Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Anh dìu Quyên nằm xuống nhưng tay nàng vẫn bá lấy cổ không buông khiến Giang Anh phải ngã theo xuống giường. Thấy Quyên hơi khác thường nên nàng lo lắng hỏi

- Em hôm nay sao vậy?

Nét mặt thật buồn nàng chỉ lắc đầu ôm chặt lấy người yêu. Giang Anh gở tay Quyên ra nhìn vào mắt và vuốt ve má nàng

- Sao hôm nay em lạ vậy?

Mắt nàng đỏ cay ôm Giang Anh chặt hơn

- Em sợ phải mất út. Sợ Tâm giựt út lại và sợ chẳng bao giờ được có út trong vòng tay nữa

- Thì út vẫn ở đây rồi còn gì

- Thì ngày hôm qua buổi sáng út vẫn còn vui vẻ ở bên em nhưng đến chiều thì út đã trở thành của người khác. Không phải sao?

Quyên khóc như một đứa bé, Giang Anh xoa nhẹ vào lưng nàng dỗ dành

- Khờ quá, út ở đây nè. Út không bỏ em đâu, út yêu em nhiều lắm có biết không. Không được nghĩ bậy nữa, Tâm đã trở về Thụy Sĩ rồi. Từ nay sẽ không ai có thể dẫn út đi trước mặt em được nữa. Em cũng vậy đó, không có nhường út cho ai dẫn đi có biết không.

Nước mắt vẫn lăn dài trên má nàng gật đầu. Giang Anh lau nước mắt cho nàng rồi nhỏm dậy

- Ngoan nằm đây đi, út sẽ về rất nhanh

Trúc Quyên đưa chùm chìa khóa nằm trên bàn cho Giang Anh

- Chìa khóa nè, không cần phải leo sân thượng nữa. Cửa đó không phải lúc nào cũng mở đâu

Giang Anh cầm lấy chùm chìa khóa lần tìm

- Vậy chìa nào là chìa trên sân thượng

Quyên chỉ vào cái chìa lớn ở sau cùng. Giang Anh gở chiếc chìa khóa ra khỏi mắc

- Út làm gì vậy?

Giang Anh cười gian xảo

- Làm gì, thì em nói không phải lúc nào cũng may mắn cửa không khóa hay sao. Út lấy chìa khóa cho chắc ăn, mai mốt em không chịu mở cửa thì còn có đường mà vào.

Quyên lườm nàng

- Thì giữ đi, em khóa cửa phòng

Hai người rồi cũng chịu buông nhau ra. Trúc Quyên sung sướng nằm ôm chiếc gối vào lòng chờ người yêu trở về.

Một lát sau Giang Anh đã về tới. Ăn sáng xong nàng lấy thuốc đút cho Quyên uống. Dọn dẹp vứt rác trở về phòng thì thấy Trúc Quyên đang ngồi tựa lưng vào tường đọc sách. Giang Anh đến ngồi cạnh, nắm lấy bàn tay Quyên đặt lên một nụ hôn

- Thôi út về nhà ngủ nha, hôm qua tới giờ thức trắng đâu có ngủ đâu, giờ buồn ngủ quá rồi

Trúc Quyên nhích người qua kéo Giang Anh nằm xuống

- Vậy nằm đây ngủ đi

Giang Anh nhướng mắt

- Gan vậy đó hả?

- Gan cái gì, nằm đây ngủ chứ có làm gì đâu

- Nghi quá

Quyên đẩy nàng ra

- Không ngủ đây thì về bển mà ngủ

Nàng nắm lấy tay Quyên

- Ngủ, ngu sao về, ngủ ở đây có người để ôm

Giang Anh áp mặt mình lên đùi Trúc Quyên rồi nhắm mắt lại. Nhìn nét mặt bình thản của người yêu, Quyên cảm thấy thật ấm áp và hạnh phúc. Xoa nhẹ lên má Giang Anh rồi Quyên tiếp tục đọc sách. Đọc được vừa hết trang chưa kịp lật sang trang kế tiếp thì Trúc Quyên đã bị Giang Anh kéo tuột người xuống.

- Á

Quyên vừa kêu vừa đánh rơi cuốn sách. Giang Anh ôm gọn Trúc Quyên vào lòng

- Bị bệnh thì cũng phải cần nghỉ ngơi, không cho đọc nữa, đi ngủ với út

Quyên đánh vào vai Giang Anh

- Ngủ đi còn phá nữa

- Không có người ôm khó ngủ quá

Quyên nựng vào má người yêu

- Vậy chứ bình thường Thư ôm cho ngủ hay sao mà đòi

Giang Anh đan tay mình vào tay Quyên

- Ai thèm Thư ôm

Trúc Quyên liếc yêu rồi ôm lấy Giang Anh. Nàng xoa đều vào lưng Giang Anh như đang ru trẻ ngủ. Cảm giác thoải mái và hạnh phúc Giang Anh thiếp đi tự lúc nào.

Thư vừa tới lớp ngồi vào bàn chưa được ngã lưng ra ghế thì Tuấn đã quay xuống chất vấn

- Em vậy là không đẹp chút nào đó nha

Anh Thư tươi tỉnh

- Rồi em tội gì nữa đây? Hình như em không có làm gì hết mà

Giọng Tuấn tỏ vẻ trách móc

- Thì em không có làm gì nên mới có tội

- Là sao?

- Em hứa xe hư để anh đưa Quỳnh về mà bửa đó tới giờ xe em vẫn còn chạy boong boong. Chẳng lẽ ép anh phá xe em hư thật hay sao?

Thư đưa tay lên can

- Thôi đừng nha, để em tự xử

- Bửa ở Diamond bị em phá một lần rồi, chưa tính tội với em

Thư cười cầu hòa

- Bửa đó em bị đau thật có giả được đâu. Ok, lát tan học chờ em trước cổng đi em sẽ có cách

Trí xen vào

- Em đừng có điên chung với nó

Tuấn nhoẻn miệng cười bí hiểm

- Ờ, điên riêng với mình nó là được rồi

Thư vừa lắc đầu vừa đưa tay lên hàng

- Em không tham gia đâu nha

Tối nay buổi học trôi qua thật chậm. Đôi khi Thư lén ngước nhìn lên giảng bục thì bắt gặp ánh mắt của Trúc Quỳnh đang nhìn mình. Những lúc chạm vào ánh mắt nhau thì Thư không tránh khỏi bối rối khi nghĩ đến câu nói của Hoa.

"Quỳnh thật sự rất yêu em"

Anh Thư không muốn phức tạp hóa tình bạn giữa hai người. Hết giờ học Quỳnh ra đứng trước cổng trường đợi Thư như mọi khi. Thư vừa dẫn xe vừa nói chuyện điện thoại.

- Dạ, vậy mẹ đợi con sẽ về ngay

Nghe có vẻ căng thẳng Trúc Quỳnh khẩn trương hỏi

- Có gì không Thư?

Nàng ra vẻ lo lắng

- Ở nhà có chút chuyện mẹ kêu Thư phải về gấp nên hôm nay chắc không đưa Quỳnh về được

- Không sao đâu, Thư có chuyện thì cứ đi, Quỳnh đi taxi về

Sự tình cờ có sắp đặt Tuấn dẫn xe ra đến để Thư kịp níu áo mình

- Anh Tuấn, nhờ anh chở Quỳnh về dùm em được không?

Quỳnh muốn ngăn lại nhưng không kịp với Thư.

- Làm ơn đi, để Quỳnh về một mình em không an tâm

Đúng theo kế hoạch đã định Tuấn năng nổ

- Để Tuấn đưa về cho

Thư nhiệt tình hơn cả

- Rồi vậy là nhờ anh nha, cám ơn nhiều

Tuấn nháy mắt thật nhanh với Thư nhưng cũng để Trúc Quỳnh chợt nhận ra mình vừa rơi vào cái bẫy của họ. Nét giận dỗi hiện rõ trên khuôn mặt, Quỳnh ngồi lên xe quay lưng đi không nói tiếng nào với Thư.

- Đi Tuấn

Họ vừa đi khỏi thì Anh Thư lại cảm thấy bồn chồn không yên. Nhìn ánh mắt và cử chỉ, Thư đoán Quỳnh đã giận. Tự nhiên Thư cũng cảm thấy giận chính mình, nàng chắc lưỡi tự trách. Chiếc xe lê la tà tà trên phố. Không có Quỳnh, Thư cũng chẳng biết phải đi đâu. Một nỗi buồn là lạ, một chút gì trống vắng, và có một cái gì đó mất mát trong Thư. Nàng chạy vô định hướng trên đường phố rồi bỗng Thư giật mình thắng xe lại. Phía trước ngôi nhà của Trúc Quỳnh đang sừng sững. Nàng vội vã quay đầu xe phóng thật nhanh đi lòng tự hỏi

"Tại sao mình lại đi đến chỗ này?"

Rồi nàng cũng tự trấn an mình bằng câu trả lời

"Chắc là do thói quen, quen đường thôi"

Anh Thư cấm đầu chạy nhanh về nhà để khỏi một mình suy nghĩ vẫn vơ nữa. Vừa dẫn xe vào thì nàng không khỏi bất ngờ. Vũ và Quân đang ngồi hút thuốc trò chuyện trong sân. Trông thấy Thư, Quân lập tức dụi điếu thuốc vào gạt tàn chạy ngay đến bên nàng để đỡ lấy chiếc xe. Nét mặt chàng vui mừng rạng rỡ

- Để anh dắt vào cho

Thư cũng vui mừng nhưng vẫn không tin trước mắt đó là Quân, nét mặt ngờ ngờ nhìn chàng

- Sao....ở đây vậy?

Vừa nựng vào má nàng Quân trả lời

- Nhớ người nào thì ở nơi đó

Vũ cũng dụi điếu thuốc bỏ đi vào trong

- Thôi giao anh bộ đội lại cho em đó

Quân nói với theo sau Vũ

- Em chở Thư đi chơi nha anh hai?

Vũ khoác tay ra hiệu

- Mày rước nó đi luôn thì càng tốt

Anh Thư nhéo vào cánh tay Quân

- Ai anh hai của anh?

Vừa thoa tay miệng chàng xít xoa

- Ui da, thì anh hai chứ anh mấy

Hai người chạy xe ra giữa lòng thành phố. Một tay cầm lái một tay Quân đan vào tay Thư ôm vòng qua eo mình. Nụ cười hạnh phúc không khép trên môi cặp tình nhân.

- Làm gì mà xiết chặt vậy?

Quân quay lẹ ra sau nhìn Thư

- Còn muốn chặt hơn nữa

- Ở ngoài đó người ta dạy anh chế biến mật ong hả? Từ nảy giờ gặp nói có mấy câu mà câu nào câu nấy cũng đều ngọt như mật

Quân đưa tay nàng lên môi đặt một nụ hôn vào

- Xa người yêu là tội thật lớn rồi, nếu khi gặp mà còn không biết thương nữa thì tội để đâu cho hết

- Thương đâu chẳng thấy chỉ thấy đường mật thôi, lời thật vẫn hơn

- Vậy nói lời thật nha

Nàng gật đầu

- Ừm

Quân xiết bàn tay nàng nói một cách nhẹ nhàng và tha thiết.

- Anh yêu em!

Tựa đầu vào vai Quân nàng cảm giác sự ngọt ngào của tình yêu. Xe dừng lại ở một công viên, chàng dắt tay nàng đi đến băng ghế đá dưới một gốc cây to, chỗ hẹn hò quen thuộc. Quân phủi ghế dìu Thư ngồi xuống, đôi bàn tay vẫn còn đan lấy nhau. Nàng ngã đầu vào vai chàng.

- Anh chưa nói tại sao lại có mặt ở thành phố?

Quân xoa đều bàn tay nàng

- Tại anh muốn dành cho em một sự bất ngờ nên lần phép này đã không có báo trước

- Bất ngờ đâu không thấy nếu không phải em cho Quỳnh leo...

Nói đến đây bỗng dưng nàng dừng lại vì chợt thoáng nhớ đến Quỳnh. Quân lắc tay nàng

- Sao em?

Nàng lắc nhẹ xua tan hình ảnh Quỳnh

- Ờ không, ý em là nếu không phải em bỏ hẹn với nhỏ bạn thì em đã không về sớm như vậy. Lúc đó thì bất ngờ đâu không thấy chỉ thấy ngồi chờ thôi.

Chàng ghì lấy bờ vai Thư ôm vào lòng rồi hôn lên tóc nàng

- Thấy chưa, đó gọi là tâm linh tương thông, nếu không em cũng đâu tự nhiên bỏ hẹn mà về sớm

Họ im lặng ngồi trong vòng tay nhau. Một lát Quân nửa đùa nửa thật hỏi

- Em đi học anh văn đến nay đã có bao nhiêu ong bướm theo rồi? Khai đi, để khi anh đưa đón đi học không bị bở ngỡ

Nàng cười tinh nghịch ngước nhìn chàng

- Hơi bị nhiều đó nha

Quân nghiêm mặt và khi thấy Anh Thư bật cười chàng cũng nhẹ nhỏm cười theo, hai tay không ngừng thọt lét nàng.

- Á, đừng, em đầu hàng

Vừa nói Thư vừa ngồi dậy để tránh những cú nhột. Quân đứng lên theo ôm Thư lại tựa lưng vào gốc cây. Họ tựa đầu vào tình tứ nhìn nhau.

- Đầu hàng rồi là không được nhúc nhít đó nha

Ánh mắt đắm đuối quyện vào nhau trong nhớ thương, chàng cúi xuống hôn lên môi nàng. Thư nhắm mắt lại, nụ hôn tưởng chừng như rất ngọt ngào nhưng đột nhiên nàng lại mở mắt to ra nhìn Quân. Mắt Quân vẫn còn đang nhắm nghiền, môi vẫn nồng nàn nhưng Thư đã đẩy nhẹ chàng ra. Quân giật mình mở mắt nhìn nàng lo lắng hỏi.

- Gì vậy em?

Nét mặt nàng đầy những mâu thuẩn và bối rối. Chính bản thân nàng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng khi nảy giữa lúc hai người đang hôn nhau thì đột nhiên trong đầu nàng lại xuất hiện hình ảnh của Trúc Quỳnh, cảnh tượng họ hôn nhau hôm nọ. Quân đưa tay vuốt ve gò má nàng.

- Sao vậy em?

Nàng ngã vào lòng Quân

- Không có gì

Quân xiết chặt lấy nàng rồi đưa môi tìm lại nụ hôn khi nảy đã bị đứt khoảng nhưng Thư đã ngăn lại

- Hôi thuốc quá đi

Chàng chợt hiểu và thôi không thắc mắc điều kì lạ ở nàng

- À anh quên, lúc nảy anh hai mời thuốc nên .....

- Vậy biết tại sao bị phạt rồi đúng không?

Biết được lý do bị cự tuyệt chàng cảm thấy an tâm hơn

- Dạ biết rồi, không được đụng thuốc lá, đụng thuốc thì không được đụng em. Nằm trong bộ điều luật, nhớ mà

Thư ôm chặt lấy Quân, nàng chỉ muốn yêu Quân, một mình chàng mà thôi. Chàng xoa vào lưng nàng lo lắng hỏi

- Em hôm nay sao vậy?

Nàng cố tươi cười

- Có sao đâu, chắc tại đói bụng

- Mình đi ăn

Hai người chạy xe ra đường đến ngã tư thì dừng đèn đỏ. Cách họ vài chiếc xe, Giang Anh và Trúc Quyên cũng đang đứng chờ đèn. Quyên đã nhìn thấy họ nên vội kéo áo Giang Anh hối thúc.

- Thư với Quân bên kia kìa út, quẹo đi không nó thấy mình

Giang Anh quay đầu tìm rồi khi trông thấy họ nàng rẽ qua quẹo phải không chờ đèn nữa. Chạy được một đoạn hai người tưởng đã thoát nhưng không ngờ Thư và Quân cũng nhìn thấy họ nên đã chạy theo. Hai xe chạy song song, Thư khều tay Trúc Quyên

- Đi đâu đây?

Trúc Quyên đang lúng túng chưa biết trả lời sao thì Giang Anh đã đỡ lời cho nàng

- Út nhờ Quyên chở đi công chuyện. Không được hả?

Thư tỏ vẻ ngạc nhiên

- Hứ, chuyện gì mà làm phiền người ta

Lấy lại được chút bình tĩnh Trúc Quyên mới kịp phản ứng

- Quân về hồi nào vậy?

Chàng vui vẻ đáp

- Mới hôm nay thôi Quyên. Quyên khỏe?

- Cũng bình thường, chỉ mệt mỗi chuyện phải canh chừng Thư cho Quân

Thư nhéo vào tay bạn

- Dám nói vậy hả?

Quân ngõ lời mời

- Đi ăn chung với tụi này nha?

Quyên từ chối

- Thôi hai người đi đi không làm kỳ đà đâu

Thư nạt rồi ra lệnh

- Ai nói không đi, phía trước quẹo trái

Xe Quân chạy tới phía trước dẫn đường. Quyên lo lắng hỏi người yêu

- Vậy giờ sao út?

Giang Anh thì không hồi hộp như Quyên, nàng thản nhiên

- Thì đi, có sao đâu

- Nhưng em với út đi chung. Thư nó nghi thì sao? Trước mặt Thư em không có gì qua mặt được nó. Hơn nữa, em cũng không quen nói dối với nó.

Lưỡng lự một chút Quyên mới nói tiếp

- Hay là ...mình nói cho Thư biết út hả?

- Em đã chuẩn bị chưa? Thư sẽ có phản ứng thế nào?

- Em không biết nhưng em không muốn giấu nó

- Thôi em khoan hãy nói, để út dò ý Thư trước xem sao. Mình vừa bắt đầu, út không muốn chưa gì đã có sự cản trở.

Mọi người ghé vào một quán ăn. Nơi đây thức ăn rẻ lại ngon nên lúc nào cũng đông nghẹt. Chờ một lúc họ mới được sắp vào cái bàn chật chội dành cho bốn người. Chị phục vụ chạy tới chạy lui một lúc mới dừng lại bàn họ mời.

- Anh chị dùng gì?

Giang Anh nhanh nhẹn

- Hai phần nuôi xào bò

Vừa gọi xong thì Giang Anh mới cảm giác dưới đùi mình hơi đau vì bị nhéo và nàng chợt hiểu ra nhưng đã quá muộn nó đã lấy được sự chú ý của Thư.

- Út gọi cho ai mà hai phần?

Nàng đánh mắt thật nhanh rồi chỉ vào Thư

- Thì gọi cho Thư

Thư hất hàm

- Ai mượn, sao biết Thư ăn nuôi

Quyên chen vào gỡ rối

- Mày không ăn thì để tao

Giang Anh liếc Thư rồi quay qua nháy mắt với Quyên. Quân gọi thức ăn xong vừa lau muỗng nĩa cho mọi người vừa hỏi thăm Trúc Quyên.

- Dũng sao rồi Quyên? Bữa nào hẹn bốn người ra hàn thuyên.

Thư đá vào chân Quân ra hiệu nhưng chàng chỉ ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Trúc Quyên gượng cười trả lời

- Tụi này đã chia tay rồi

Quân có vẻ ngạc nhiên

- Ủa, sao vậy?

Thư đánh vào vai Quân ngắt lời

- Sao gì, thì đàn ông các người có mới nới cũ

Chàng chợt hiểu và an ủi Quyên

- Quân xin lỗi, Quân không biết

Trúc Quyên nhoẻn miệng cười

- Không có sao, chuyện qua rồi nhắc làm gì

Nàng có vẻ khó chịu khi nghe nhắc đến Dũng nhưng không phải vì Dũng là chuyện đau buồn của mình mà vì Quyên đã để ý đến sắc mặt của Giang Anh tự nảy giờ khi nghe đến tên người ấy. Biết người yêu không thích nên ở dưới gầm bàn Quyên đã lén nắm giữ lấy tay Giang Anh mân mê như xoa dịu. Bị Thư liếc nhìn trách móc nên Quân nhanh nhẹn chuyển đề tài. Nhìn qua Giang Anh chàng hỏi

- Bạn của Quyên tên gì?

Lúc này thì ba người con gái đều phì cười khiến Quân ngớ ngẩn

- Sao nữa đây?

Trúc Quyên hất mặt về phía Thư

- Thôi để Thư giới thiệu tiện hơn

Thư liếc bạn rồi quay qua Quân

- Bạn gì, dì út của em đó, em gái ruột của mẹ

Lúc này Quân mới lúng túng rồi lễ phép cúi đầu chào Giang Anh

- Dạ chào dì, nảy giờ cháu không biết

Ba người lại nhìn nhau cười khi thấy nét mặt khẩn trương của Quân. Tối đó khi về đến nhà Thư cũng chưa chịu buông tha cho Giang Anh.

- Út nè, hôm nay đi đâu với Quyên vậy?

Nàng không quay lại, vừa thay đồ vừa trả lời

- Thì nảy nói rồi, nhờ Quyên chở đi công chuyện dùm

- Láo, công chuyện gì mà nhờ nó chở. Thư cảnh cáo út, đừng có phá nó đó nếu không thì Thư sẽ trở mặt.

Mặc đồ xong nàng quay qua nghiêm mặt

- Ai mà rảnh phá bạn của Thư

Thư nhe răng cười

- Thì Thư cảnh cáo thôi, đừng thấy nó hiền mà ăn hiếp đó nếu không dì cháu cũng trở mặt

Giang Anh nằm xuống giường trùm mền lại để không phải đối mặt với Thư

- Biết rồi, sợ quá

Chiều thứ sáu, hôm nay Anh Thư gấp gáp đi học so với ngày thường thì rất ngao ngán vì phải kiểm tra. Thư hối hả dắt xe chưa ra tới cổng thì Quân cũng vừa đến

- May quá còn kịp, để anh đưa em đi học

Nàng có vẻ lưỡng lự

- Thôi không cần đâu anh, em tự đi được rồi vả lại em còn qua chở bạn nữa

- Thì anh đi kè theo vậy

- Có bạn em nữa, ngại lắm

Quân chau mày

- Thấy em kì kì nha, sao mà kiên quyết không cho anh đi. Có bạn nào anh không gặp được hay sao?

Chưa kịp trả lời thì điện thoại báo có tin nhắn. Nàng vội mở ra xem khi thấy đó là tin nhắn của Quỳnh. Đọc xong nàng có vẻ thất vọng rồi gượng cười nhìn Quân.

- Bạn không cần đón nữa, anh đưa em đi được rồi, khỏi đoán già đoán non

Chàng vui mừng đưa nàng đến trường. Bước vào lớp học nàng đã thấy Trúc Quỳnh ngồi ở bàn đang chuẩn bị bài kiểm. Rõ ràng Quỳnh cũng đã nhìn thấy Thư nhưng nàng lại nhìn đi nơi khác. Thư cũng đoán biết được Quỳnh đang giận mình. Thư muốn giải thích với Quỳnh nhưng lớp học đã vào đông đủ nên nàng chỉ đành im lặng về chỗ ngồi. Bài kiểm đã được phát ra mọi người chăm chú làm bài chỉ có Thư là không tập trung. Thỉnh thoảng Thư lại len lén nhìn lên bục. Quỳnh không hướng mắt về đây như mọi khi. Nàng đang mơ hồ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt u buồn. Thư nhìn xuống bài kiểm, chưa có chữ nào. Không do dự nàng đặt bút xuống viết.

"Quỳnh giận Thư chuyện gì có phải không? Sao hôm nay không để Thư qua đón? Quỳnh nói là bạn thân thì có chuyện gì cũng nên nói rõ ràng cho nhau hiểu chứ. Thư không thích im lặng như vậy."

Viết xong nàng đứng lên tiến thẳng tới trước mặt Trúc Quỳnh đặt bài kiểm xuống bàn. Quỳnh đang hướng mặt ra ngoài cửa sổ nghĩ mông lung nên sự xuất hiện của Thư làm nàng giật mình quay qua. Đặt giấy xuống bàn là Thư đã quay về chỗ ngồi. Vài người phải dừng bút nhìn Thư thắc mắc vì bài kiểm chỉ vừa được phát ra ít phút. Trí quay qua định hỏi chuyện nhưng thấy Quỳnh đang nhìn về hướng này nên chàng cúi vội tiếp tục làm bài. Đọc những hàng chữ trên giấy xong Quỳnh lấy một bài kiểm khác đem xuống đặt ngay trước mặt Thư rồi quay đi. Tờ giấy đưa tới nhưng không thấy chữ nào khiến nàng cảm thấy giận vì sự im lặng của Trúc Quỳnh. Nàng cầm giỏ xách cùng với bài kiểm đi thẳng lên lớp, ngang qua bàn Quỳnh, Thư để bài xuống rồi đi ra khỏi lớp. Nàng chỉ vừa đi đến cầu thang chưa kịp bước xuống thì đằng sau Quỳnh đã nắm tay giữ lại.

- Thư không làm bài, đi đâu vậy?

Thư quay qua vùng tay Quỳnh ra

- Quỳnh chịu nói chuyện rồi hả?

Trúc Quỳnh im lặng đứng tựa vào tường. Thư thừa biết Quỳnh giận chuyện gì và cũng biết mình làm như vậy là không đúng nên xuống nước. Nhẹ giọng lại nàng nói như năn nỉ

- Quỳnh giận chuyện gì thì cứ nói, Quỳnh biết Thư không thích im lặng mà

Trúc Quỳnh vừa giận vừa mềm

- Thư không thích, vậy Thư cũng thừa biết là Quỳnh cũng chẳng thích chuyện mai mối kia sao Thư cũng làm.

Thư nài nỉ

- Thư bị ép mà, cho Thư xin đi

Nàng đưa tay lên cam đoan

- Bảo đảm không có lần sau

Quỳnh không chịu được cái nét mặt chịu tội của Thư nên liếc nhẹ.

- Thư nhớ nói gì đó nha

Anh Thư mừng rỡ rồi như chợt nhớ ra điều gì nàng đưa tay lên xem đồng hồ xong kéo Quỳnh đi

- Trở vào cho Thư làm bài đi. Thư mà làm không kịp là Quỳnh cũng không được fail Thư đó nha.

Trúc Quỳnh đứng lại giựt tay về

- Thư vào trước đi rồi Quỳnh vào, không cả lớp lại thắc mắc

Anh Thư sực nhớ đến cả lớp, trong lúc nóng giận Thư quên mất sự hiện diện của mọi người. Nàng trề môi nhìn Quỳnh cười rồi chạy vào lớp. Một lát sau Quỳnh mới đi vô ngồi vào bàn. Không hẹn, họ cùng lúc nhìn về hướng đối phương rồi mỉm cười. Xong Thư cúi xuống cặm cụi với bài kiểm. Trên này Quỳnh cầm bài kiểm có chữ viết của Thư khi nảy đọc lại một lần nữa rồi cất vào trong giỏ xách. Quỳnh đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã đến giờ nộp bài nhưng khi nhìn xuống dưới thấy Thư vẫn còn đang ngoáy viết nên nàng nán lại chờ. Thông thường Quỳnh rất nghiêm, đúng giờ là kêu lớp ngừng bút ngay nhưng hôm nay Quỳnh lại để lố đến mười lăm phút. Vừa trông thấy Thư hạ bút là Quỳnh lên tiếng ngay.

- Đã hết giờ, các bạn ngưng bút chuyền bài lên

Bài đã nộp lên Trí mới dám quay qua nói chuyện với Thư

- Lúc nảy em bỏ đi đâu vậy?

Thư nghĩ nhanh rồi đáp

- Em có cuộc gọi quan trọng nên phải ra ngoài chút

- Em ra xong thì Quỳnh cũng ra theo

- Ừ, thì đi ra theo la cho một mách đánh em trở vào nè

Họ cười với nhau thì Tuấn quay xuống

- May quá, hôm nay Quỳnh kêu nộp bài trể hơn ngày thường nên cũng làm bài xong kịp

Nàng biết sở dĩ có chuyện đó xảy ra là vì mình nên cũng cảm thấy vui trong lòng. Tuấn thấy nét vui hiện rõ trên mặt Thư

- Em làm gì mà hôm nay có vẻ vui đặc biệt vậy?

Thư mỉm cười

- Em hả, bình thường mà

Tuấn lắc đầu nghi ngờ

- Anh thấy không bình thường chút nào cả

Trí giải cứu

- Thư có gì mà không bình thường, tao thấy mày không bình thường thì có. Bộ tính ve vản năn nỉ Thư nhường tài nữa hả.

Thư giơ tay lên

- A, không cần, hôm nay em không có đi xe, đừng mưu tính gì cả

Tuấn xụ mặt

- Còn mưu tính gì nữa. Lần ra quân vừa rồi thất bại thảm hại, Quỳnh coi vậy mà chắc ghê.

Không hiểu sao khi nghe Tuấn nói vậy nàng lại cảm thấy vui

- Vậy anh Tuấn chịu bỏ cuộc rồi hả?

Tuấn cố chống

- Ai nói, cua gái thì không cần tài chỉ cần chai.

- Vậy lát lên yêu cầu đưa Quỳnh về hả?

- Chiêu của Thư hôm bữa bị lật rồi, hôm nay anh thấy Quỳnh đi xe

- Ừ, giúp anh mà hại em

- Hại em chuyện gì

Nàng chỉ lãng cười tránh trả lời. Lớp học được tan, mọi người cùng nhau xuống lầu. Thư ghé qua tai Quỳnh nói nhỏ.

- Hôm nay Quỳnh giả công tế tư nha

Nàng biết Thư muốn nói gì nên liếc khẽ

- Thì xuống văn phòng tố dác đi

Trí và Tuấn cũng đi song song. Trí hỏi Thư

- Thư hôm nay không có đi xe. Cần anh chở về không?

Nàng cười từ chối

- Dạ không cần đâu anh, cám ơn nha

Họ xuống tới dưới nhà dẫn xe ra cổng thì Quỳnh nói với Thư

- Quỳnh đưa Thư về

Anh Thư chưa kịp trả lời thì Quân đã tấp xe tới

- Em, học xong rồi hả

Mọi cặp mắt đều đổ về Quân. Chàng cười chào để Thư giới thiệu với mọi người

- Anh Quân, bạn trai của em

Tuấn trố mắt chỉ vào Thư

- Em có bạn trai rồi hả?

Thư đánh vào tay Tuấn

- Lạ lắm hả?

Tuấn cười chữa cái vô duyên của mình

- Đâu có, tại em giấu kỉ quá nào giờ không ai biết cả nên mới ngạc nhiên

Trong lúc này chỉ có Trí và Quỳnh mới là hai kẻ đồng hành, có cùng chung một cảm giác, đó là hụt hững. Quân cởi mở chìa tay ra

- Không phải tại Thư đâu, tại mình lâu lâu mới được trốn lính về phép

Tuấn bắt tay Quân

- Wow, thanh niên bây giờ ít ai như chú chịu tòng quân, lo tiền là được nằm nhà thôi. Có Quân về hèn chi cả ngày hôm nay trong lớp học Thư cứ cười một mình, vui đặc biệt.

Xong Quân cũng quay qua bắt tay Trí rồi chào Quỳnh. Tuấn như nghe được nỗi đau của bạn nên kéo Trí đi

- Thôi tụi này về trước nha, chào mọi người

Chỉ còn ba người ở lại, rồi Quỳnh cũng gượng cười chào

- Vậy thôi Quỳnh cũng về

Thư nhìn theo dáng Quỳnh đi khuất xong nàng mới ngồi lên xe

- Đi anh

Chạy đi một đoạn ngắn không nhịn được nữa Quân lên tiếng

- Bị bắt quả tang rồi mà còn chưa chịu khai nữa?

Thư bật cười

- Nhịn hết nổi rồi hả?

Chàng quay qua kéo tay nàng vòng vào eo mình

- Em biết anh muốn nói gì mà còn chọc hả

- Em không biết à nha

- Đi chung bốn người, thì hẳn một người cua cô kia một người cua cô này, vậy Tuấn hay là Trí?

Thư tinh nghịch

- Không phải một mà là hai

Quân lo lắng lập lại

- Cả hai?

Hai người mà Thư muốn nói trong đó có Quỳnh. Thấy Thư im lặng Quân sốt ruột hỏi lại

- Cả hai người đều theo em?

Tiếng nói của Quân làm xua tan suy nghĩ trong đầu Thư. Nàng không muốn nói chuyện của Quỳnh cho Quân biết nên không đùa nữa.

- Cả hai đều không phải

- Vậy họ theo bạn của em hả, cô bạn kia thật xinh

- Cô giáo của tụi em đó

Quân ngạc nhiên

- Vậy hả, wow, sao trẻ vậy, được không đó

- Trẻ thì sao, có tài mà, có bằng cấp thì trẻ hơn vẫn dạy được

- Coi em kìa, mới nói động đến cô của em có chút xíu là bênh vực liền

Nàng im lặng, không muốn về Quỳnh. Quân lại thắc mắc

- Ủa mà sao bạn của em hình như không ai biết sự hiện diện của anh vậy? Họ đều có vẻ rất ngạc nhiên khi biết em có bạn trai?

Thư nói pha vẻ trách móc

- Anh có ở cạnh đâu, chính em còn không cảm nhận được sự hiện diện của anh nữa thì làm sao mà họ biết được.

Quân cười xoa lên cánh tay nàng dỗ dành

- Biết là lỗi của anh rồi, ráng chờ thêm nha, anh sắp được giải ngũ rồi

Nàng biết Quân rất yêu mình, không phải lỗi của chàng. Thư tựa đầu vào vai Quân âm thầm buông tiếng thở dài.

Nằm trên giường với quyển sách trong tay nhưng Trúc Quyên luôn liếc mắt nhìn chiếc điện thoại vẫn nằm yên không tiếng từ hồi chiều đến giờ. Nàng nôn nóng cầm chiếc điện thoại lên bấm tin nhắn nhưng chưa kịp gửi đi thì cánh cửa phòng đã hé mở. Giang Anh nhè nhẹ bước vào rồi khóa trái cánh cửa. Nàng vui mừng ngồi bật dậy nhưng lại hồi hộp nói với giọng rất nhỏ.

- Sao út qua đây? Thư đâu?

Giang Anh nhảy tót lên giường ngồi cạnh người yêu

- Quân vừa qua rước đi rồi. Thứ hai là phải đi nên hai người phải tranh thủ chứ.

Trúc Quyên dỗi yêu

- Vậy sao hồi chiều đến giờ không nhắn tin cho em biết. Biết người ta trông không?

Áp hai tay vào má người yêu Giang Anh dỗ dành

- Biết rồi biết rồi, tại Thư chứ bộ, điệu cả một buổi chiều. Bắt út tư vấn không cho làm gì và đi đâu hết.

Nàng nắm lấy tay Giang Anh

- Hay mình nói cho Thư biết nha?

Giang Anh phản đối ngay

- Không được!

- Sao vậy út?

- Tối qua Thư có hỏi sao út đi chung với em. Còn cảnh cáo út không được phá em nếu không thì dì cháu Thư cũng trở mặt. Út biết tính Thư, nhìn sắc thái của Thư, Thư không nói đùa đâu.

- Vậy mình phải giấu Thư sao?

Giang Anh gật đầu

- Ừ, để từ từ. Đợi lúc thích hợp đã

Quyên sực nhớ nhìn Giang Anh

- Út qua đây ngõ nào?

Giang Anh cười gian manh chỉ tay lên trần nhà

- Trên xuống chứ ngõ nào, có chìa khóa mà

Quyên nựng vào má người yêu

- Út giỏi rồi

Giang Anh hôn một cái chóc vào má nàng

- Thư đi rồi, thoát nạn. Thay đồ út chở em đi ăn.

Trúc Quyên ôm lấy người yêu nũng nịu

- Thôi đừng ra đường nha, lỡ gặp Thư thì sao. Hôm qua còn có lý do hôm nay gặp không biết nói sao nữa.

Giang Anh dụi đầu vào cổ nàng

- Vậy hai đứa ở nhà làm gì bây giờ?

Nàng đẩy đầu Giang Anh ra cười khúc khích

- Thì nhà ai nấy ở

Giang Anh buông nàng ra nhướng mày

- Ok, cũng được thôi

Vừa nói nàng vừa rời khỏi giường nhưng đã bị Trúc Quyên giữ tay lại. Nàng quay người qua ôm lấy Trúc Quyên đè xuống giường. Họ nhìn nhau say đắm rồi tìm đến môi hôn. Bỗng có tiếng mở cửa lọc cọc nhưng cánh cửa đã được khóa. Hai người hốt hoảng ngồi bật dậy. Quyên đưa tay ra hiệu cho Giang Anh yên lặng. Mở cửa không được tiếng bên ngoài vọng vào

- Quyên con

Trúc Quyên dạ lớn

- Dạ

- Xuống ăn cơm. Làm gì mà khóa cửa trong phòng?

- Mẹ xuống đi, con sẽ xuống liền

Chiếc bóng bên ngoài đã bỏ đi họ mới thở phào nhẹ nhỏm. Trúc Quyên rón rén bước xuống giường giọng thì thào.

- Chờ em xuống lấy cơm lên hai đứa ăn

Một lát Trúc Quyên trở lại với tô cơm và canh. Giang Anh đang ngồi lướt mạng trên máy laptop. Quyên ngồi xuống đút cơm cho người yêu

- Mẹ hỏi sao không ăn ở dưới và còn hỏi bộ đói bụng lắm sao mà múc nhiều vậy

- Rồi em nói sao?

- Em không có nói gì hết. Nói dối thì nói nhiều sai nhiều, Thư dạy em không nói

thì không sai

Giang Anh phì cười

- Thư dạy em?

Nàng mỉm cười gật đầu rồi nhìn vào trang mạng Giang Anh đang lên.

- Út đang làm gì vậy?

- Đang tìm phim đứa bạn nói

Nàng vừa ăn cơm vừa hỏi

- Phim gì?

- Love My Life, đứa bạn nói rất hay kêu tìm coi

Trúc Quyên có vẻ hứng thú

- Nghe tựa là thấy hấp dẫn rồi. Tìm được chưa? Em coi với

Giang Anh cười bí hiểm quay qua nhìn nàng

- Em muốn coi?

Nhìn nét mặt gian manh của người yêu nàng chau mày lưỡng lự

- Ồ...phim bậy hả? Em không coi đâu nha.

Giang Anh bật cười

- Làm gì mà bão thủ vậy?

- Bão thủ là sao?

Nàng phì cười nựng vào má Trúc Quyên

- Là ngoan đó chứ sao

Ăn cơm xong nàng đi dọn dẹp và trở lại với ly nước lọc trong tay. Đưa nước cho Giang Anh nàng ghé mắt vào máy vi tính nhìn thấy cái poster của phim Love My Life. Hai người con gái nằm bên nhau thật lãng mạng và hạnh phúc. Nàng ngồi xuống ôm vào eo Giang Anh

- Phim...con gái hả?

Giang Anh gật đầu

- Dạ, phim...con gái

- Nhìn poster lãng mạng dễ thương quá

- Ừm, nhưng mà không coi được. Phim tiếng Nhật, phụ đề tiếng Anh, không có tiếng Việt sao coi. Tiếng Anh của út có hạn. Tiếc quá đi.

Nhìn cái vẻ mặt thất vọng của Giang Anh nàng thấy cưng quá nên dỗ dành

- Coi đi, em dịch cho út

- Thiệt?

Hai người tắt đèn, khóa cửa lại nằm trong vòng tay nhau xem phim. Ban đầu Trúc Quyên còn siêng thông dịch. Càng xem nàng càng bị cuốn hút và chỉ chăm chú theo dõi tình tiết quên mất luôn nhiệm vụ. Giang Anh cũng chẳng còn quan tâm đến ngôn ngữ trong phim. Tay gối đầu cho người yêu và được nằm bên cạnh ôm nàng trong lòng đã là quá hạnh phúc. Phim đến đoạn cuối, Trúc Quyên cảm thấy mặt nóng bừng, tim đập mạnh. Trên màn hình hai nữ vai chính đang trần trụi yêu nhau. Lần đầu tiên Trúc Quyên nhìn thấy được tình yêu của hai người con gái. Nàng rất ngại nhưng không biết phải trốn vào đâu khi thân mình lại đang nằm gọn trong lòng của Giang Anh. Cảm giác được sự mất tự nhiên và nhịp tim không đều của người yêu Giang Anh khẽ cười thành tiếng. Trúc Quyên đang ngượng và mắc cỡ lại còn bị cười nên nàng quay qua đánh vào ngực Giang Anh.

- Tắt đi

- Trời, coi hết phim rồi còn có khúc này mà tắt cái gì

Vừa nói nàng vừa cười khanh khách. Quyên mắc cỡ đưa tay bụm miệng nàng lại

- Cười cái gì?

Nàng thôi cười gỡ tay Quyên ra. Hai đôi mắt long lanh nhìn nhau rồi đôi môi tìm đến xoắn vào. Nụ hôn được kéo dài, đôi tay không nằm yên. Giang Anh di chuyển bàn tay từ dưới eo lên chạm vào ngực Trúc Quyên. Tiếng chuông điện thoại của Quyên vang lên khiến hai người giật mình rời khỏi vòng tay nhau. Nhìn vào máy thấy Thư đang gọi đến nàng đưa tay ra hiệu cho Giang Anh im lặng.

- Tao nghe nè

Thư bên đầu dây kia

- Tao chuẩn bị rời quán đi về gọi hỏi mày có muốn ăn gì không

- Không, tao vừa ăn cơm rồi

- Ừa vậy thôi, tao về

Quyên tắt điện thoại xong đóng máy laptop xuống

- Thư gọi, họ đang về

Giang Anh bật đèn xong đến ngồi bên nàng

- Tuần sau tính luôn ngày lễ là được ba ngày nghỉ nên anh hai muốn út về ngoải

Trúc Quyên cuống lên

- Ba ngày, lâu vậy hả?

- Út cũng đâu có muốn xa em nhưng anh hai kêu về

Quyên nhích người gần hơn ôm lấy cánh tay nàng

- Em đi với út được không? Nhìn thấy nỗi nhớ của Ichiko và Eri khi không được gặp nhau, em không chịu được đâu.

Giang Anh hôn lên trán nàng

- Vậy để út rủ Thư và Vũ đi nữa. Lúc đó thế nào hai anh em họ cũng sẽ qua lôi kéo hai anh em của em đi cùng.

Trúc Quyên vui mừng

- Đúng ha

Rồi Quyên sực nhớ và giục

- Thôi út về đi, Thư nó sắp về tới rồi

Quyên hé cửa kiểm tra rồi tiễn người yêu ra. Không lâu thì Thư cũng đã về đến. Mở cửa vào phòng ngồi xuống cạnh Giang Anh nàng trêu chọc

- Cuối tuần mà ngoan vậy không đi chơi

- Ở nhà cũng nói mà đi cũng nói. Thư riết rồi giống bà quản gia của nhà này quá.

Vũ cũng vừa về tới gõ cửa rồi bước vào phòng. Vừa trông thấy Vũ, Thư gắt

- Hôm nay bày đặt nhậu nhẹt nữa

Vũ cười vả lả ngồi xuống bên Thư

- Sinh nhật thằng bạn uống có chút mà

- Sao không về phòng đi, để mẹ thấy bây giờ

- Thì xử em xong sẽ về

Anh Thư ngạc nhiên

- Em?

- Ừ, sao hồi nào giờ không cho anh biết bé Quyên có cô chị họ xinh đẹp như vậy

- Chị họ nào? Em đâu có nghe Quyên nói

- Vậy hả? Vậy là thằng Duy không nói xạo

Anh Vũ phấn khởi kể

- Hôm nay tụi anh đi sinh nhật thằng bạn ở quán bar. Gặp em họ của nó đi với mấy người bạn rồi rủ ngồi chơi chung. Em họ nó đẹp cực kì, cả đám đều bị choáng ra về mang theo bệnh.

Thư bật cười vì vẻ mặt phóng đại của anh

- Có quá không?

Anh Vũ chắc lưỡi lắc đầu

- Không một chút nào

Thư đẩy Vũ ra

- Thôi đi tắm rồi về phòng trồng cây đi. Lẹ đi em còn làm vệ sinh đi ngủ

Vũ chưa kịp đứng lên thì Giang Anh rủ.

- Cuối tuần và lễ này út về ngoải. Hai người đi không?

Anh Thư gật đầu

- Ừ ha, ba ngày nghỉ. Để rủ Quyên đi chơi chung cho nó giải buồn

Anh Vũ cũng đồng ý

- Ok, lâu rồi cũng không ra thăm cậu

Hôm nay vào lớp học Anh Thư cảm giác như mọi người có vẻ xa lạ. Hình như ai cũng mang một tâm sự riêng. Trí như cũng giữ một khoảng cách với Thư, không quan tâm hỏi hang như bình thường. Từ lúc Thư bước vào đến giờ Quỳnh chỉ lo làm việc không nhìn đến. Trong lòng ai cũng nặng trĩu mà ngoài trời lại đổ mưa khiến tâm trạng mọi người càng u ám hơn. Lớp học cũng yên lặng, mọi người đang chăm chú với đề văn cô vừa đưa ra. Quyển vở trước mặt Thư vẫn chưa có chữ nào. Nàng lén nhìn Quỳnh rồi cúi xuống đôi tay vô khống đặt bút viết.

"Tại sao trong lòng mình lại luôn nghĩ đến Quỳnh? Mình đã có Quân rồi mà. Mình đã rất yêu Quân có đúng như vậy không? Tại sao mình lại đem nụ hôn của Quân để so sánh với nụ hôn của Quỳnh? Tại sao trong lúc Quân âu yếm thân mật với mình thì mình lại nghĩ đến Quỳnh? Tại sao Quân hôn mình mà mình lại nhìn thấy hình ảnh của Quỳnh? Tại sao trong đầu mình bây giờ cái gì cũng là Quỳnh? Có lẽ nào mình cũng đã yêu Quỳnh? Không! Không thể nào có chuyện đó xảy ra được. Không có chuyện mình yêu Quỳnh được. Mình yêu Quân. Mày yêu Quân, có phải như vậy không Anh Thư? Đừng đùa với lửa mà, tao van mày."

Anh Thư thở dài ép quyển vở lại. Nàng đứng dậy đi ra khỏi lớp để được thanh thản đầu óc. Trúc Quỳnh đi dọc xuống quan sát lớp, đến bàn Thư nàng dừng lại cầm quyển vở lên xem. Nàng quan tâm đến bài vở của Thư. Nhưng rồi nàng đã không tin những gì mình đã đọc được.

Đang đứng trong phòng vệ sinh rồi Thư chợt nhớ, sợ chuyện như lần trước xảy ra nàng quay vội về lớp. Về chỗ ngồi, thấy quyển vở vẫn nằm yên trên bàn Thư mới an tâm. Nàng xé trang giấy đã viết lúc nảy vò lại quăn vào giỏ xách của mình rồi tập trung làm bài. Lớp vừa tan là Quỳnh đã rời khỏi sớm nhất. Thư bước đi một mình ngang qua hành lang, ở nơi cuối dãy, cái phòng mà hai người đã một lần bị dụ vào đó. Nàng nghe có tiếng cầu cứu của Quỳnh. Thư chạy đến, cánh cửa đang được mở toang, Quỳnh ngồi bẹp trên sàn đất. Thư chạy ào vào và ngay lập tức cánh cửa được đóng ập lại. Có tiếng khóa cửa bên ngoài, nàng giật mạnh cánh cửa.

- Nè, mấy đứa mở cửa ra không?

Căn phòng trở nên tối thui, Thư chợt nhớ đến Quỳnh. Nàng ấn nút điện thoại di động để có được tia sáng. Đỡ Quỳnh đứng dậy nàng lo lắng hỏi

- Quỳnh có sao không?

- Không sao

Điện thoại sáng được vài giây thì lại tắt. Bóng tối lại trở về, Quỳnh nắm lấy tay Thư. Tim Thư đập mạnh, đây không phải là lần đầu Quỳnh nắm tay nàng. Không hiểu sao lần này nàng lại có cảm giác mạnh mẻ và hồi hộp như thế. Nàng để yên tay mình trong tay Trúc Quỳnh rồi nhỏ nhẹ trách

- Quỳnh đó, bị gạt một lần rồi làm sao mà để tụi nhỏ gạt vào đây được nữa vậy?

Nàng không trả lời chỉ im lặng xiết khẽ bàn tay Thư. Hai đứa đứng im bên nhau như vậy một lúc rồi Thư như chợt tỉnh, giọng nàng mất tự nhiên.

- Chắc Trí cũng chưa đi xa để Thư gọi điện kêu Trí

Thư nhấn nút điện thoại, đèn vừa sáng lên thì Quỳnh đã ngăn lại

- Đừng gọi

Thư nhìn thấy sắc mặt Quỳnh qua tia sáng nhỏ nhoi của điện thoại. Quỳnh không có vẻ gì sợ sệt khác hẳn với lần đầu bị nhốt vào đây. Nàng lại không cho Thư gọi điện cầu cứu, Thư như chợt nhận ra điều gì.

- Quỳnh bẫy Thư hả?

Nàng gật đầu nhận

- Là Quỳnh nhờ tụi nhỏ hôm nọ nhốt mình

Thư giựt bàn tay nảy giờ vẫn được giữ bên Quỳnh lại

- Tại sao Quỳnh làm vậy?

- Quỳnh chỉ muốn kiểm chứng một chuyện

- Kiểm chứng? Kiểm chứng điều gì?

- Kiểm chứng những điều Thư đang thắc mắc

Anh Thư sững sốt chối nhanh

- Thắc mắc? Thư có gì thắc mắc mà phải kiểm chứng chứ?

Đèn điện thoại lại tắt, Quỳnh nắm lấy tay Thư

- Kiểm chứng những gì Thư đã viết trong vở. Thư không muốn biết thật sự mình đang yêu ai hay sao?

Thư vừa giận vừa ngượng

- Quỳnh....sao Quỳnh lại xem...

Thư vùng tay nàng ra quay đi

- ....xem đồ của Thư

- Nếu như Quỳnh không vô tình đọc được những lời ấy thì làm sao Quỳnh biết được cảm giác của Thư là như thế đó

Thư cắt ngang

- Như thế đó là như thế nào? Quỳnh thật là quá đáng

Thư tiến về phía cánh cửa đập mạnh

- Mở cửa ra

Trúc Quỳnh ôm lấy Thư từ phía sau

- Thư đừng trốn chạy có được không?

Thư nhắm mắt lại, vòng tay thật ấm áp. Lý trí đã ngăn nàng tận hưởng nó, hít một hơi thở dài rồi gở vòng tay Quỳnh ra.

- Thư không biết Quỳnh muốn nói gì, Thư có gì mà phải trốn tránh. Thư yêu Quân, Thư rất yêu Quân, nên Thư không cần phải kiểm chứng điều gì cả.

- Nếu như Thư đã khẳng định mình yêu Quân mãnh liệt như vậy thì Thư sợ gì mà không dám kiểm chứng với Quỳnh

- Có cần thiết như vậy không?

- Cần, nếu như Thư qua được kiểm chứng thì có nghĩa là như Thư nói, Thư chỉ yêu có mình Quân mà thôi.

Giọng nàng trầm xuống rồi tiếp

- Vậy thì Quỳnh sẽ buông tay, từ nay không làm phiền Thư nữa. Còn như ngược lại

Anh Thư cắt ngang

- Sẽ không có chuyện ngược lại

- Thư kiên quyết tình yêu của mình đối với Quân như vậy thì sao không dám thử?

- Thử thì thử, làm sao để kiểm chứng, Quỳnh nói đi

- Để Quỳnh được hôn Thư

- Ơ........

Thư ngượng ngùng quay đi

- Sao....sao lại phải

Quỳnh tiến đến gần nàng

- Nếu như Quỳnh hôn Thư mà Thư không có cảm giác gì và người Thư nghĩ đến chỉ là Quân thì coi như Thư pass, còn như ngược lại

Anh Thư lại cắt ngang

- Sẽ không có chuyện ..........

Nói đến đây Thư hạ thấp giọng, nàng không chắc chắn

- .........ngược lại

- Vậy được

Câu nói vừa chấm dứt thì Trúc Quỳnh tiến đến ép sát Thư vào cánh cửa. Nàng hoảng hốt nắm lấy bàn tay của Quỳnh giữ lại

- Khoang

Nàng đưa điện thoại lên ấn vào để lấy tia sáng nhìn thấy được Quỳnh. Nàng bối rối sợ sệt nhìn vào ánh mắt Trúc Quỳnh.

- Thử rồi là từ nay giữa Quỳnh và Thư hai đứa chỉ là bạn. Sau này Quỳnh không được nhắc đến gì khác ngoài tình bạn nữa có được không?

Câu nói vừa dứt thì Quỳnh đã đưa hai tay lên giữ lấy khuôn mặt Thư. Nàng nhắm mắt lại đặt nhẹ môi mình lên đôi môi Thư. Điện thoại vẫn còn sáng, Thư nhìn vào đôi mắt đang khép đó, rung động. Đôi môi Quỳnh mềm mỏng, thơm và ngọt. Quỳnh một chiều hôn nhẹ trên làn môi ấy còn đôi môi Thư thì nằm yên bất động. Đèn điện thoại tắt đi, bất giác Thư không biết đôi tay đã phản bội chính mình. Nó đã ôm lấy vòng eo thon thả của Quỳnh. Rồi đôi môi cũng không còn chịu được sự kích thích ngọt ngào và êm dịu như thế nó cũng đã bắt đầu bán rẻ Thư. Nàng hé môi tiếp nhận sự khiêu chiến của đối thủ đang không ngừng tấn công mình. Nàng không thụ động nữa, vòng tay Thư xiết chặt người Quỳnh và cũng cùng lúc đôi môi nàng nhẹ nhàng hòa nhập. Lưỡi họ chạm vào nhau, Thư nhắm mắt lại buông thả lòng mình theo tiếng gọi nơi con tim. Nụ hôn thôi đơn phương, nó đã được sự đồng lõa, nó đã quyến rủ được Thư bước ra từ góc tối. Bỗng dưng cánh cửa được mở toang, Anh Thư cũng bị ngã xuống như lần trước vì lưng đang tựa cửa. Đang trong vòng tay xiết chặt của Thư nên Quỳnh cũng bị ngã theo nằm trên người nàng. Bác lao công nhìn hai người

- Ủa, lại là hai cháu hả? Lần trước bị gạt một lần rồi sao lại bị gạt nữa

Như sực tỉnh, Thư đỡ Quỳnh đứng lên giọng ngượng ngập

- Quỳnh ....không sao chứ?

Trúc Quỳnh mỉm cười lắc đầu. Anh Thư mặt đỏ gay nhìn bác

- Dạ ...dạ không sao, cám ơn bác

Nàng nắm tay kéo Trúc Quỳnh đi. Bước được vài bước Quỳnh giữ tay Thư đứng lại

- Thư failed rồi

Rút tay ra khỏi tay Quỳnh, nàng quay đi

- Không tính

Quỳnh bước đến trước mặt Thư

- Sao không tính?

Thư ấp úng tìm lý do

- Thì ......thì đã bị gián đoạn

- Vậy thử lại

Vừa nói Quỳnh vừa chòm đến định hôn Thư nhưng nàng né người qua

- Quỳnh ........làm gì vậy?

Trúc Quỳnh không buông tha

- Thì thử lại

Anh Thư nài nỉ

- Thôi mà, tha cho Thư đi có được không?

Trúc Quỳnh cười đắc chí

- Vậy là Thư thừa nhận rồi đó nha

- Để Thư về hỏi lại con tim rồi trả lời cho Quỳnh biết

- Không cần hỏi nữa, đôi môi Thư đã nói cho Quỳnh biết rồi

Trúc Quỳnh kéo tay Thư chạy đi. Anh Thư cũng vô hình không tự chủ mặc cho Quỳnh dẫn đi. Đợi Thư dắt xe ra Quỳnh nói với Thư

- Thư ra ngoài đợi Quỳnh chút nha

Nàng nhìn mấy chú nhóc đang đứng đằng xa, Thư biết tụi nó đang chờ Quỳnh cho tiền.

- Đi trả công chứ gì

Trúc Quỳnh cười một cách lém lĩnh

- Đợi Quỳnh nha

Nàng dẫn xe ra ngoài cổng và ngạc nhiên khi thấy Anh Vũ đứng bên ngoài.

- Anh hai, sao ở đây vậy?

Anh Vũ nhìn nàng cười bí hiểm

- Thì ........ thì đến rước em

Nàng trề môi

- Xạo hoài, em học ở đây đã được bao lâu rồi mà giờ này anh mới lần mò đến

Anh Vũ nhe răng cười

- Anh nói sao thì tin vậy đi

- Chắc đang đợi em nào chứ gì

- Dạ phải ạ

- Em họ anh Duy học ở đây?

- Còn lâu, là cô giáo dạy ở đây

- Ai mà ghê gớm vậy?

- Ra đến kìa

Nàng vừa quay qua hướng về phía Vũ chỉ thì không gian như dừng lại. Trước mặt Thư, Quỳnh đang tiến về chổ hai anh em họ đứng. Nàng ngạc nhiên khi thấy họ đứng chung

- Anh Vũ, sao anh lại ở đây?

Rồi nàng chỉ vào Thư

- Anh quen Thư hả?

Vũ nhìn Thư rồi cười đáp với Quỳnh

- Nhỏ này hả, quen, mà hình như cũng đã quen được hai mươi năm rồi đó

Giọng Thư mất tự nhiên khi giới thiệu với Quỳnh

- Anh hai Thư

Trúc Quỳnh cũng bất ngờ không kém. Anh Vũ không để ý đến cử chỉ ngượng ngập của hai người

- Ủa hai người cũng quen biết hả?

Trúc Quỳnh ấp úng

- Ơ........

Thư đỡ lời thay nàng

- Quỳnh là cô dạy anh văn lớp em

Anh Vũ ngạc nhiên

- Trùng hợp vậy

Trúc Quỳnh như nói với chính mình

- Ừ, thật trùng hợp

Vũ không nghe rõ nàng nói gì nên hỏi lại

- Em nói cái gì?

Nàng lẫn tránh

- Dạ không gì. Mà sao anh lại ở đây?

Vũ tỏ vẻ thân mật

- Thì chờ em, mời em đi chơi

Nàng nhìn Thư rồi ngập ngừng trả lời

- Nhưng em, đã.... có hẹn với Thư rồi

Vũ nhìn Thư nháy mắt lia. Anh Thư không dám nhìn vào ánh mắt của Quỳnh nói

- Thư chợt nhớ hôm nay bận việc, nên chắc không đưa Quỳnh về được

Anh Vũ thêm vào

- Vậy để anh đưa Quỳnh, em về trước đi

Nàng không dám nhìn Quỳnh

- Vậy Thư đi trước

- Thư

Quỳnh chỉ kịp gọi tên khi nàng phóng xe đi.

Thư phóng xe như bay giữa đường phố. Cảm giác hạnh phúc nàng vừa có được lúc nãy lại xuất hiện vật cản. Cứ mỗi khi nàng tiến gần đến Quỳnh thêm một chút thì lại bị đẩy ra thật xa. Nàng giận cho những trớ trêu đã được vô tình hay cố ý sắp đặt. Về đến nhà, vừa mở cửa bước vào phòng thì nàng bắt gặp Quyên và Giang Anh đang ngồi bên bàn học. Nhìn thấy Trúc Quyên nàng như tìm được nơi để trút bỏ cơn giận của mình, người đáng trách đã để mọi tình huống diễn biến.

- Mày có coi tao là bạn không? Chuyện như vậy mà giấu tao

Trúc Quyên lo lắng nhìn Giang Anh rồi sợ sệt đứng lên đối diện với Thư

- Tao ... tao không có ý giấu mày ... tao đã muốn nói cho mày biết ...

Giang Anh đứng dậy cắt ngang

- Mà chuyện gì mới được?

Trong lòng Anh Thư đang rối rắm nàng không để ý đến lời nói hay cử chỉ của Quyên. Nét mặt căng thẳng nàng quay qua nhìn Giang Anh.

- Quỳnh ...

Trúc Quyên ngẩn ra

- Quỳnh?

Thư thở dài rồi hạ giọng trấn tĩnh lại mình

- Quỳnh ... sao mày không nói cho tao biết Quỳnh là chị họ của mày

Trúc Quyên đưa tay lên chận ngực rồi thở ra. Giang Anh muốn lấy đi sự chú ý của Thư nên xen vào

- Quỳnh? Cô dạy anh văn của Thư?

Nàng gật đầu rồi ngồi phạch xuống giường. Trúc Quyên lúc này mới lấy lại được bình tĩnh.

- Mày quen với chị Trúc Quỳnh? Chỉ là cô giáo dạy anh văn lớp mày?

Anh Thư vừa gật đầu thì đến phiên Quyên lớn tiếng

- Vậy thì liên quan gì đến tao? Tự nhiên về la lối, làm tao hết hồn.

Thư vẫn còn tức giận trước sự thật ngẫu nhiên này

- Sao hồi nào đến giờ mày không nói cho tao biết mày có cô chị họ?

Trúc Quyên xoay người chỉ vào Giang Anh rồi nhìn Thư

- Mày cũng có nói cho tao biết mày có dì út này không?

Im lặng vài giây cả ba lại bật cười đập tan không khí căn thẳng của vài phút trước. Anh Thư kéo Trúc Quyên ngồi xuống rồi ôm lấy nàng.

- Sorry!

Giọng Quyên nhái lại

- Sorry! Khi không bị la cho một trận. Mà Quỳnh là chị họ của tao thì đã sao?

Nàng liếc nhìn Giang Anh rồi lúng túng giải thích với Quyên

- Thì không biết Quỳnh là chị của mày nên có sự hiểu lầm không vui với Quỳnh. Bây giờ biết ra thì cảm thấy ái ngại đó mà.

Không muốn Quyên hỏi tới nên Thư dồn nàng qua hướng khác

- Mà tại sao chưa bao giờ nghe mày nhắc đến Quỳnh?

- Chuyện người lớn thế nào thì tao không biết. Chỉ biết năm tao mười tuổi thì ông Nội đã từ bố của chị Quỳnh. Bố chị Quỳnh là em của bố tao. Tên của tụi tao đều là do ông Nội đặt. Ông Nội tao dù rất thương chú nhưng lúc đó cả bố và ông đều rất kiên quyết và giận chú ấy lắm. Không cho gia đình có bất cứ sự quan hệ nào với chú. Sau này lớn lên thì có gặp vài lần ở ngoài rồi biết chị ấy đi du học. Cũng không thân lắm nên tao đâu biết gì về chỉ mà nói. Mà mày với chỉ đã xảy ra chuyện gì? Nghiêm trọng lắm không?

Giang Anh phì cười buột miệng lên tiếng

- Nghiêm trọng!

Thư trừng mắt nhìn Giang Anh

- Không gì, có chút hiểu lầm nhỏ thôi.

Thư cảm thấy mọi chuyện đang rối tung lên. Những cảm xúc, những mối quan hệ đang trở nên phức tạp. Nàng muốn rời khỏi chỗ này ngay lập tức

- Cuối tuần này nhà tao ra Nha Trang, mày nhất định phải đi với tao đó

Trúc Quyên vờ như không hay biết gì cả

- Nha Trang? Đột ngột vậy?

- Ừ đi tránh nạn, nhất định phải đi đó

Nàng thở dài rồi chợt nhận ra sự xuất hiện của Quyên ở trong phòng

- Sao mày ở đây?

Quyên chưa kịp nghĩ ra lý do thì Giang Anh đã rút một quyển sách đưa tới trước mặt họ

- Mượn sách

Trúc Quyên lựng khựng cầm lấy quyển sách rồi đứng lên

- Ừa, thôi tao về

Anh Thư cũng không quan tâm, nàng đang có cả trăm cái rối trong lòng. Thư dặn dò

- Về nói với ông Duy nha, cuối tuần này đi đó

Trúc Quyên gật đầu như miễn cưỡng rồi bỏ về. Nàng vừa đi khỏi thì Giang Anh đã không buông tha cho Thư.

- Tình em duyên anh?

Thư ném cái giỏ về phía Giang Anh

- Thư không giởn với út

Giang Anh nhặt cái giỏ xách để lên bàn

- Chuyện gì? Cái mặt hầm hầm rối bời

Nàng thở dài

- Hôm nay anh hai tới trường đón Quỳnh

Giang Anh nhúng vai

- Thì có sao?

Nàng khẩn trương, nhỏm người lên nhưng lại ngồi xuống cố giữ bình tĩnh, giọng ấp úng vừa nói vừa suy nghĩ ra lý do để giải thích

- Út biết ...Quỳnh ... vậy rồi. Anh hai theo Quỳnh ... sao được

- Thì kệ Vũ, Thư làm gì mà rối lên. Quỳnh tự nhiên sẽ có cách để từ chối Vũ

- Thư không muốn anh hai bị tổn thương

- Thư lo được bao nhiêu? Lớn hết rồi. Hơn nữa Vũ cũng chỉ thấy Quỳnh xinh đẹp thì theo đuổi thôi chứ có phải yêu điên yêu dại đâu mà Thư lo. Tốt nhất là Thư nên tự lo cho mình đi. Út thấy đã không còn bình thường nữa rồi đó.

Chính nàng cũng biết điều đó nên thở dài, đứng dậy lấy khăn vào buồng tắm. Mở vòi sen mặc cho nước sối sả trút xuống. Những giọt nước làm nàng lạnh buốt nhưng cũng giúp nàng tỉnh táo ra. Nàng đưa tay bóp lấy vầng trán rồi đập vài cái vào như tự trách mình.

"Ngốc thật! Trúc Quyên, Trúc Quỳnh, còn có cái họ nữa, như nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#motlanyeu