3/7/2020 (past)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viết trong mùa hè đi ôn học sinh giỏi Hoá 12.
---
Em luôn từng mong vạn vật sẽ là thiên trường địa cửu. Có nghĩa là năm tháng giống như chưa từng đổi thay, có nghĩa là vạn sự trên thế gian này chưa từng luân chuyển.

Khi quay đầu lại tìm kiếm, sẽ thấy những con người ấy, vẫn nơi chốn ấy, đang cười nói, buồn vui, giận dỗi như xưa.

Bạn bè: Thùy, Dương đang yêu nhau, nắm tay; lớp tập văn nghệ cho tri ân; đạp xe dưới nắng; đi bơi, hỏi điểm số, chơi ma sói, cùng đá cầu...

Người thân: bà nội gọi em đến đấm lưng; ông nội đang đu võng; hôm ấy lớp đi thăm chùa, cũng là ngày bà ngoại nằm cắm ống thở trên giường bệnh, mẹ gọi hỏi thăm em đi chơi vui không, em bảo có, em hỏi bà thế nào rồi ạ; hôm đấy trời âm u, chập tối về đến nhà, mẹ bảo bác mất rồi, nửa tháng sau đó, bên đầu kia điện thoại chị bảo anh mất rồi, rồi ba về đến nhà...

Em nhìn anh, ngập ngừng nói hết thích rồi.

Thời gian trôi qua là vậy.

Từng rực rỡ sức sống, toả sáng sánh vai cùng năm tháng.

Từng mất đi nhưng không thể níu giữ lại điều gì.

Từng cuồng nhiệt theo đuổi, từng mến mộ một người.

Từng nỗ lực học tập, nỗ lực nâng cao chính mình.

Nhiều đêm khuya, lạnh, mưa, hạ, thu cũng thức trắng tàn phá bản thân.

Từng tuyệt vọng, chơi vơi, lạc lõng và bé nhỏ.

Em thích trời tối và mưa, trong bóng điện tắt, em tìm thấy vài phần an toàn. Tâm ý trong lòng từ đây dễ dàng bộc lộ ra hơn.

Em là ai?

Đây là đâu?

Tại sao em lại tồn tại trên cõi đời này?

Một năm sau, ba năm nữa, rồi năm năm mười năm, năm mươi năm, một trăm năm, trăm nghìn năm!

Em sẽ được nhớ đến, hay chỉ là một con người từng sống trong lịch sử người ta nhắc tới.

Không phải con người thì sao? Bầu trời sao đêm hạ sáng vô cùng, tinh tú lấp lánh.

Thời gian trôi qua.

Con người tồn tại vì biết tiến về trước bằng não, chân và tay.

Đôi lúc thấy 3 tiếng dài vô tận, mà 3 năm hoá ra chỉ như cái chớp mắt.

Mọi thứ, em trong đó, sẽ khác.

Ngoảnh mặt lại tìm, lại chẳng thấy nổi khi xưa. Hoá ra trong em, quá khứ, qua đi chỉ còn lại hồi ức. Một mùi hương thoang thoảng cũng kéo em về ngày cũ.

Nắng mai đến chan hoà, nhưng chỉ dừng lại trên da, nắng nhạt nhoà rồi không giữ được gì cả. Ấm áp là thế, phải từng lạnh giá mới nhớ nắng lên, phải từng cô đơn trong đêm mới hân hoan vì nắng mới.

Mãi mãi là bao lâu. Đã từng có gì là mãi mãi chưa.

Em đi tìm một người giữa biển người nhưng mãi mà chẳng thể thấy. Em nghĩ rằng, chỉ một chút, một chút nữa thôi, em sẽ tìm được người. Khoảnh khắc ấy, nhật nguyệt như ảm đạm trước người, phút giây đó, trong mắt em còn lại duy mình người. Em đã quá tự tin!

Đúng là biển người có tồn tại, nhưng trong ấy không có người.

Có thời gian riêng tư, em mới biết bản thân vô cùng bừa bãi, lỗn xộn và bất ổn. Lạ lùng thay, kể cả là khi mơ hồ hay hoang đường nhất, em vẫn suy nghĩ trôi chảy và tỉnh táo.

Tương lai em đắp lên đẹp đẽ, nhưng chính em mỗi bước tiến trên con đường lại đang hủy diệt nó.

Không thể kiềm nén tức thời mà vì lâu dài, ắt bại vong!

Chạy như vậy là cố gắng nhưng giữ sức. Còn nếu vẫn mãi chạy như vậy chỉ có thể kết thúc.

Mênh mông dưới vòm trời hoá ra em chính là duy nhất. Đã có lúc u sầu, có ngày bật khóc. Nhiều cánh tay níu em lại ngay trước vực sâu. Bất lực vì không thể làm gì ra hồn, tuyệt vọng vì tối tăm trước mắt, ý nghĩ rũ bỏ, chấm dứt tất cả không phải lần một lần hai.

Vượt qua được, chính là kì tích của bản thân, cũng là hi vọng cho thế giới này.

Mười ba năm kể từ khi em có ý thức, thật ngắn.

Tuổi trẻ đến mười ba năm sau sẽ kết thúc.

Tuổi trẻ thật tốt, được gào khóc, đủ ngông cuồng, có sức khoẻ và dễ đốt nhiệt huyết.

Mau mau đi thôi, vá lại niềm thương đã hoen viền chỉ, vực lại quả tim khẽ khàng bao năm, ném và cất tâm tư xuống hòm kín ở đáy lòng.

Một điệu nhạc vang lên, có điệu múa bắt đầu.

Em mặc bộ váy sặc sỡ và lấp lánh, xoay vòng tại chỗ.

Gió thổi khắp nơi.

Chim non đập cánh, đương đầu với trời cao.

Xin cảm ơn lớp 10 và tạm biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro