Chương 3 : Hậu Halloween

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

p/s: Phúc lợi cho việc mất tích quá lâu đây. Vẫn là Lý x Hóa nha. Cũng chuẩn bị thi rồi nên mình mất tích đây chào mọi người.

                                       -Yokishi-

----------------------------------------------------------------------------------

Vật lý chán nản ôm đống giáo án về nhà. Vừa về tới nhà thấy cửa không khóa khiến hắn có chút lo lắng. Hắn thủ thế phòng bị nuốt nước bọt mở cửa ra và nhìn thấy một cảnh tượng chưa từng thấy. Đó là anh đang nằm trên sofa nhà hắn xem tivi. Thấy hắn đã về anh lên tiếng:

- Về rồi ah. Trễ thế!

Hắn không biết nói gì cả đứng như trời chồng ở đấy. Anh thấy vậy nói tiếp:

- Có gì mà phải ngạc nhiên như thế.Mau đóng cửa lại đi.

Hắn chợt tỉnh vội đóng cửa lại. Và đi tới chỗ anh ngồi xuống nói:

- Sao anh lại ở đây?

- Sao nà. Cậu định "ăn" tôi xong rồi chùi mép bỏ đi ah không dễ đâu.

- Không...không có.

Hắn lắc đầu lia lịa phản đối.Hắn sau một hồi mới nói tiếp:

-Tôi cũng đã định bảo anh dọn đến ở với tôi rồi nhưng sợ anh không đồng ý nên...

Anh khẽ nhếch mép cốc đầu hắn một cái rõ đau nói:

- Ngốc! Không nói thì làm sao biết tôi đồng ý hay không.

Hắn bất giác quay sang ôm anh chật cứng nói:

- Cảm ơn em nhiều lắm Hóa học.

- Này! Tôi lớn tuổi hơn cậu đó. Ăn nói kiểu gì vậy hả tên kia?

Anh lấy gối kê sofa đập vào hắn liên tục nhưng hắn vẫn không buông ra mà nói:

- Ahaha... anh sẽ đối xử tốt với em mà. Ở đây với anh nha~

Hắn bày ra bộ mặt làm nũng khiến anh giơ tay chịu thua vỗ vỗ vai hắn nói:

-Dẫu sao cũng bị thằng em khốn nạn "bán" cho cậu rồi. Không ở đây thì đi đâu hả.

"Giỏi lắm , Sinh Học. Cậu làm rất tốt"- trong lòng hắn thầm cảm ơn đứa em trai quí báu kia của anh. Bất chợt nhớ đến điều gì đó hắn lên tiếng hỏi:

- Còn đau không?

Anh đỏ hết cả mặt đẩy hắn ra không nói gì cả quay ra một xó mà ngồi. "Tên khốn nhà cậu còn hỏi nữa hả? Ai đời lại bị người nhỏ hơn mình 2 tuổi thượng như tôi không? Mà ở đó còn hỏi."-anh thầm rủa cái tên ôn dịch kia.

Hắn thầm phì cười một cái tiến về phía anh. Vòng tay qua ôm eo anh thì thầm vào tai anh nói:

- Sao lại dỗi rồi.Giận sao?

Anh quay sang đang định nói gì đó thì bị hắn dùng môi chặn lại. Một nụ hôn kiểu Pháp cướp hết không khí của anh.Khiến anh choáng váng ,hơi thở có phần yếu ớt, sắc mặt có chút tái đi. Khi cảm thấy anh khó thở thì hắn mới luyến tiếc rời đôi môi ấy. Hắn hôn lên chóp mũi anh một cái nói:

- Anh yêu em Hóa học.

Cả mặt anh đỏ hết lên không biết là vì câu vừa rồi hay vì khó thở nữa. Hắn cười tươi nhìn anh nói:

- Chờ anh một chút nha. Anh đi làm đồ ăn tối cho em. Em muốn ăn gì?

- Ưm...Món nào cũng được....

Hắn cũng thừa lúc đó mà hôn anh thêm một cái rồi mới chịu đi nấu cơm.Anh ăn thử đồ ăn hắn nấu mà không tin vào mắt mình. " Cậu là thiên thần sao cái gì cũng giỏi thế này." – anh thầm cảm thán hắn trong lòng.

Hắn nhìn thấy bộ dạng gặm đũa mà mặt phỡn của anh mà hạnh phúc nói:

- Sao vậy? Không ngon sao?

- Ah.....không không...rất ngon...

-Cấm em làm bộ mặt này với người khác không anh ghen.

Thâm tâm hắn tự vã vào mặt mình mà chửi "Sao có thể nói ra lời đó chứ. Mày ngu quá Vật Lý ơi.".

Anh lại một lần nữa đỏ mặt lấy đũa chọt chọt vào chén cơm nói với giọng lí nhí:

- Đồ ngốc....

Bữa cơm cứ như thế mà trôi qua. Tối đó khi đang nằm trên giường anh hướng mắt về phía hắn hỏi:

- Sao giờ này mà còn chưa ngủ thế?

- Không sao đâu em cứ ngủ trước đi.

- Giáo án môn Hóa???

Anh cầm sấp giáo án môn của mình lên nhìn hắn nói:

- Vậy là sao hả?

- Ah thì Hiệu Trưởng bảo dạy thay.

- Cái tên đó.

Anh nghiến răng phát ra âm thanh "ken két" đến đáng sợ.Hắn cũng chẳng dám nói gì cả mà ngồi đó nghe anh mắng chửi Toán Đại một cách xối xả.

Hắn cũng cười khổ cho qua. Sau một hồi anh mới chịu dừng rồi leo lên giường mà ngủ.

*Sáng hôm sau*

Anh bước vào lớp đặt chiếc cặp tap lên bàn rồi lấy viết lông ghi lên bảng " Kiểm tra 15 phút". Cả lớp vừa thấy dòng chữ ấy mà la ầm lên:

- Hả???

- Hả gì mà hả. Tất cả lấy giấy ra chuẩn bị làm bài.

- Nhưng thầy có dặn trước đâu. Với lại tiết sau bọn em còn kiểm tra 45 phút Toán đại đó thầy.

Một đứa trong lớp nói to. Rồi cả lớp hùa theo đáp " Phải phải đó thầy. Bữa khác kiểm tra nha."Anh dõng dạc đáp:

- 15 Phút theo luật là có bao giờ báo trước đâu mà nói. Không nói nhiều mau lấy giấy ra kiểm tra không là cả lớp ăn zero.

Cả lớp lấy giấy làm kiểm tra mà lầm bầm "Ác ma quay lại rồi.Ai đó hốt ác ma đi đi. Năn nỉ đó ai cũng được." Anh ghi xong đề trên bảng đang định bấm đồng hồ tính giờ thì hắn ở đâu lù lù ló đầu vào nói:

- Mấy đứa cho thầy mượn viết ik. Viết lớp thầy hết mực rồi.

Bốn mắt nhìn nhau không ai nói gì cả. Hắn đưa mắt nhìn không khí của lớp là hiểu ý của bọn chúng là " Thầy ơi cứu bọn em". Hắn nhoẽn miệng cười nói:

- Tiền bối ơi anh có thể ra ngoài một chút không? Tôi có chuyện cần nói a~

Anh cũng không biết hắn định nói gì nên vơ đại hai cây viết lông rồi đi ra ngoài. Lúc vừa ra ngoài anh bị hắn ôm chặt cứng. Anh cố đẩy hắn ra mắng nhưng với giọng khá nhỏ:

- Cậu điên rồi hả? Đây là ở trường đó đừng có làm bậy.

- Thì người ta chỉ muốn ôm thôi mà. Sao lại xù lông lên mà giận thế.

Anh dúi hai cây viết vào tay hắn nói:

- Nè! Đi về lớp của cậu đi.

Hắn cũng cười cười rồi chào anh đi về lớp của mình. "Mấy đứa nợ thầy đó nha."- hắn đang nghĩ nên kêu bọn học trò làm gì để trả ơn cho mình mà cười đến ngu người. Anh vào lớp nói:

- Lớp trưởng đi thu bài cho thầy.

Cả lớp thầm bật ngón cái nghĩ "Thầy Lý thầy là thiên thần của lòng bọn em. Cảm ơn thầy nhiều lắm. Bọn em yêu thầy."

Trong đó có vài đứa ngồi bàn đầu thấy cảnh hắn ôm anh mà máu mũi chảy ròng ròng nói với bọn kia:

- Bọn bây đừng tơ tưởng với thầy Lý nữa không chết rất thảm đó.

Cả bọn vẫn không hiểu lời của mấy đứa hủ kia ám chỉ ý gì cả. Còn một người nào đó ngồi ở lớp bên cạnh mà cười suốt nguyên tiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro