Giấc mộng xa xăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình có một giấc mộng, giấc mộng thủa xa xăm.  Giấc mộng về những ngày nhẹ nhàng êm dịu trôi qua như nước chảy lặng lờ chỗ sông thẳng, về những thứ hạnh phúc đơn giản li ti như cát lấp kín trái tim, về những điều nhỏ bé có thể giúp mình ổn hơn.

Nếu hỏi mình sợ gì, sợ chi nhất thì mình sợ bị bỏ rơi, sợ không có ai tâm sự này nọ, khi mình gọi ai đó cái đáp lại mình chỉ là tiếng vang của bản thân trong căn nhà cô đơn tĩnh mịch. Mình sợ một lúc nào đó mình nhận ra bản thân không thể tìm thấy hoặc không thể giữ một người mà mình nguyện ý đi đến cuối con đường.

Mình còn bị ám ảnh bởi tổn thương. Những tổn thương thành sẹo không lành sẽ lại sưng tấy lên mỗi lần nhắc lại rồi đau nhói tận cùng. Sự ám ảnh đó như một thứ bệnh, như khớp xương mình đau nhói mỗi khi trời trở gió, nó cùng mình đi đến khi mình hòa tan mảnh xương cuối cùng vào lớp trầm tích của thế gian mà không bao giờ hết đau vì nó.

Mình tự hỏi, mình sẽ chờ đợi những gì, những chi trong tương lai? Chờ từng cái job bự để cuối tháng nhìn lại thấy mình đã kiếm được nhiều tiền. Chờ đến ngày mình có thể thành danh. Hay chờ đợi một sự hù phiếm nào đó?

Nhưng suy nghĩ đến cuối cùng, mình chỉ chờ mong, chỉ thực sự cần những ngày an yên. Những ngày có thể được yêu thương hết mực, có thể hỏi nhau về ngày dài đã qua, có thể an ủi nhau vào cái ngày buồn nhất, có thể xoa dịu nhau những tổn thương chịu đựng bao lâu. Bởi lẽ mình nghĩ, nếu "tận hưởng" mọi thứ một mình mà không biết phải chia sẻ cùng ai. Đến một lúc nào đấy, mình không thể gắng gượng thêm tí nào nữa, để gặm nhấm nỗi cô đơn này nữa. Mình sẽ chỉ thấy bản thân càng cô độc trên thế giới vài tỷ người này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#linh