Untitled Part 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17. Chăm sóc Tô Bách Cầm, giúp đỡ cho Chương Vĩ

Ngày Tô Bách Cầm xảy ra sự cố là thứ 7, hôm nay là chủ nhật, lớp tôi được nghỉ, và chỉ còn hơn 2 tuần nữa là đến Kì thi giữa kì.

Sáng sớm, tôi xách một đống đồ ăn và thuốc bổ đứng trước chung cư nhà Bách Cầm.

Quả là con nhà quý tử, chung cư này là loại hạng sang không phải nói, có thang máy, chỗ để xe, lại gần siêu thị và nằm ở khu dân cư đông đúc, đủ loại tiện nghi. Tôi tự hỏi làm sao Bách Cầm có thể giữ vững được tâm hồn trong sạch tinh khiết không nhuốm bụi trần trước cái chốn xa hoa buông thả mà không có cha mẹ quản lý này nhỉ ?

À, Chu Văn Đức bảo Bách Cầm ở tầng 8 phòng 504 thì phải.

Trước cửa phòng 504, tôi thản nhiên bấm chuông cửa.

Một lúc sau, cửa mở ra, Tô Bách Cầm xuất hiện với áo thun, quần đùi, chân trái quấn băng, tay phải cầm nạng, vẻ mặt ngạc nhiên không biết nói câu gì. Ôi ôi, quả nhiên là lụa đẹp vì người!! Tô Bách Cầm trong trang phục ở nhà có phần buông thả tự nhiên, nhưng khí chất dịu dàng u lan thanh nhã không hề mất đi, mà càng thêm thân thiện gần gũi. Tôi mỉm cười:

"Chào cậu, Bách Cầm. Mình vào nhà được chứ?"

"À...ừ...được, mời vào". Tô Bách Cầm tránh người ra, tôi xách đồ vào trong. Căn nhà này rộng khoảng 180m2, có 2 phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng khách và phòng tắm, khá rộng rãi và sạch sẽ. Màu sắc chủ đạo và màu ghi và trắng, vô cùng thanh nhã, hệt như con người của Bách Cầm.

Tôi để đồ trong bếp trước sự ngạc nhiên không ngớt của Bách Cầm, cậu ta hỏi:

"Tiểu Diệp, cậu đến đây có việc gì vậy?".

"À, biết cậu bị thương, Hội trưởng vô cùng lo lắng, nên hôm nay phái mình tới chăm sóc cậu một buổi. Mai là đến Nguyễn Ly, cậu không phiền chứ?". 

"Tất nhiên là không phiền. Hội trưởng thật có lòng". Tô Bách Cầm mỉm cười dịu dàng, giọng nói có phần vui vẻ khó phát hiện.

Tôi cười đáp lại, đáng tiếc là khuôn mặt căng cơ quá lâu, nên có hơi gượng gạo.

Bách Cầm chống nạng bước đến, chỉ vào đống thức ăn, hỏi:

"Đây là gì vậy?".

"Đồ tẩm bổ cho cậu. Cậu đang bị trật khớp, phải ăn nhiều chất có chứa canxi. Để nhanh hồi phục, Hội trưởng còn chuẩn bị thuốc bổ cho cậu, kia kìa".

"À...Vậy...Tiểu Diệp, cậu biết nấu ăn à?".

"Biết một chút, mình sẽ làm món, cậu đi nghỉ ngơi đi. Ở đây cứ để mình lo".

"Vậy thì không được, phiền cậu quá...". Tô Bách Cầm nhíu mày khó xử

Tôi nhếch mép cười:

"Không sao. Đây là nghĩa vụ của mình. Chỉ là, khi khỏe lại, đãi mình một bữa cơm là được!".

Tô Bách Cầm cảm động cười, nhưng không chịu đi nghỉ, nói muốn giúp tôi. Tôi đành mặc kệ cậu ta. Chúng tôi vừa nói chuyện vừa làm, chẳng mấy chốc mà đồ ăn bưng lên đầy bàn. Sú chân giò luộc, cá sốt cà chua, sườn xào chua ngọt, canh ốc và tôm chiên xù. Vô cùng thơm ngon bổ dưỡng! Tôi có cảm giác, chúng tôi như đôi vợ chồng trẻ, cùng chia sẻ việc bếp núc, cùng ăn, cùng cười...nhưng cũng chỉ là cảm giác của tôi mà thôi. Tô Bách Cầm hình như rất vui, vừa ăn vừa cười, tôi nhìn cậu ta ăn mà quên cả mệt và đói. Tư thế ăn của cậu ta cũng vô cùng tao nhã, dáng vẻ khi ăn mười phần chăm chú thưởng thức. Giống như đang ăn cực phẩm thượng thừa vậy.

"Sao vậy? Sao cậu cứ nhìn tôi vậy?". Cậu ta ngước đôi mắt nai quyến rũ, chớp chớp nhìn tôi

"Không có gì, cậu ăn nhiều một chút. Tí nữa mình sẽ đưa cho cậu bài tập thầy giáo giao, cả đề cương để chuẩn bị thi nữa".

"Ừ. Cậu cũng ăn đi".

"Mình không đói. Thấy cậu ăn mình tự nhiên không đói nữa!"

"Phì...cậu nói gì vậy Tiểu Diệp. Cậu cũng nên thưởng thức món ăn của mình chứ! Đây..." Tô Bách Cầm gắp một con tôm, giơ lên trước mặt tôi.

Tôi có chút cảm động, há miệng đón lấy, thì thấy được nụ cười thỏa mãn trên môi Bách Cầm. Cũng cười đáp lại, tôi bắt đầu ăn cơm. Thực ra, tôi không muốn lãng phí bất cứ giây phút nào bên cậu ấy, chỉ cần ngắm nhìn thế này, đã đủ hạnh phúc rồi. Tôi muốn, là một bóng dáng thầm lặng, bảo vệ cậu ấy, bên cạnh cậu ấy, mang cho cậu ấy tất cả mọi thứ tốt nhất trên đời này. Tình yêu của tôi là thế, yêu, nhưng không cần đáp lại.

Ăn xong, tôi nhất quyết đòi rửa bát, đuổi cậu ta về phòng nghỉ ngơi. Sau khi đánh dấu bài tập và những câu hỏi, rồi viết cách sử dụng thuốc cho Bách Cầm, điện thoại của tôi rung lên. Là Chương Vĩ.

Tôi mở điện thoại, đi ra ban công để tránh làm phiền giấc ngủ của Bách Cầm:

"Diệp Diệp, Diệp Diệp, cuối cùng cũng gọi được cho cậu, sao cậu không nghe máy????". Cậu ta tức giận rống lên.

Tôi kiểm tra điện thoại, đúng là có hơn 30 cuộc gọi nhỡ từ Chương Vĩ, lúc sáng mải làm, tôi vứt điện thoại trên bàn, lại để chế độ rung, không nghe được là phải.

Tôi chẳng có ý định xin lỗi cậu ta, bình tĩnh nói:

"Chẳng phải đang nghe sao?".

"Diệp Diệp, cậu làm mình lo chết đi được!". Cậu ta thở dài lo lắng,"Vốn là nếu cậu không nghe máy, mình sẽ gọi cảnh sát đó! May mà cậu không có chuyện gì. Mà, Diệp Diệp, cậu đang ở đâu vậy? Mình đến nhà tìm cậu, mẹ cậu bảo cậu không có nhà".

"Tìm tôi có việc gì?" Hắn cần quái gì phải lo lắng, tôi có phải đứa trẻ lên ba đâu.

"Thì Diệp Diệp, không phải cậu hứa hôm nay sẽ phụ đạo cho mình sao? Lại chạy đi đâu vậy?"

"Tôi hứa với cậu bao giờ?" Tên này có thể bớt nói khoác đi được không.

"Chẳng phải cậu nói sẽ giúp tôi trong kì thi sao? Thế không phải là phụ đạo cho tôi à? Cậu đừng thất hứa, mau về đi!".

"Không rảnh". Tôi còn phải chăm sóc Bách Cầm thân yêu của tôi. Có phải lúc nào tôi cũng có cơ hội bên cậu ta đâu.

Chương Vĩ định nói gì đó, điện thoại lại vang lên, có người gọi tới. Tôi nhìn số trên màn hình, là lão cáo già kia, thế là ngắt kết nối với Chương Vĩ, bắt máy.

Chào đón tôi là giọng cười ma quỷ

"Ha ha ha, Tiểu Diệp đấy à, là bác đây, ha ha ha..."

"Vâng, cháu chào bác Chương". Da gà da vịt của tôi đồng loạt lên án.

"Ha ha ha, nghe nói cháu đang phụ đạo cho thằng con nhà bác à?"

"Không ạ. Cậu ta bảo sẽ tự lực gánh sinh".

"Ồ, nó bảo khi nào thế, sao bác không biết? Phiền cháu quá, ha ha...Mà Tiểu Diệp, cháu giúp nó chút chút đi, công việc kia, bác bảo người khác làm rồi, nha..."

Chính là việc tìm 3 đứa trẻ.

"..." Aiz, tôi nên bỏ rơi Bách Cầm, hay tiếp tục nhiệm vụ đây...

"Ha ha, vậy là cháu đồng ý rồi. Hình như nó đang tìm cháu đây, hay bắt đầu luôn đi nha".

"Khoan..." Tút tút tút

Lão cáo già khốn khiếp, lão béo phì chết băm chết bầm, tôi gửi lời hỏi thăm đến 18 đời tổ tông nhà ông!!!!!

Tôi thở dài, lại gọi cho Chương Vĩ, bảo cậu ta chờ ở nhà tôi.

Tôi viết một mảnh giấy nhắn lại cho Bách Cầm, rồi xách túi đi về. Đúng là người không vì mình, trời tru đất diệt. Nhưng, nếu vì Tô Bách Cầm mà diệt mình, tôi cũng vô cùng sẵn lòng.

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro