Chương 2 : Ngày Khai Giảng .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2 : Ngày Khai Giảng . 

Khi tất cả những cái khác đã mất đi thì tương lai vẫn còn.

Bové 

Đối với tôi mà nói , ngày thứ hai có thể được xem là ngày mà tôi ghét nhất trong tuần .

Không phải vì ngày hôm ấy có bài vở nhiều hay có bộ môn nào mà tôi không thích … 

Mà là hôm ấy , tôi phải mặc áo dài đi học !!! 

Một đứa chuyên vụng về , hậu đậu và rất hay “loi choi” như bạn bè vẫn thường nhận xét về tôi làm sao có thể mặc cái áo dài gò bó ấy trong suốt 5 tiết học ?! Cứ nghĩ đến điều ấy là tôi lại muốn phát khóc . 

Sau gần ba mươi phút chật vật với cái áo dài , tôi cũng tự tay cài được hết hàng nút vào một cách hoàn hảo . Khẽ vén hai cái tà áo dài vào trong quần một cách ngay ngắn , lựa một đôi giày búp bê có đế khoảng năm phân mang vào và lóc cóc leo lên con ngựa sắt phóng “vi vu” đến trường . Do dậy từ sớm để chuẩn bị nên tôi cứ thong thả mà đạp từ từ đến trường . Dù gì thì đây cũng là ngày đầu tiên bước vào cấp ba , tôi thật không muốn đi học trễ tí nào . 

Khi mà tôi vừa gửi xe xong cũng là lúc đến giờ tập trung lại và bắt đầu buổi lễ . Nhìn ai nấy đều vui tươi , cười nói rộn ràng như làm cho buổi sáng thứ hai thêm phần náo nhiệt . Nữ thì thướt tha trong bộ áo dài trắng , nam thì chững chạc trong áo sơ mi trắng , quần tay cùng với cái cà vạt . Ôi , cách đây chưa tới một tháng , tôi còn nghĩ là mình sẽ không còn được đặt chân vào ngôi trường này !!! 

Đảo mắt nhìn quanh một hồi , tôi cũng tìm ra cái lớp 10C5 của mình nhờ cái bảng tên to đùng trước hàng . Loay hoay một hồi , tôi cũng kiếm được một cái ghế và ngồi ngay ngắn vào hàng nữ . 

- Bạn cũng học C5 à ! Bạn tên gì vậy ? 

Một cô bạn nữ với mái tóc ngang vai ngồi ngay trước mặt khẽ quay xuống mỉm cười với tôi . Đối với một đứa con gái thuộc cung Sư Tử như tôi mà nói chuyện hòa nhập vào một công đồng mới hay làm quen không mấy khó khăn .

- Ừm ! Mình tên Phương Anh ! Còn bạn ?

- A! Hai đứa mình trùng tên lót ấy ! Mình tên Phương Thảo . 

Khẽ mỉm cười , tôi cũng nhanh chóng hòa nhập và làm quen cùng với một vài người bạn mà trong tương lai , có thể chúng tôi sẽ học cùng nhau suốt ba năm liền . 

- Để mở đầu cho buổi lễ khai giảng năm học mới , sau đây là màn trình diễn của các học sinh khối 11 , ca khúc “ Lá thư gửi thầy” …

Sau lời giới thiệu của cô tổng phụ trách phòng đoàn của trường là tràng vỗ tay rần rần của lũ học sinh khiến tôi đang mải trò chuyện cũng phải dừng lại và hướng mắt lên sân khấu . 

Phía trên sân khấu – nơi thu hút hàng ngàn ánh nhìn của mọi người – trong đó có tôi , là sự hiện diện của một cô gái với mái tóc cột cao một cách gọn gàng , thướt tha trong tà áo dài trắng ngồi xuống một trong hai cái ghế được đặt trên sân khấu . 

Nhưng có lẽ mọi sự tập trung không hướng về cô gái đó mà hướng về chàng trai có dáng người cao dong dỏng , ngồi ở chiếc ghế còn lại , tay ôm cây đàn ghita … 

Vẫn nhớ mãi những tháng năm ngồi bên sân trường.

Gió đìu hiu,lá phượng rơi sao thiết tha.

Khẽ nhắm mắt viết hết tên của thầy lên tim.

Để ghi nhớ công ơn lớn lao.

Sẽ nhớ mãi hình bóng của người thầy thân thương,cùng bao bụi phấn vẫn còn mãi đây.

Rồi thời gian sẽ trôi,nhưng không bao giờ tan đi kỉ niệm dấu yêu.

Nơi trường xưa, bóng hình thầy không phai.

Giọng hát của cô gái dù không trong lắm nhưng vẫn được tiếng ghita của chàng trai tôn lên khiến mọi người như bị hút hồn vào màn trình diễn ấy . Lúc bấy giờ tôi mới biết mọi sự tập trung của tôi đều dồn vào chàng trai ôm cây đàn ghita trên kia . Không như mọi lần khi xem các tiết mục trình diễn ở trường , tôi sẽ cùng đám bạn hò reo , phá rối theo đúng cách “trẻ trâu” hay lẩm bẩm hát theo điệu nhạc khiến lũ bạn xung quanh nhìn tôi với ánh mắt :” Im ngay cho tao !” 

Tôi cứ mãi ngẩn ngơ như người mất hồn đến khi tiếng vỗ tay nồng nhiệt bên dưới vang lên đánh thức tôi . Suốt buổi lễ , tôi cứ “ngơ ngác như con tê giác” và đắm chìm trong cái suy nghĩ về “hoàng tử”của mình !!!

Dù đã hơn chục lần nhắc nhở bản thân không nên “sến súa” quá mức như thế nhưng tôi thật không thể tìm ra cái tên nào hợp với anh ấy hơn cái tên “hoàng tử” !!! Tôi điên nặng thật rồi !!! 

Sau khi tiếng trống khai trường vang lên , tôi cũng cũng lóc cóc đeo lên vai cái balô có tên trường thẳng tiến đến lớp học . Đang mải loay hoay không biết nên “chui” vào chỗ nào để ngồi thì tôi lại thấy Phương Thảo đang vẫy tay đầy thân thiện với mình . Hiểu ý cô bạn , tôi liền nhảy vào cái chỗ trống ngay bên cạnh . 

Ngay khi cả lớp vừa yên vị vào chỗ ngồi cũng là lúc giáo viên bước vào lớp . Cả lớp tôi chẳng ai bảo ai liền đứng dậy chào . Đáp lại lời chào của chúng tôi , vị giáo viên gần bằng tuổi ba tôi chỉ khẽ gật đầu , ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống . 

Vừa mới an tọa vào trong cái chỗ ngồi của mình, nhanh tay vén hai cái tà áo dài lên để nó không bị rơi xuống sàn nhà thì tôi lại bị câu nói của cô chủ nhiệm làm cho giật mình và cứ như con rôbôt ngơ ngác mà làm theo lời cô . 

Không chỉ có tôi mà bốn mươi mấy con rôbôt còn lại cũng ngơ ngác đứng dậy theo yêu cầu của cái người đang đứng trên bục giảng đang làm bộ mặt “hình sự” nhìn chúng tôi …

- Ở nhà , có ai cho bánh cho quà mấy em thường mấy em sẽ làm gì ? 

Ấp úng một hồi , bốn mươi mấy con rôbôt cũng nhìn nhau rồi đáp lí nhí . Riêng tôi do có lẽ bực bội với cái câu hỏi và hành động khó hiểu của bà cô trước mặt mà to mồm đáp lớn . 

- Dạ … Nói cám ơn !

- Ừ ! Tốt , vậy tôi cho mấy em ngồi mấy em bức xức hay không thích hay sao mà không biêt cảm ơn . Lớp 10 rồi mà , học làm người lớn đi . Khi ai đó cho mình cái gì thì làm ơn , mở miệng ra nói một câu cám ơn . Đó là phép lịch sự tối thiểu , một câu nói thôi , không tốn quá nhiều sức lực đâu ! Có lẽ mấy em chưa biết cái qui tắc này của tôi nhưng tập cho quen dần đi . Thử hỏi mấy anh chị khối 11, 12 không ai là không biết cả .

Tôi gần như hóa đá trước câu nói của bà cô trước mặt . Chín năm trời đi học , chưa tính lớp lá , lớp mầm … tôi chưa bao giờ gặp cái thể loại bắt “cám ơn” khi được phép ngồi xuống !!! 

Nếu như trong truyện cổ tích thì nữ chính sẽ được gặp hoàng tử , sẽ được hoàng tử đem lòng yêu thương thì đượng nhiên sẽ không bao giờ thiếu đi nhân vật phản diện là mụ phù thủy hoặc mẹ kế .

Cũng tương tự như thế , hôm nay tôi may mắn gặp được một “hoàng tử” , mặc dù chưa được “hoàng tử” đem lòng yêu thương thì bây giờ lại phải đối diện với một mụ phù thủy “hách dịch” chủ nhiệm mình suốt một năm !!!!

(còn tiếp)

Chương 2 : Ngày Khai Giảng (tiếp)

- Được rồi , ngồi xuống đi . Nếu còn lần sau thì đứng nguyên tiết . 

Tôi hằn học ngồi xuống , mặc kệ cả cái hình tượng “thục nữ” trong tà áo dài trắng , tôi cứ thế thả phịch người xuống ghế . Suốt hơn hai giờ đồng hồ ngồi dưới sân làm lễ , bây giờ còn gặp “mụ phù thủy” , thật đúng là ác mộng mà !!! 

Niềm an ủi duy nhất của tôi trong ngày hôm nay duy chỉ có “hoàng tử” …. 

Cứ thế gần hai tiết , “mụ phù thủy” bắt đầu sinh hoạt và thông báo với chúng tôi những cái đại loại như thời khóa biểu , nội qui … và đương nhiên tôi cũng biết được một ít thông tin cá nhân của mụ phù thuỷ trước mặt : tên thật là Thùy Dung , là giáo viên bộ môn anh văn , có kinh nghiệm gân 15 năm đi dạy . là một trong những quý bà “độc thân khó tính” hay nói chính xác là ế !!!

Thường người ta vẫn thường nói “cái miệng hại cái thân”. Đến hôm nay , tôi mới ngộ ra điều đó . Cũng chính vì cái tội “to mồm” trả lời dõng dạc ban nãy mà “mụ phù thủy” trước mặt đã đề bạt tôi vào cái chức lớp trưởng mà hầu như ai cũng từ chối . 

-Thưa cô , chắc em làm không được đâu ạ … Trước giờ em chưa từng … 

Tôi đứng trước lớp , ấp úng đứa ra lời từ chối khéo nhất có thể . Nhìn vào cái danh sách ban cán sự toàn những “nhân tài” chỉ có riêng tôi học lực thấp lè tè . Tôi thật không muốn sau này mình sẽ trở thành trò cười cho lớp !!!

- Không sao ! Lớp trưởng không cần học lực giỏi ! Chỉ cần lạnh lẹ và tinh thần lãnh đạo , đoàn kết với lớp là được ! Em cứ làm thử một thời gian đi . Các bạn ban cán sự khác sẽ giúp đỡ em . 

Tôi nhăn nhó ngồi lại chỗ của mình , lại bắt gặp một vài cô nàng xung quanh lên tiếng trêu ghẹo . 

- Chào lớp trưởng ! Sướng nha ! Làm lãnh đạo của lớp luôn !!!

Tôi mếu máo khi nghe đến cụm từ “lãnh đạo” , có mà “lãnh đạn” thì có !!!! Mai mốt mà có chuyện gì , y như rằng tôi sẽ là đứa “hứng đạn” nhiều nhất !!!

Đang loay hoay thu dọn tập vở ra về , tôi lại bị đám bạn trong lớp rủ rê đi ăn kem để có dịp trò chuyện và làm quen . Từ chối mãi không được , tôi cũng đánh lết xác qua quán kem đối diện trường cùng với gần hai chục đứa còn lại . 

Sau khi đã yên vị vào chỗ và trên tay ai nấy cũng là một cây kem thì mạnh ai nấy “xử” . Cái cớ trò chuyện làm quen của chúng là vào quán rồi mạnh ai nấy ăn đấy sao ? Đang bực dọc tôi lại nhìn thấy cô nàng lớp phó học tập – Yến Nhi đang đứng bơ vơ trước cổng trường !!! Vốn thấy gái là tươm tướp , đám con trai lẫn con gái đều hò reo í ới lên tiếng kêu cô bạn ấy qua ăn kem chung .

- Đi ăn kem mà không rủ . Có cả lớp trưởng ở đây luôn !!! – Cô nàng cất tiếng ra chiều giận dỗi khiến tôi đang “tập trung” vào cây kem cũng suýt muốn ói với cái giọng ngọt như mía lùi của cô nàng . 

Tôi khẽ cười trừ và tiếp tục tập trung vào chuyên môn của mình ,mặc cho cô nàng vẫn cứ luyên thuyên về ngày mai ban cán sự lớp phải đi họp đoàn ở trường gì đấy . Đối với tôi lúc này , chẳng gì quan trọng hơn việc phóng xe thật nhanh về nhà và mau chóng thay một bộ khác thay thế cho cái áo dài gò bó , nóng nực này !!! 

Tối hôm ấy khi về nhà , lóc cóc đăng nhập vào facebook , tôi lại nhận được rất nhiều lời kết bạn và lời mời “like’ các fanpage của trường đại loại như “confession” hay “nam thanh nữ tú” gì đó …Lượn lờ một hồi , tôi lại nhìn thấy cái nick facebook có tên là “Minh Quân” . Có lẽ , tôi cũng chẳng buồn quan tâm đến nếu như đôi mắt không vô tình nhìn thấy một tấm hình được đăng cách đây hơn một tiếng . Là hình một chàng trai với mái tóc đen bóng trong bộ đồng phục học sinh , tay ôm cây đàn ghita !!!!

Là anh ấy!!!!

Là Hoàng Tử !!!

Facebook : một trang mạng xã hội

Confesssion: sự thú tội ( đại loại là ở trường cấp 3 sẽ có một trang là confession để học sinh giải tỏa lòng mình và đương nhiên chẳng ai biết chủ nhân của những dòng confession ấy là ai kể cả admin . Đây là một ứng dụng của google drive )

P/s : Chap hơi ngắn , mong mọi người thông cảm . Chả là cái máy tính lại dở chứng , nên Bu phải cài lại Win . Do sơ suất nên mất hết gần 10 chương type sẵn (T^T) . Quá phũ . Hai tuần sau Bu phải thi nên chắc lịch post sẽ không được ổn định  .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro