngồi xuống bên cạnh Thư.

- Xong xui

Trúc Quỳnh đưa tay em bé lên vẫy chào Thư

- Chào dì Thư đi con

Hoa nhìn Quỳnh rồi liếc trêu

- Chào mẹ Thư đi con

Trúc Quỳnh hốt hoảng trố mắt nhìn Mỹ Hoa

- Nói bậy gì đó

- Thôi đừng có diễn nữa, Thư đã nhận hết rồi

Quỳnh vội quay qua nhìn Anh Thư khiến nàng cũng bối rối không biết phải nói gì. Bên ngoài có tiếng mở cổng, một người đàn ông tay xách cập táp bước vào. Trúc Quỳnh nựng vào má em bé ngước lên cười

- Ba con về tới kìa

Anh ngồi xuống vừa bóp vai cho vợ vừa chào hỏi mọi người

- Em tới chơi lâu chưa? Để anh vào dọn cơm cho mọi người ăn

Trúc Quỳnh từ chối

- Thôi được rồi anh, mới đi làm về còn phải hầu hạ tụi em nữa hay sao

Mỹ Hoa đặt tay lên tay chồng

- Thì phải vậy chứ, nếu không thì đừng hòng đụng đến mẹ con chị

- Chị chỉ có tội ăn hiếp anh Minh thái quá

Minh đứng lên đi qua ngồi xuống cạnh Trúc Quỳnh để được nựng con

- Phải qua ngồi bên phe của mình mới được

Thấy Minh thèm ôm con nên Quỳnh trao nhường lại

- Nè, trả nè

Minh sung sướng ôm con vào lòng miệng không ngừng phát ra tiếng. Anh Thư nhìn thấy được sự hâm mộ trong ánh mắt của Trúc Quỳnh và cũng đồng thời nhìn thấy sự tiếc nuối trong ánh mắt của Mỹ Hoa khi họ đang nhìn Minh và đứa bé. Mỹ Hoa đứng bật dậy xua tan đi suy nghĩ của mình.

- Để chị đi dọn cơm cho mọi người ăn

Minh đứng dậy theo cản lại

- Để anh

Rồi Quỳnh cũng đứng lên ngăn

- Thôi hai người khỏi dành, để khi khác đi, em với Thư cũng phải về rồi.

Thư đứng lên theo

- Dạ phải, cũng trễ rồi, em cũng xin phép

Mỹ Hoa cố giữ

- Ăn cơm đi rồi về

Nắm lấy tay Thư bước đi Quỳnh từ chối

- Để bữa khác đi, Thư phải về thật mà

Minh bế con né qua tránh đường

- Vậy lần sau nhớ ở lại ăn cơm với tụi anh

- Rồi nhất định

Mỹ Hoa tiễn hai người ra cổng. Vừa chạy xe đi thì Quỳnh chòm lên hỏi

- Quỳnh mời Thư đi ăn coi như cám ơn Thư đưa Quỳnh tới thăm Hoa

- Để Thư trả, cám ơn Quỳnh đã chịu cho biết mặt cô giáo thật

Hai người cùng cười rồi ghé vào một quán ăn. Trong lúc chờ đợi thức ăn Trúc Quỳnh lo lắng nhìn Anh Thư dò xét. Bắt gặp ánh mắt đó khiến Thư phải cúi xuống lẩn tránh

- Gì vậy Quỳnh?

Trúc Quỳnh đưa đôi đũa đã được lau sạch cho Thư

- Hồi nảy Hoa nói chuyện gì với Thư vậy? Hoa nói Thư đã thừa nhận rồi là sao?

Anh Thư bối rối

- Ờ không, hồi nảy cô, ờ ...chị Hoa hiểu lầm tưởng Thư là .........là bạn gái của Quỳnh

Nhìn thấy nét mặt ngượng ngạo khổ sở của Thư khiến Quỳnh phải bật cười

- Rồi Thư có đính chính không?

- Thư....chưa kịp đính chính

- Vậy là khổ cho Thư rồi

Anh Thư khẩn trương

- Sao vậy?

Trúc Quỳnh rất thích trêu chọc để được nhìn thấy cái nét mặt bối rối của Thư.

- Sao gì nữa, thì Hoa tưởng Thư là bạn gái của Quỳnh thì từ nay sẽ thường xuyên bắt Quỳnh dẫn Thư đến chơi.

- Xí, ai nói là Thư sẽ đi

- Thì biết là Thư sẽ không đi nên từ đó Hoa sẽ có ác cảm với Thư, mai mốt vào lớp thế nào cũng làm khó làm dễ Thư cho mà coi

- Nhìn chị Hoa không giống là người không phân công tư. Chắc không ghen bậy với Thư đâu hả?

Nói đến đây Anh Thư biết mình đã lỡ lời nên im bặt quay đi chỗ khác mà không dám nhìn Quỳnh. Thư vẫn còn giấu kín cuộc nói chuyện của họ không để cho Quỳnh biết. Thức ăn đã được bưng ra giải nguy cho nàng. Mãi đến lúc đi về thì Quỳnh mới gặng hỏi

- Bộ ....khi nảy Hoa có nói gì về chuyện hai đứa cho Thư nghe hả?

Thư không trả lời chỉ gật đầu khiến nàng nao núng

- Hoa đã nói gì vậy?

- Quỳnh làm gì quan tâm và khẩn trương đến chị Hoa đã nói gì với Thư vậy?

- Ừm, thì Quỳnh chỉ sợ Thư hiểu lầm. Mà Hoa đã nói gì với Thư?

- Chị chỉ tự trách mình là tại sao khi xưa đã không tin tưởng vào tình yêu của Quỳnh dành cho chị nên để hai người đánh mất nhau, có vậy thôi.

Hai người yên lặng được một đoạn thì Thư không kèm được tính tò mò của mình. Câu chuyện của họ đã vô tình cuốn hút Thư vào trong ấy tự lúc nào. Anh Thư ngập ngừng nhưng rồi cũng hỏi.

- Thư hỏi Quỳnh một chuyện có được không?

- Thư hỏi đi

- Tại sao hai người lại có một kết cuộc như ngày hôm nay?

Trúc cởi mở trả lời

- Thì tại lúc bấy giờ hai đứa thiếu lòng tin với đối phương. Hai đứa quen nhau hồi trung học, Hoa trên Quỳnh hai lớp. Hoa là người chững chạc và chính chắn trong tình yêu, phải nói là chính chắn ở mọi mặt. Còn Quỳnh thì lúc bấy giờ chỉ là một đứa con nít, ham chơi, ham vui, không nghĩ đến cảm giác của người khác. Quỳnh vô tâm đi đây đó với người này người nọ mà không nghĩ đến cảm giác trong lòng của Hoa phải đau khổ thế nào. Rồi một ngày hai đứa chịu đựng nhau không được nữa. Hoa thì không tin vào tình yêu của Quỳnh dành cho Hoa còn Quỳnh thì trách Hoa tại sao lại nghi ngờ tình yêu của mình đã dành hết cho Hoa. Rồi hai đứa chia tay, Hoa đã trả thù Quỳnh bằng cách là đi lấy anh Minh. Người khi nảy Thư đã gặp đó. Anh Minh là bạn học cùng lớp với Hoa nhiều năm và cũng đã thầm yêu Hoa rất lâu.

- Chỉ vì sự hiểu lầm mà hai người để mất nhau. Quỳnh có thấy đáng tiếc không?

- Cũng có nhưng dù sao thì đó cũng là do định mệnh đã được an bày. Và cũng vì vậy Quỳnh đã tự nói với chính mình rằng là từ nay sẽ không bao giờ để cho định mệnh áp đặt mình nữa. Quỳnh sẽ tự tay nắm lấy số phận của mình. Nhưng trong cái rủi cũng có cái may đã để cho Hoa lấy được một người chồng tốt và biết yêu thương Hoa hơn cả chính Quỳnh.

- Nhưng thủy chung người Hoa yêu cũng chỉ có Quỳnh, nếu không thì cũng không lấy chữ lót của Quỳnh để đặt tên cho con.

- Vậy hả, vậy mai mốt khi Quỳnh có con gái thì cũng sẽ đặt tên cho con là Quỳnh Anh.

- Tại sao?

- Thì như Thư đã nói, để tưởng nhớ đến người Quỳnh yêu.

Thư thầm cười cho sự ngây ngô không đúng lúc của mình.

Dầm mưa suốt buổi chiều khiến Trúc Quyên ngã bệnh. Nằm cuộn mình trong chăn nghe rõ từng giây kim đồng hồ tít tắc trôi qua nàng cảm thấy đau nhói theo từng nhịp. Một giờ rồi một giờ nặng nề trôi qua. Nàng nằm đó nghe ngóng tiếng xe chạy qua lại nhưng vẫn chưa thấy Giang Anh về. Nước mắt cứ lăn dài trên má không sao cầm lại được. Nàng lau những giọt nước mắt, nhìn lên lại đồng hồ thì đã gần một giờ sáng. Lúc này mới có tiếng xe dừng ở trước nhà, nàng chắc họ đã về tới. Nàng kéo tấm chăn đắp ngang đầu để không còn nghe thấy tiếng gì nữa. Giang Anh mở cửa phòng thật khẽ vì sợ sẽ đánh thức Thư. Thấy đèn trong phòng Quyên vẫn còn sáng, biết nàng chưa ngủ nên Giang Anh gọi điện thoại nhưng máy đã bị khóa. Tia sáng của điện thoại di động chói vào mắt làm Anh Thư thức giấc.

- Út đi đâu mà về trễ vậy? Càng ngày càng quá đáng rồi đó nha, biết mẹ ngủ sớm không hay biết gì nên cứ làm tới.

Vừa thay đồ nàng vừa giải thích

- Út có chuyện mà

- Mà hôm nay không phải Quyên đón út hay sao mà Thư thấy nó dầm mưa về có một mình.

- Vậy hả, hôm nay út về với Tâm

- Thôi Thư buồn ngủ quá

Thư nhắm mắt trở về với giấc ngủ bỏ lại Giang Anh với khoảng lặng.

Suốt đêm qua không ngủ Giang Anh nằm chờ cho tới trời sáng rồi đánh thức Thư dậy sớm hơn mọi ngày. Đã đề máy xe chờ sẵn, phần bị bắt dậy sớm mà Giang Anh vẫn còn đứng lóng ngóng khiến Thư bực bội gắt.

- Sao hối cho đã rồi còn đứng đó

Nàng vội lên xe ngồi nhưng mắt vẫn nhìn vào sân nhà Quyên

- Không chờ Quyên hả?

Thư vừa chạy xe đi vừa trả lời

- Không, hôm nay nó không đi học đâu

Giang Anh lo lắng

- Sao vậy?

- Sao gì nữa, thì hôm qua nó đi về mắc mưa nên bị bệnh rồi. Thư có qua coi nó, sắc mặt tái lắm hôm nay dậy không nỗi đâu.

Giang Anh không hỏi nữa chỉ hối Thư chạy nhanh. Đến cổng trường đợi cho xe Thư vừa đi khuất nàng nôn nóng đưa tay lên xem đồng hồ trông ngóng. Vừa trông thấy Trang tấp xe vào nàng vội chận lại ngay.

- Cho tao mượn xe đi

Thấy nét mặt bạn hối hả khẩn trương Trang nhảy xuống đưa xe cho Giang Anh liền.

- Đi đâu vậy? Mày không vào lớp hả?

Ngồi lên xe nàng lắc đầu

- Không, hôm nay tao có chuyện

Nói rồi Giang Anh đề máy chạy như bay nhưng vẫn còn kịp nghe được tiếng Trang la lớn

- Chiều nhớ quay lại đón tao đó nha

Dẫn xe vào nhà xong Giang Anh chạy qua kế bên nhấn chuông nhưng không có trả lời. Mọi người đã đi hết chỉ còn xe của Quyên là còn dựng bên trong. Biết Quyên có ở nhà nên nàng kiên nhẫn nhấn thêm nhiều lần nữa. Trúc Quyên nép mình sau cửa sổ dõi theo Giang Anh tự nảy giờ và nhìn thấy Giang Anh đã bỏ về. Nàng cảm thấy giận cho sự thiếu kiên nhẫn của Giang Anh. Bỗng từ phía sau có bàn tay sờ vào trán mình. Nàng chụp lấy rồi quay lại hất ra

- Út làm em giật mình?

Nàng bỏ mặc Giang Anh lên giường nằm trùm mền lại. Giang Anh ngồi xuống cạnh nàng dỗ dành

- Giận út hả?

Vừa hỏi Giang Anh vừa lần tìm bàn tay của người yêu nhưng đã bị hất ra. Giang Anh kéo tấm chăn thấp xuống để nhìn thấy được mặt Trúc Quyên.

- Sao hôm qua dằm mưa để bị bịnh vậy

Nghe đến đây nước mắt lại lăn dài trên má nàng. Giang Anh nằm xuống kề sát đầu vào trán người yêu cố giải thích

- Hôm qua út không biết Tâm đến mà, đừng có giận út. Tại em nữa, đi nhường út cho người ta

Không đè nén được nữa Quyên giận dữ đẩy người yêu ra nói trong nước mắt

- Không nhường được hay sao? Út là của người ta mà, út đã nói với người ta út là của em đâu

- Thì hôm qua út đi với Tâm là vì muốn nói rõ chuyện đó

Nàng ôm lấy Trúc Quyên nhưng lại bị đẩy ra. Giang Anh xiết chặt Quyên, nhỏm lên tìm khuôn mặt nàng. Giang Anh lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má rồi cúi xuống hôn lên trán nàng. Nàng hất mặt quay đi nhưng cũng bị bắt lại. Giang Anh kéo nàng sát vào lòng mình giữ chặt. Trúc Quyên cố vùng vẫy nhưng rồi cũng thuần phục bẽn lẽn nấp vào lòng ngực choàng tay ôm lấy người yêu. Thấy như có vẻ ổn Giang Anh được nước làm tới định ôm hôn Trúc Quyên nhưng đã bị nàng đẩy ra.

- Không thèm

Biết Quyên đã bớt giận nên Giang Anh nịnh nọt

- Trái tim út lúc nào cũng ở bên em mà

Quyên đánh vào vai Giang Anh

- Ở bên em mà đi đến một giờ sáng mới về tới nhà. Út đâu có nghĩ đến em. Em nằm ở nhà chờ út về, chờ mãi mà không thấy, điện thoại cũng không.

Nói đến đây Quyên lại rơi nước mắt

- Em nằm một mình suy nghĩ lung tung, không biết út với người ta đang làm cái gì, có thân mật không, có vui vẻ không. Có ....

Quyên dừng lại nhìn Giang Anh rồi tiếp

- Có ..........gì không mà sao chưa thấy về

Giang Anh cuốn quít lên ôm nàng vào lòng

- Không có, không có, không có cái gì hết mà

Quyên lại đánh vào người Giang Anh

- Ai mà biết được, có cái gì thì chỉ có hai người mà biết

Giang Anh bực vì kiểu đoán già đoán non

- Út đã nói không có mà, nghe không

Trúc Quyên biết mọi chuyện xảy ra dẫn đến tình thế như ngày hôm nay thì mình mới chính là người phải chịu trách nhiệm. Nếu không phải nàng từ chối Giang Anh thẳng thừng thì cũng không đẩy Giang Anh đến với người khác. Chung qui nàng cũng là kẻ thứ ba đã xen chân vào cuộc tình này. Nàng cũng không có quyền bắt Giang Anh một hai ngày là chấm dứt với Tâm được. Biết Giang Anh đã quạo nàng ôm chầm lấy người yêu xuống nước năn nỉ ngược

- Thì không có, út đừng có giận mà

Mặt Giang Anh vẫn cau có. Quyên áp tay vào hai bên má cạ mũi mình vào mũi người yêu

- Nha, đừng giận nữa

Biết đã lấy lại được tình thế Giang Anh làm mặt nghiêm

- Em có chút lòng tin nào đối với út đâu

- Thôi mà, cho em xin lỗi đi cưng

Nghe tiếng xưng hô thân mật từ Quyên, tim Giang Anh mềm nhủng ra, nàng phì cười. Quyên biết người yêu đã hết giận nên chu miệng đặt lên môi Giang Anh một nụ hôn.

- Được chưa?

Giang Anh vờ như vẫn còn miễn cưỡng khiến Quyên lại phải đặt một nụ hôn khác

- Đừng có giận em nữa, mặt út giận trông đáng ghét lắm. Biết không?

Trả lời bằng một nụ hôn lên môi Quyên nàng gật đầu

- Ừm

Giang Anh ngồi dậy bước xuống giường. Quyên không muốn rời khỏi vòng tay của Giang Anh nên ngồi dậy theo chòm tới bá lấy cổ nàng ôm ghì xuống

- Nói không giận rồi mà còn đi đâu vậy?

Giang Anh vòng tay ra sau eo người yêu ôm sát

- Bị bịnh nóng hỏi nè, đi mua đồ ăn sáng và thuốc cho em

Quyên trề môi

- Thì út là thuốc nè

Nàng nhỏng nhẻo ngã đầu vào lòng ngực người yêu. Giang Anh ôm xiết rồi đong đưa Trúc Quyên dỗ dành

- Ngoan đi mà, em bị bịnh út xót lắm

Quyên mắng yêu chỉ vào người Giang Anh

- Tại ai?

Giang Anh lườm

- Nữa đi

Nàng cười lém lĩnh rồi chợt nhớ ra

- Ủa mà sao giờ này út còn ở nhà, với lại sao vô được đây?

Giang Anh nựng vào má Trúc Quyên mắng yêu

- Tại ai?

- Chọc em

- Tại em chứ còn gì nữa. Thư vừa chở tới trường là giựt xe của Trang chạy ngược về đây rồi. Còn sao vào đây được hả, thì đi bằng mật đạo của tình yêu.

- Xạo hoài, chắc là hồi sáng mẹ lên sân thượng tưới cây rồi quên khóa cửa lại

- Thấy chưa mẹ cũng đứng bên út

Trúc Quyên nựng vào mũi Giang Anh

- May mắn thôi

Hai người nhìn nhau tình tứ, Giang Anh giục

- Thôi để út đi mua đồ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#motlanyeu