Đoản văn nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thủy lao tối tăm, mùi máu đã ám đặc vào không khí, Thẩm Thanh Thu tứ chi không còn, đang trống trải nhìn vào khoảng không với con mắt còn lại của mình, tiến tới phía y là ma tôn một thân hắc y phục điểm hồng họa tiết.

Bạch liên hoa nay đã hắc hóa, hay vốn đã luôn là hắc liên hoa vờ trong sạch ?

Y không biết, cũng không thèm để tâm. Vì dẫu có hiểu đi chăng nữa, cũng đã quá trễ, cái sự thật chết dẫm ấy cũng chẳng thể cứu y mạng nào.

Tu nhã kiếm chết rồi, Thanh Tĩnh phong phong chủ cũng chết rồi,Thẩm Thanh Thu đã chết rồi.

Về phần Thẩm Cửu, vốn đã hồn phi phách tán từ rất lâu. Cớ sao nay lại buộc phải quy hồi, vì sao, vì gì và vì ai, có lẽ còn bõ ngõ.

"Sư tôn tới cuối cùng vẫn không thấy ta..."

Phải, y không thấy ngươi, dù cao ngạo băng lãnh thuở hoàng kim đã không thấy ngươi, nay sa cơ khổ sở cũng chưa từng thấy ngươi. Dù mắt y có còn trong biếc, dù mắt y đã đục ngầu trong đau đớn hay không còn ở lại nơi hốc mắt.

Y không thấy ma tôn, không thấy Lạc Băng Hà, không thấy tiểu súc sinh, dù cho con mắt trơ trơ nhìn về phía hắn. Y không mù không đui, vậy mà chẳng thấy một kẻ đang sống sờ sờ, trong mắt chỉ còn người đã hóa về cát bụi.

"Sư tôn vì gì không liếc nhìn ta dù chỉ một cái...Vì gì không để ý ta, toàn ý đối tốt ta..."

Không thể trách ngươi, cũng chẳng thể trách y.

Không trách ngươi vì mang một dòng máu quỷ, không trách ngươi vì là một đứa trẻ con, chỉ trách ngươi vì đã ngộ nhỡ.

Không trách y vì quá đỗi cao ngạo, không trách y vì là một kẻ chưa từng cảm được yêu thương, chỉ trách y đã không cất thành lời với ngươi.

Nếu năm ấy có một Lạc đệ tử biết rõ chân tướng, có một Thẩm phong chủ biết tỏ lại lòng mình, có lẽ mọi sự đã không thành như thế.

Kẻ đau đớn không thể không hận, người tuyệt vọng tuyệt tuyệt muốn buông xuôi

Cả Thẩm Cửu hay Lạc Băng Hà, đã không còn như trước. Nhưng cũng quả thật chưa từng đổi thay.

Thẩm Cửu vẫn mắc kẹt ở Thu phủ ấy, Lạc Băng Hà vẫn hận căm nhát kiếm trên ngực mình.

Hai kẻ bị cuộc đời chà đạp, một kẻ thóa mạ người lại muốn buông tay.

Thật ra, Lạc Băng Hà năm năm chưa từng đổi, vẫn mãi là một đứa trẻ ngoan, nghe sư tôn dạy bảo vâng lời, nhận một giọt nước trả cả dòng sông, dù đó là yêu hay hận.

Và thật sự, vẫn là Thẫm Cửu của những năm ấy, mãi là một đứa nhỏ kiên cường, dù cho quan tâm tới đâu lời cũng chưa từng nói, dù có bị lăng mạ tới đâu miệng cũng chưa từng hé ra, cứ một mình chịu đựng.

Chỉ khác rằng, nay ma tôn khoác mình hắc y phục, cho thứ cảm xúc trong tâm là thù hận mà trao trả. Còn Thẩm phong chủ miệng cười buốt giá, đem uất ức trong lòng buông bỏ đi, đem cả thân mình vứt đi mất.

Lạc Băng Hà muôn hồi bất đổi, Thẩm Cửu vạn kiếp bất phục. Hai kẻ khốn khổ ruốt cuộc vì gì lại bị buộc chặt lấy nhau, vạn kiếp vạn đời, chưa từng có thể tách khỏi. Nghiệt duyên, quả thật là nghiệt duyên.

Hồi kết Cuồng Ngạo Tiên Ma Đồ chắc chư vị cũng tường tận rồi. Phản diện cặn bã Thẩm Thanh Thu chết trong nhục nhã và đớn đau. Còn ngông cường nam chính con đàn cháu đống, hưởng phúc tới già.

Tôi chỉ là thật sự thương cảm cho cả hai, muốn viết vài đoạn mỏng nhằm bày tỏ lòng thành, chặng đường phía sau vẫn còn rất dài, mong tất cả đều sẽ cố gắng và mong kết thúc sẽ thỏa đáng cho tất cả mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro