Untitled Part 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16. Hé lộ (2)

Đây là một giấc mộng tồi tệ của tôi.

Những người yếu tim, phụ nữ có thai không nên đọc.

Bởi sẽ ảnh hưởng đến thần kinh và tính tình của độc giả.

Chuyện là hôm ấy, như thường ngày, tôi lon ton trên đường về nhà, thì bị bắt cóc.

Chính xác, là bị bắt cóc, giữa thanh thiên bạch nhật, khi cách nhà chỉ khoảng 10m, không ai phát hiện, không ai tìm kiếm.

Tôi bị rịt thuốc mê bất tỉnh nhân sự. Khi tỉnh lại, trước mặt là khung cảnh nhà kho tối tăm ẩm ướt - chính là kho gạch nhà tôi - tôi bị trói trên ghế, đối diện với một ông chú trung niên bụng phệ phúc hậu.

Ông ta mỉm cười hiền hòa, mỡ sau đè mỡ trước hóng mát trên cổ và múp tay.

Khi thấy tôi tỉnh lại mãi không lên tiếng, ông ta mới nói :

"Cháu là Diêu Tiểu Diệp, con gái của Diêu Trấn Thành?"

"Ông là Chương Lân, Cục Tham mưu trưởng của thành phố này?"

"Cháu biết ta?" Kinh ngạc thốt lên

"Tôi không thể nào quên vẻ mặt phúc hậu của ông trên tivi!" Tôi cũng tỏ vẻ kinh ngạc

" Hà hà, cô bé này thật tinh mắt, chính là ta !"

"Chương tham quan, xin hỏi tôi đã mắc tội gì, mà bị ngài đích thân ra tay bắt thế này?" Vừa nói, tôi cũng thử giằng tay ra khỏi dây trói, thật chặt.

" Hà hà, cũng không có gì. Chỉ là cháu đã giết chết đặc công ưu tú nhất của chúng ta, chính là cái tên ăn mày cháu đẩy xuống sông ý. Cậu ta trong lúc hóa trang làm nhiệm vụ, không cẩn thận ngủ quên, thế là bị cháu ám sát. Vì vậy ta muốn cháu phải bồi thường cho chúng ta, ha ha ha..."

Tôi rùng mình một cái. Không phải xui xẻo như thế chứ!!!! Nhưng tôi không được phép hoảng loạn.

" Chứng cứ. Ngài không có chứng cứ, lấy cái gì để bắt tôi". Hừ, lừa đảo, đó chính là một tên ăn mày, thế quái nào lại là người của ông. 

" Hà hà, cô bé, cháu không biết rồi. Trong công viên đó có gắn máy quay, chỉ là bị che khuất sau tán lá nên có lẽ cháu không để ý, nó đã quay chính xác cảnh cháu vứt người xuống sông. Còn không phải là chứng cứ thì là cái gì. Cháu bé, để tìm thấy cháu, chúng ta cũng khá vất vả đấy. Ha ha..."

Khi ông ta đang cười "ha ha" sung sướng, tôi đã lấy ra trong túi áo một cái trâm nhọn, tháo lỏng dây thừng, rồi trừng mắt dùng hết sức bú sữa đâm mạnh về phía cổ ông ta.

Vút... 10cm...5cm...1cm...2mm...Khự!

Tôi buông cái trâm xuống, nó rơi trên sàn gạch không được trong trẻo cho lắm.

Keng keng

Tôi bình thản nhìn ông ta vẫn đang cười, rồi liếc mắt sang bóng áo đen cao lớn đang chĩa súng vào thái dương của tôi từ lúc nào.

"Ha ha, Tiểu Diệp, đây là Vương Tam, bảo vệ của ta". Chỉ vào người áo đen

"Còn kia là Đào Nhất, Trần Nhị, Chu Tứ, Hồng Ngũ" Chỉ vào trong góc tối, những bóng đen cứ lần lượt bước ra. Quả nhiên là lấy trứng trọi đá mà. Dân không thể so với quan được.

" Xin chào các vị". Cúi đầu chào, rồi tự giới thiệu :" Tôi là Diêu Tiểu Diệp, vừa rồi thất lễ. Thực ra là tại tôi thấy con muỗi trên cổ Chương tham mưu, ngứa mắt quá, nên muốn đâm cho nó một phát. Cũng không có chuyện gì, vị Vương đại ca này có thể bỏ vũ khí xuống được không ạ?"

Vương đại ca mặt lạnh vẫn giữ nguyên động tác.

"Ha ha, Tiểu Diệp quả nhiên là chu đáo. Vương Tam, con bé cũng đã giải thích rồi, bỏ xuống đi, cẩn thận làm bị thương con bé". Lúc này Vương Tam mới bỏ súng xuống, lại lui vào trong góc.

"Ngồi xuống ngồi xuống, chúng ta nói chuyện, Tiểu Diệp". Làm tư thế mời

"Dạ". Tôi đặt mông ngồi xuống ghế. Nhìn khuôn mặt tươi cười phúc hậu kia, biết được là hắn không định giết mình, nhưng cũng chẳng để mình sống yên ổn. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, hắn sẽ không làm gì cả.

" Hà hà, Tiểu Diệp, cháu đã lớn thế này rồi à? Cháu biết không, trước kia cha cháu từng nhập ngũ, dưới trướng của bác, coi như là bạn giao hảo với nhau đó. Thế, Tiểu Diệp, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?".

"17 tuổi ạ".

"Ồ, bằng con trai út của bác đấy. Vậy là còn một năm nữa là thi Đại học rồi nhỉ? Cháu định thi ngành nào?"

"Ngành y ạ".

"Ồ, giết người mà lại muốn làm nghề cứu người, cháu thật là đặc biệt nha! Sao không vào quân đội, làm dưới trướng bác cho vui?? Con út của bác cũng thi ngành đó đấy!"

"Thôi ạ, cháu muốn trở thành bác sĩ".

"Thế thì học trường Quân y là được".

"..."

"Vậy quyết định trường quân y nha! Ha ha ha..."

"..."

"Mà này, Tiểu Diệp, cháu có muốn đi làm thêm không?"

"Không ạ".

"Bác có công việc này, cháu muốn thử không ?"

"Không ạ".

"Ấy, cháu nợ bác một mạng người đấy! Bác chỉ muốn huấn luyện cháu, để sau này cháu giúp đỡ cho thằng con trai út nhà bác thôi mà! Ha ha ha"

"..." Vốn là tôi không hề có quyền quyết định. Chuyện này cứ thế mà được thỏa thuận.

Vì thế, mỗi chiều ngày lẻ, tôi đến nơi tập luyện bí mật theo yêu cầu của lão cáo già. Luyện tập chiến đấu, giết người, sử dụng vũ khí...vv

À, quên nói, Chu Tứ chính là Chu Văn Đức. Và lão cáo già có nói, đây là một công việc, nên tôi được trả lương, mỗi tháng 3tr, chuyển vào tài khoản. Hơn nữa được trang bị đầy đủ vũ khí khi làm nhiệm vụ. 

Chuyện của Chu Tuyết chính là nhiệm vụ đầu tiên.

Nhiệm vụ thứ 2 là tìm 3 đứa trẻ có tư chất cho ông ta, Tiểu Xảo là đối tượng đầu tiên

Nhiệm vụ thứ 3 chính là chăm sóc cho quý công tử Chương Vĩ, ví dụ như nhắc bài cho cậu ta trong kì thi này.

Sau chuyện của Tiểu Xảo, tôi nghỉ tập ở võ quán Lâm Tiểu, chuyên tâm vào chuyện luyện tập bí mật kia.

Chuyện của tôi với lão Chương Lân được giữ bí mật hoàn toàn. Lão cũng cho tôi quyền được sát sinh, nhưng không được bừa bãi, phần dọn dẹp thì lão ta lo. Tôi bắt đầu thấy sợ giọng cười man rợ của lão.

Thật là nhục nhã, vì sinh mạng, tôi lại phải làm cái trò hề này, mà lương bổng không có được bao nhiêu!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro