cầu nguyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm xuống. Dưới cơn mưa xối xả ngoài kia, gió gào rít từng cơn giữa bầu trời ko sao. Tiếng cành cây quệt vào cửa sổ, tiếng sấm chớp nổ, tiếng mưa rơi hòa lẫn vào nhau tựa như bản hợp tấu của đất trời.
Nagisa ngồi trong một góc tường, đôi mắt sarphine xa xăm ko gợn chút cảm xúc. Thân thể trắng nõn khoác trên mình bộ kimono đắt tiền, đôi bàn tay bé nhỏ đan vào nhau đặt trên đùi. Mái tóc màu lam dài thơm mùi hoa táo buộc lỏng lẻo tựa như đuôi cá rủ xuống ngang hông. Với vẻ bề ngoài ấy, vẻ bề ngoài đẹp đến khó tin ấy, trông cô giống với một con búp bê bằng sứ mỏng manh hơn là một người trần mắt thịt.
Rõ là trong phòng có sẵn chăn hoa nệm gấm, có đồ ăn thức uống đầy đủ, có bàn ghế đàng hoàng, nhưng cô lại chẳng thèm đoái hoài đến. Tại sao ư? Đến cô còn chẳng rõ.
Có cái gì ko bình thường trong căn nhà này.
Cái gì vậy? Tòa nhà này bị ma ám? Cô ko cảm thấy tà khí.
Hay là bị quỷ dữ làm phiền? Càng ko.
Vậy là gì?
Đôi mắt trống rỗng và lời nói đầy hận thù ấy là gì?
Cô chắp đôi tay lại, hướng mắt về phía mặt trăng hiền hòa. Nhắm mắt.
Ánh trăng dịu dàng soi rọi lên thân hình bé nhỏ của Nagisa. Soi sáng tâm hồn trong trắng của cô.
Tiếng cửa kẽo kẹt mở. Có người tiến vào.
_ Chú...
Cô cất giọng. Giọng nói hơi khàn nhưng vẫn rất ngọt ngào.
Người đàn ông nhướn mắt lên nhìn cô. Đôi mắt tràn ngập dục vọng.
Ngay lập tức, ông ta nhào tới, đè thân hình bé nhỏ của cô xuống sàn. Đôi bàn tay bẩn tưởi kia sờ mó khắp cơ thể mềm mại khiến cô sợ hãi.
Ông lột bộ kimono kia ra, quẳng vào một góc. Chiếc lưỡi hư hỏng liếm mút đầu nhũ hoa non nớt. Tay còn lại lần dần xuống bên dưới....
_ Aaa... um...
Cô rên rỉ trong cơn sợ hãi và sự khinh bỉ tột độ.
Cô nhớ đến đôi mắt trống rỗng, đến lời nói đầy căm hận lẫn sát khí của cô bé ban sáng... Đôi mắt mờ dần...
" Tôi ko nghĩ ông ta là một ác quỷ. Ác quỷ ít ra còn có vị trí của mình. Hắn xứng đáng vs cái tên "cặn bã xã hội"và "rác rưởi" hơn"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karnagi