xứ Snezhanya (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xưng hô trong fic này là:
Em (childe) - gã (zhongli)

Trong fic này mọi diễn biến câu chuyện không liên qua đến cốt truyện chính của game.

_____________

" Tiên sinh ơi! Sau này khi đến mùa đông tiên sinh lại đến đây chơi tuyết với em nhé." - giọng em đều đều vang lên, đôi lúc lên cao chỉ để muốn gã nghe rõ.

" Được chứ ajax bé bổng của ta, nhưng phải đến lúc ta lấy được thứ mình muốn. Ta mới có thể cùng em nô đùa trên tuyết trắng."- gã như hưởng ứng mà ôm em vào lòng tay em cùng với gã đan chặt vào nhau, zhongli cảm thấy gã đã nghiện hương bạc hà thanh mát của bảo vật nhỏ trong lòng.

" Ngài hứa rồi đấy nhé!"- miệng em cười toe toét, chóp mũi ửng đỏ vì cái lạnh của xứ Snezhanya, mái đầu cam ngả vàng tinh nghịch dụi vào lòng gã.

" Được ta hứa với em!"
.
.
.
Lại là giấc mơ đó, em thầm nghĩ đã bao năm rồi kể từ ngày người em thương bỏ lại em một mình giữa xứ Snezhanya lạnh giá. Lòng em dân trào cảm xúc ngán ngẩm khi cứ bị giấc mơ thuở xưa bám víu, giương đôi mắt xanh biếc trong veo hướng ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật, bao hôm vẫn vậy em thầm nghĩ, nhưng hôm nay không khí chốn rừng tuyết lạnh lẽo này lại có gì đó thay đổi, nhưng em lại không nhận ra.

Vươn vai trên chiếc giường gỗ thông lót thêm chăn bông mềm mại, childe luyến tiếc tổ ấm đầy lông mà đi vệ sinh cá nhân rồi xuống bếp nấu bữa sáng. Em sống 1 mình, vì vụ tai nạn 5 năm trước đã cướp đi gia đình của em. khi hay tin, em như ngã quỵ xuống nền băng lạnh lẽo, nơi thần điện của Tsaritsa. Lúc đó, childe như một viên đạn súng trường

Lao thật nhanh ra khỏi thần điện, tay vẫn nắm chặt bức thư úa vàng nay đã nhăn nhúm trong tay em. Cảm giác mất đi gia đình là cảm giác cùng cực và đau khổ nhất em từng trải qua, nó đau gấp ngàn lần so với những vết thương chí mạng khi em làm ủy thác được băng thần giao phó.

Thoáng chốc, bây giờ em đã lớn, trưởng thành hơn, em ít nói hơn, khép kín hơn, và ít cười hơn so với một tatarlia năng nổ trước kia thì giờ đây trông em già dặn hơn nhiều.

Kết thúc bữa sáng bằng 1 ly sữa bò tươi ấm nóng xoa dịu khí trời đầy mưa tuyết kia, nhắc mới nhớ hình như đồ ăn dữ trữ trong nhà cũng sắp hết. Chắc em phải đi ra thành Trigh 1 chuyến rồi, khu childe sống khá xa, nơi đây thưa thớt lác đác vài hộ dân nhưng đa phần đều là dân lao động nên họ ít khi về nhà, nên trông chẳng khác nào childe đang sống chung với những căn nhà ma cả.

Gió bắt đầu nổi lên rồi, em phải đóng kín cửa để không bị gió lạnh thổi vào gian nhà, tuy khoác trên người bộ lông thú dày nhưng cái lạnh thấu xương ở xứ Snezhanya chẳng lúc nào vơi. Đôi tay thon dài ôm lấy ly sữa nóng toả khói nghi ngút tay em không khỏi miết vào thành ly để hưởng ứng nhiệt độ mà dòng sữa ấm tiết ra.

Lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh phía xa, chắc sắp có một cơn bão tuyết rồi em thầm nghĩ và em đinh ninh rằng mình sẽ chẳng thể ra ngoài với thời tiết như này và chắc hẳn lũ chó Alaska cũng sẽ tỏ ra lười biếng trước sự khắc nghiệt của mùa đông.

Nhắc đến đàn chó Alaska của mình, em vội đi lấy thức ăn và chút len ấm lót chỗ cho bọn chúng. Tới nhà kho, em thấy lũ chó đang say nồng trên những bó rơm dày, nhưng em vẫn chưa thấy an tâm lắm vì mới đây một chú chó Alaska cái nhà em mới sinh ra những thiên thần nhỏ bé và chúng chỉ mới 1 tháng tuổi.

Nên em rất lo về việc nhà kho của mình không đủ ấm, nghĩ vậy tay childe nhanh nhẩu bế từng chú chó con lên mặc cho chúng vẫn còn chìm trong giấc ngủ, tay em luồn tấm vải len bao trọn lấy chó con cùng chó mẹ. Alaska mẹ như hiểu ý, không tỏ vẻ phản kháng khi em chạm vào đàn con thơ của nó.

Cơn bão tuyết dai dẵng, nuốt chửng mọi thứ trên đường đi của chúng. Em ngồi dưới ô cửa sổ thầm nghĩ:" liệu bây giờ mình đi vào thành được chưa, ôi! Mình nhớ những viên sapphire ánh xanh hoà tan vài đường tơ đỏ đặc sắc quá, không biết hôm nay bọn thương nhân từ xứ liyue có mang những viên hổ phách, thạch phách hay sapphire đến xứ băng tuyết lạnh lẽo này không".

Em quý người Liyue lắm, một phần vì nơi đó quanh năm được mặt trời bảo hộ, ánh nắng lúc nào cũng chang hòa cùng gió khơi chẳng như Snezhanya đêm ngày chìm trong biển tuyết. Với lại đá quý chốn Liyue đẹp lắm đặc biệt là thạch phách, sắc vàng điểm vài nét cam lấp lánh tựa như hòn lửa bảo hộ vùng đất Liyue vậy.

Đôi mắt của người em thương cũng mang một màu hổ phách nổi bậc, em thở dài ngao ngán thầm nhủ bản thân lại nhớ chuyện xưa cũ rồi. Rõ là bị bỏ rơi, nhưng sâu bên trong thâm tâm em lại luyến tiếc khôn nguôi.

Thời gian cứ thế trôi đi, bão tuyết cũng dần tan theo làn gió tự do. Kéo chiếc cửa bằng gỗ thông đã sờn màu lại rồi khoá trái kĩ càng, vác trên vai chiếc balo chứa đầy ấp dụng cụ. Childe từ từ khuynh vác từng đồ dùng thích hợp đặc biệt là mora em nghĩ mình nên cẩn thận đếm thật kĩ, em làm nghề điêu khắc gỗ nên đôi lúc rảnh tay chạm khắc vài hình gỗ tinh sảo đã là thú vui khó bỏ dần nhận thấy chúng có thể đổi ra mora, nên em chẳng chần chừ đem lũ người gỗ lên thành bán.

Xếp ngay ngắn túi người gỗ, em liền đeo cho từng chú Alaska chiếc vòng cổ nhằm để chúng không chạy lung tung, hay bất chợt chạy ra khỏi đoàn khi đang kéo xe. Đôi mẹ con nhà Alaska mới sanh, sức khoẻ còn yếu nên em chẳng dám để chúng kéo xe đường dài, đành cho ở nhà đôi mẹ tròn con vuông. Kiểm tra lần lượt đồ ăn thức uống dữ trữ trong nhà cho đôi mẹ con chó Alaska, song em mới yên tâm mà lên đường.

Đàn chó lâu rồi không được ra ngoài trời, nên khi thấy tuyết trắng trời xanh thì bản năng của chúng như được kích hoạt. Em hô vang lên 1 tiếng, cả đàn chó tru lên rồi phóng nhanh như những chiếc tên lửa hạng nặng, lao qua khu rừng thông rộng lớn khuất xa ngôi nhà gỗ, em mới cảm thấy lòng mình lân lân cảm giác hào hứng. Bao lần em đã lên thành nhưng từng bậc cảm xúc thì vẫn như vậy.

Thành trì Trigh khá xa, được đặt chính giữa trung tâm xứ Snezhanya nên phải mất gần cả tuần trời mới tới được thành chính. Em không biết mình cùng đàn chó đã đi bao lâu, nhìn lên bầu trời mắt em sáng ngời giữa các vì sao em tự hỏi mình đã đi lâu đến vậy ư đến mức những ngôi sao cũng phải ghé qua xem em thế nào. Đêm ở Snezhanya rất tuyệt, cứ như địa đàng Eden vậy những tản núi cao đội đất nhô lên chạm vào trời xanh sâu thẳm, thảm thực vật chỉ mang màu trắng xoá, hay thô, mỏng, nhỏ để chịu được khí trời lạnh thấu xương, những vì sao kia cứ treo lơ lửng trên không

Chúng như có ma lực vậy, lấp lánh soi thẳng vào đôi mắt màu sapphire của childe. Đàn Alaska hì hục kéo xe thêm vài dặm, cho đến khi em thấy mình nên cho bọn chúng nghỉ ngơi sau một ngày dài kéo xe. Dừng chân bên gốc 1 cây thông lớn, thân cây to chắc vươn tận trời xanh đến mức em chẳng thấy ngọn cây đâu. Childe ôm một tấm chăn lớn, không phải cho em mà là cho đàn chó kéo xe, trải lên 1 khoảng đất chưa bị tuyết vùi dập, em để lũ chó tận hưởng cái ấm áp mà chăn bông mềm đem lại childe không khỏi cười hì hì trước lũ chó đáng yêu nhà mình, em vươn tay xoa lên đầu từng con mà rằng:

- Chắc tụi mày mệt lắm nhỉ? Đi cùng tao lúc nào cũng khổ, tụi mày ráng chịu một chút nha. Vài ngày nữa thôi chúng ta sẽ được no bụng với những thức ăn ngon, và tụi bây sẽ được nhận những chiếc chăn ấm hơn bây giờ.

Lũ chó như hiểu lời childe nói, bọn chúng cùng nhau quây quần bên Childe liếm láp khắp gương mặt bầu bĩnh của em mà như nói rằng chúng quí em lắm, chúng chẳng cảm thấy khổ khi đi cùng em.

Tách mình ra khỏi đàn Alaska, em tiến tới chiếc xe kéo lục tìm vài thứ mở từng chiếc balo em chẳng tìm thấy được thứ mình cần, mặt đầy hoang mang ú ớ vài câu rồi thầm trách bản thân đãng trí lại quên bỏ ít gỗ khô vào balo rồi, giờ em có thể bị chết cống nếu không có một ngọn lửa nào ở đây. Nhiệt độ bên ngoài ngày càng giảm, childe phải kiếm củi khô thật nhanh nếu không muốn bị cơn lạnh xứ Snezhanya nuốt chửng. Trên tay em cầm vision thủy phát ra vài tia xanh yếu ớt, lấy đó làm nguồn sáng em lần mò khắp nơi vẫn không thấy nhánh gỗ nào, thình lình chân em vướng phải vật cản liền ngã lăng ra đất tay sơ ý làm rớt vision xuống nền tuyết.

Uể oải đứng dậy sau cú ngã, tay em vớ lấy vision, nguồn sáng được trả lại childe soi vision xuống vật cản thì liền thấy vài nhánh gỗ khô thô kệch xếp chồng lên nhau. May mà tán lá trên cây thông đã ngăn tuyết trắng rơi xuống gỗ, không thì đêm nay em có mà chết cống.

Quay lại chỗ trú, tay childe ôm đầy chiến lợi phẩm. Tiếng bật lửa leng keng, một ngọn lửa nhỏ lấp lánh yếu ớt tưởng chừng có thể bị tắt bất cứ lúc nào.

Đốm lửa nhỏ toả nhiệt rồi hoà mình làm một với những cành gỗ khô. Tiếng lửa tí tách nghe cứ vui tai, em ngồi bên miệng cứ cười tươi rồi xoa hai mu bàn tay lại với nhau tạo hơi ấm, giương đôi mắt mãn nguyện lên trời xanh. Những ngôi sao đang nhìn em cười hiền, chồm bắc đẩu cứ muốn sà xuống mà hỏi thăm em, chợt nhận ra điều gì Childe ngước lên đỉnh đầu, miệng không khỏi buông lời cảm thán:

- Trăng đêm nay tuyệt thật!

Vầng trăng bạc treo lơ lửng trên đỉnh đầu loáng thoáng ta có thể thấy vài đường cực quang sắc lam toả sáng, chúng như tô điểm thêm vẻ kiều diễm của viên ngọc trai khổng lồ.

Quang cảnh tuyệt sắc làm lòng em như trẫy hội, vui mừng khôn xiết. Đốm lửa vàng, tàn nhanh trong đêm mưa tuyết kế bên là thân hình của một chàng thiếu niên đang say nồng cùng lũ chó của mình.

Sáng hôm sau, vài tia nắng lưa thưa hiếm hoi của vùng Snezhanya chiếu xuyên qua từng lớp lá thông dày đặc rồi dừng chân tại khoé mắt em. Childe từ từ thức giấc, đưa đôi tay mảnh khảnh dụi vào đôi mắt mơ màng, sau vài giây định hình em mới lần lượt dọn dẹp tàn tích đêm qua, dọn xong xuôi em mới chạy đến bên đàn Alaska đánh thức từng con một. Lũ chó như muốn nướng thêm vài phút nhưng vì chủ nhân của chúng kêu quá to nên chúng đành thức dậy rồi tránh sang một bên cho em dọn tắm chăn.

Mọi thứ đã được chuẩn bị xong, khai màn bắt đầu cho chuyến hành trình dài đến thành Trigh..._ continue_
.
.
.
Cảm ơn mọi người vì đã đọc fic của mình :3 tui sẽ cố ra chap thật nhanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhongchi