Untitled Part 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5. Hóa giải

- Ê, bạn học, sao bạn lại nói Chu Tuyết...không còn trên đời nữa???Chẳng phải chỉ là mất tích sao???- Tôi hoảng sợ thắc mắc

Hắn nhìn tôi thâm sâu khó lường(nhìn đi, nhìn đi, cậu nhìn lòi cả mắt cũng chẳng thấy gì đâu, tôi diễn kịch đâu chỉ có một hai ngày, buồn cười), giọng khàn khàn thốt lên:

- Thế thì cậu không biết rồi, Chu Tuyết, cô ta vẫn còn là xử nữ.(Ô!!!Quả là tin động trời!!Lần sau phải tìm hiểu kĩ hơn mới được)Mặc dù là tay chơi, nhưng không bao giờ qua đêm. Cô ta thực ra là gái ngoan chính cống đấy, chỉ là đầu gấu chút thôi. Mà nếu như mất tich, cậu biết đấy, anh trai cô ta là đại ca xă hội đen, vì thế chỉ có thể là bắt cóc uy hiếp giữa các bang phái mà thôi. Nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức gì, Chu Dật Tuân còn mạo hiểm mạng sống để đến đây, chứng tỏ, cô ta đã chết! Có lẽ liên quan đến Chu Dật Tuân, cảnh sát mới qua loa vụ này, cũng cho là mâu thuẫn giữa các bang mà thôi. Vũng nước đen này, ai dám động chứ, Lại nói, Chu Dật Tuân vốn vô cùng yêu quý đứa em này, cho dù là thảm sát toàn trường, có lẽ , hắn sẽ làm thật đấy.

Sao thường ngày không thấy cậu ta nói nhiều thế nhỉ?

- Sao ... sao bạn lại biết những chuyện đó, mà...bạn nói mấy thứ này để làm gì?????

- Chuyện này cậu không cần biết. Rốt cuộc, cậu có muốn hợp tác với tôi không?

- Không. Cứ để chuyện này cho cảnh sát đi. Chúng ta chỉ là học sinh mà thôi.

Hắn có vẻ ngạc nhiên, rồi chăm chăm nhìn tôi một lúc, đến khi Chu Dật Tuân bắt đầu để ý, hắn nhanh nhẹn trở về chỗ của mình, cũng không nói với tôi câu nào. 

Tên này, C-H-Ư-Ơ-N-G V-Ĩ, tôi sẽ để ý đến bạn, con trai của Tham mưu Trưởng Chương Lân. 

Có lẽ, mấy cái suy luận của Liệt Quả là hắn chỉ, sao tôi không phát hiện , Chương Vĩ đã nói chuyện với Liệt Quả nhỉ? Chẳng mấy chốc, tôi nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên như phao cứu sinh. Hiệu suất làm việc thật chậm chạp, các đồng chí, các anh có biết từng giây từng phút nơi đây, chúng tôi có thể mất mạng không hả????

Chu Dật Tuân cực kì tức giận, rống lên :

- Fuck! Đứa nào gọi cảnh sát??Tao đã bảo đập hết điện thoại đi cơ mà!!!!!

Không kịp nữa rồi, mi có rống cũng không kịp nữa rồi

- Cảnh sát đây, mau đầu hàng đi!

Đúng là thừa hơi! Và các chú cảnh sát bắt đầu dàn trận  vây chúng tôi thành cái lồng

Pằng pằng

Hắn nổ súng thật à??? Tên điên này, nhưng có vẻ hắn chỉ định bắt giữ 7 đứa bọn tôi mà thôi. 

800 học sinh, 20 giáo viên, loạn thành một đống, không ngừng chạy như ong vỡ tổ về phía cảnh sát, khiến họ rối loạn hàng ngũ, cũng đủ để 10 tên còn lại ép chúng tôi vào sâu trong sân trường.

- Chu - Dật - Tuân- Một viên cảnh sát dũng cảm bước khỏi hàng ngũ - Chúng tôi đã làm việc với công an tuyến tỉnh và đã tìm thấy cô Chu Tuyết

Cái gì????Hừ! Ở đâu cơ chứ????

- Cái gì??? Ở đâu? Em gái tôi ở đâu???

- Mời anh thả 7 học sinh kia ra , chúng tôi sẽ cho anh biết thông tin cụ thể - Cảnh sát lên tiếng

- Khốn khiếp! Ông đây phải thấy em gái ông, ông mới thả chúng nó! Nếu không, để bọn nó đi chầu nhà ma đi- Nói xong, hắn chĩa họng súng vào thái dương của Liệt Quả.

- Anh Dật - Mạnh Hiểu thảnh thốt kêu lên

- IM NGAY! Nào, tên cảnh sát kia, em gái tao đâu?? Hả???

Chu Dật Tuân điên rồi! Hắn quả thực điên rồi!!

 Tôi ngó sang Chương Vĩ, thấy vẻ mặt hắn tràn đầy lo lắng. Có phải tôi quá bình thản không nhỉ? Có phải tôi lên run lẩy bẩy như Châu Minh, Tạ Cẩn, lo đến khóc thét lên như Lâm San không nhỉ????

Cảnh sát móc trong túi ra số đồ vật, rồi ném đến chỗ họ Chu, thản nhiên nói :

- Đây là của em gái anh.

Ơ, đồng chí này, anh không sợ tên điên họ Chu kích động mà giết chúng tôi à?? Hả ? Hả?

Đó là chiếc vòng tay đen gỉ, dính đầy tro tàn, nhưng vẫn nhận ra kiểu dáng, mấy viên đá dưới ánh mặt trời, vẫn phản chiếu ánh kim, có thể thấy trước đây nó vốn là đồ tốt. Ai, tôi thật không có mắt nhìn, lại để quên một báu vật trên người cô ta!

Chu Dật Tuân nhìn thấy thì sững sờ, cứ như bị lên cơn động kinh, mải miết lau sạch tro bụi trên mấy viên đá, giọng của anh cảnh sát vẫn vang lên đều đều như niệm Kinh :

- Chúng tôi tìm thấy nó ở bãi cháy khu A, sáng nay, một người đốt rác đã nhặt được nó. Anh ta cũng có mắt nhìn, biết nó là đồ tốt, nên mang báo công an. Chiếc vòng này cũng đặc biệt, là số lượng có hạn trên thế giới, nghe nói Chu tiểu thư có sở hữu một chiếc. Lại nghe mấy hôm nay Chu tiểu thư có xảy ra chuyện, nên theo phỏng đoán của tôi, Chu tiểu thư , có lẽ đã chết cháy rồi. Nguyên do vì sao, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra.

Tại sao câu cuối cứ nghe không được xuôi tai nhỉ.

Lại nói Chu Dật Tuân sau khi nghe xong, thì ngồi đờ ra, một lúc sau, liền gào khóc thảm thiết :

- Em gái ơi! Em gái của tôi ơi! Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết!...

Lúc ngẩng đầu lên, hai mắt hắn đỏ ngầu, hắn lại nổi điên, quay mặt vể phía chúng tôi, thét lên:

- Tất cả là tại chúng mày!!!! Tại chúng mày! Chúng mày chết...Ợ ...Rầm

Thân hình hắn cứng nhắc ngã xuống, phía sau là hình ảnh anh cảnh sát cầm khẩu súng gây mê mô phỏng loại AK4 mới ra trên thị trường, số lượng có hạn ( Đơn giản vì tôi cũng có sắm 1 cái), rồi khẽ nhấc tay, thổi hơi khói không tồn tại trên miệng súng, ánh mắt ngạo mạn nhìn thế gian.

9 tên còn lại cũng đầu hàng trong hòa bình. Vụ việc được giải quyết êm xuôi, sau khi trấn an giáo viên và học sinh, anh cảnh sát nọ tiến về phía chúng tôi. À không, là về phía Chương Vĩ, nhếch mày, cười nói:

- Chú ba, chú nợ anh một ân tình đấy! - Rồi lững thững bỏ đi. Ánh mắt Chưởng Vĩ vẫn tối tăm như cũ, nhưng hình như lóe lên chút tức giận.

Ồ, thì ra vị này là con trai trưởng của vị Tham mưu kia, anh trai tài hoa của Chương Vĩ, người trong mộng của các cô gái mới lớn trong thành phố này - Chương Việt.

Sau ngày hôm đó, mọi chuyện lại đi dần vào quỹ đạo. Nhưng tôi biết, mình phải cẩn thận hơn, chuyện của Chu Tuyết đã vượt ngoài tầm kiểm soát! Chương Vĩ đã để mắt đến tôi, tức Tham mưu Trưởng đã để mắt đến tôi, lão cáo già này, chết tiệt!( Lần đầu tiên nói tục)





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro