Chương 3 : Cú Chạm Mặt Mang Tính "Lịch Sử" .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3 : Cú Chạm Mặt Mang Tính “Lịch Sử” . 

Cả một đêm hôm qua, từ mười giờ đến tận 2 giờ sáng, tôi chỉ có một việc duy nhất, đó là ngồi ôm khư khư cái máy tính, tay click chuột liên tục , mắt đảo nhanh không bỏ sót bất cứ chi tiết nào trên màn hình máy tính, trông chẳng khác gì “một anh hùng bàn phím” thứ thiệt!!! 

Phải!!! 

Suốt hơn bốn tiếng ấy , tôi đã ngồi xem không không sót bất cứ thông tin chi tiết nào trên trang cá nhân facebook của “anh ấy” !? Từ hình ảnh, đến bạn bè rồi ghi chép hay những cái page mà “đã nhấn like…. Nói chung là tất tần tật về “anh ấy” !!!!

Đúng như dự đoán của tôi , anh ấy là một hotboy của khối 11 …

Nếu nói anh ấy là hotboy của cả trường nhưng là hoàng tử của riêng tôi, như thế có quá lắm không nhỉ , dù gì thì anh ấy cũng chẳng phải vật sở hữu gì . Có lẽ tôi nên dẹp bỏ cái tên “hòang tử” sến súa ấy đi mà thay vào đó là gọi bằng tên thật của anh ấy - “Minh Quân” . Dù sao thì tôi cũng là một cô gái cá tính đàng hoàng, tuy có chút mơ mộng nhưng không tới mức sến rện cứ gọi anh ấy là “hoàng tử” miết!!! Lỡ một ngày nào đó , đứng giữa đám đông mà lỡ buột miệng gọi anh ấy là “hoàng tử” thì tôi chỉ có nước đào hố chôn xuống mình xuống đó mất !!! 

Suy diễn xa vời thế thôi chứ suốt bốn tiếng đồng hồ, tôi cứ chần chừ mãi không dám gửi lời mời kết bạn tới anh ấy !!!! 

Tôi điên thật rồi !!!

Cũng bởi vì bốn tiếng dán mắt vào máy tính , cộng thêm một giờ thao thức không yên vì trằn trọc, suy nghĩ có nên gửi lời mời kết bạn không mà tôi đã ngủ một mạch tới hơn 9h sáng hôm sau !!!

Và đương nhiên, tôi sẽ chẳng biết gì nếu như không vô tình mở cái điện thoại lên và hơn chục cuộc gọi nhỡ đập vào mắt mình !!! 

Chả là, hôm qua tôi có cho Yến Nhi số điện thoại mình để ngày mai hai đứa đi họp Đoàn chung cho đỡ “bơ vơ, lạ lẫm”. Ấy thế mà tôi lại ngủ một mạch và cho cô nàng ấy leo cây không thương tiếc. Và hơn hết, nhiệm vụ đầu tiên mà “mụ phù thủy” giao phó tôi đã không hoàn thành !!! 

Lần này thì chết toi!!!

- Huhu . Hai tiết cuối là của “mụ” ấy, lần này thì chết chắc rồi …

Mặc kệ ánh mắt kì thị của những người xung quanh , tôi cứ thản nhiên rên rỉ , mếu máo đến phát tội cho cái Thảo nghe . Cứ nghĩ đến việc hai tiết cuối , tôi sẽ được gặp cô chủ nhiêm yêu dấu của mình là tôi lại cảm thấy như cuộc đời chẳng còn gì đẹp nữa!!

- Ai bảo không đi họp Đoàn làm gì! Ở đó mà kêu với chả ca…

- Tại… À không …do ngủ quên thôi mà !!! – Vừa nói tôi vừa nhăn mặt . Xém tí nữa thôi , tôi đã buột miệng nói hết “lí do” vì sao tôi không đi họp Đoàn . Đúng là ngủ quên thật , nhưng nguyên nhân sâu xa có lẽ là do cái tội “hám trai”!!! Nếu mà nói ra chắc cái Thảo sẽ cười vào mặt tôi mất … 

Cứ mỗi lần bực bội, hay bứt rứt, khó chịu trong người , tôi lại phải ăn hay uống gì đó để bản thân hạ hoả và quên đi sự khó chịu , bứt rứt ấy !? Nghĩ là làm , tôi liền đảo vài vòng căn tin và dừng ngay ở quầy bánh kẹo mua vài cây chupa chups để hai đứa nhâm nhi. Đang loay hoay, cố gắng tính tiền và chuồn nhanh nhất có thể ra khỏi cái căn tin đông nghẹt người , tôi lại có cảm giác tay trái của mình mắc phải vào thứ gì đó và bị lôi đi !?

Và có lẽ không chỉ mình tôi có cảm giác ấy . Thằng con trai đứng sát bên , dáng người cao lớn, nổi bật với mái tóc hoe vàng cũng đang nhìn tôi bằng một ánh mắt khó hiểu . Đương nhiên , không phải loại con gái hiền lành , thấy trai là e thẹn gì , tôi cũng giương mắt mình lên mà nhìn lại hắn . 

Cứ thế , tôi và tên trước mặt nhìn nhau , mãi đến khi tôi phát hiện ra , lí do tại sao mình lại có cảm giác bị lôi đi và bị cái tên trước mặt nhìn chằm chằm như nhìn người ngoài hành tinh. Chả hiểu trời xui đất khiến thế nào trong lúc người ta chen chúc xô đầy nhau , cái vòng inox có dạng hình vuông trên cổ tay tôi lại bị mắc vào vào cái móc của chiếc quần tây màu xanh đen – nơi mà người ta vẫn thường dùng để cài dây thắt lưng !!!

Mà chủ nhân của cái quần tây xấu số ấy , không ai khác là kẻ đang giương mắt nhìn tôi nãy giờ!!!

Cái quái gì đang diễn ra thế này ???

- Cái gì vậy? Lấy ra nhanh . Nhìn quái gì mà nhìn … 

Thằng con trai trước mặt lớn tiếng quát, tỏ vẻ khó chịu nhìn tôi . Có lẽ , câu nói với âm lượng khá lớn của hắn đã thu hút mọi người xung quanh đồng loạt hướng ánh mắt về phía tôi, trông tôi bây giờ chẳng khác gì một đứa biến thái đang giở trò với một thằng con trai mới lớn cả! 

Bực bội vì hắn lớn tiếng với mình, lại thêm ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh . Tôi liền lôi cái tên “Tóc Vàng” trước mặt mình vào một góc khuất người . 

- Đứng yên được không ? Rách quần thì ráng mà chịu à ! 

Khó chịu vì tên trước mặt cứ nhúc nhích mãi . Tôi liền lên tiếng cảnh báo . Nói chứ chuyện cái vòng mà tôi đeo bị mắc vào vật gì đó thì nó xảy ra một cách thường xuyên . Vì hình dạng của nó là hình vuông , nhưng sẽ có chỗ nó không nối liền với nhau mà để thành một khoảng trống để tôi có thể nới lỏng chật tuỳ ý cho vừa với tay mình . 

Ban đầu , khi mà tôi thường xuyên bị mắc vào các vật như vậy , tôi cũng cảm thấy khó chịu . Nhưng dù gì , cái vòng này cũng là quà của một người bạn tặng , cất vào mà không đeo thì sợ bạn nó buồn . Tần suất bị mắc hay vướng vào đồ vật , xảy ra một cách thường xuyên khiến tôi ngày càng “thành thạo” trong việc gỡ rối . Ấy thế mà thằng con trai trước mặt cứ giãy nãy vì lo sợ tôi sẽ vô ý chạm vào “chỗ hiểm” của hắn khiến tôi phát choáng . Đây là lần đầu trong đời tôi gặp phải tình huống dở khóc , dở cười như vậy!!! Tại sao trên cái quần tây của tên “Tóc Vàng” trước mặt có lắm cái móc để cài dây thắt lưng mà cái vòng yêu quí của tôi lại mắc ngay vào cái gần “chổ hiễm” của hắn làm chi để cho hắn cứ như con “loi choi” giãy nãy không ngừng ???

Cố gắng cẩn thận hết mức có thể , tôi xoay nhẹ cổ tay khoảng hai vòng để ngay . Lập tức cái vòng được “giải thoát” khiến tôi bỗng thở phào nhẹ nhõm . 

- Làm ơn, bỏ luôn cái vòng ấy đi cho xong !!! Dở hơi …

Xong chuyện , cái tên trước mặt liền “trở mặt” , phán một câu khiến tôi gần như đơ mặt. Nhanh chóng định thần lại , tôi mặc kệ “hình tượng thúc nữ” mà bấy lâu nay mình gìn giữ , tôi liền la toáng lên và chạy theo cái tên “Tóc Vàng” .

- Nói ai dở hơi ? Đứng lại . Mau!

Định bụng cho hắn một bài học thế thôi nhưng chạy được một đoạn ngắn là tôi đã thở không ra hơi rồi. Với lại sân trường toàn người với người , hơn nữa thời gian này , chúng tôi chưa có đồng phục , logo hay phù hiệu gì cả. Nên ai nấy đều phải mặc lại đồng phục cũ của mình và chờ đến ngày nhận đồng phục . Chính vì vậy mà tôi cũng chả biết tên đó học lớp nào để mà “dạy dỗ” lại hắn cả . 

Nhưng phải công nhận, lần đầu tôi gặp một thằng con trai vô duyên đến vậy, một tí lịch sự và galăng cũng không có. Đâu phải lỗi là do tôi hoàn toàn đâu , hơn nữa tôi cũng đâu có cố tình. Nếu hắn thắt dây lưng thì bảo đảm , sẽ chẳng còn chỗ nào để cho cái vòng của tôi mắc vào . 

Tiếng trống trường vang lên báo hiệu hết giờ ra chơi, khiến ai nấy đều nhanh chân trở về lớp . Riêng cái Thảo do bị tôi bỏ lại ở căn tin nên vừa nhìn thấy tôi đã lên tiếng cằn nhằn, nhưng thấy gương mặt tôi hằm hằm, con bé liền im bặt và đi với tôi trở về lớp để chuẩn bị học hai tiết cuối. 

Dọc bước trên hành lang, tôi vừa nghỉ về cái tình trạng xấu hổ ban nãy ở căn tin . Đúng là tức chết đi dược, cứ để tôi gặp lại tên đó lần nữa đi , tôi cho hắn biết thế nào là “xấu hổ” !!! Một đứa cung Sư Tử như tôi một khi đã thù và “cay cú” một ai đó sẽ thù rất dai . 

Tôi vẫn thường nghe người nhắc đến câu : ”Oan gia ngõ hẹp”. Tôi vẫn thường cho rằng nó không đúng mấy và chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Bởi lẽ như tôi đã nói , Sư Tử rất dễ thù và thù dai, nhưng đó là chỉ với một số người khiến Sư Tử cực kì ghét và cảm thấy khó chịu. Chứ bản thân Sư Tử cũng rất hoà đồng và dễ chịu , không quá khó khăn và kiêu kì như người ta vẫn thường nghĩ . 

Ấy thế mà câu nói đó , hôm nay lại được áp dụng vào cuộc đời tôi. 

Trước cửa lớp 10C5, một đám con trai đang đứng đùa giỡn … 

Trong đó , nổi bật nhất chính là một thằng con trai với dáng người cao lớn và mái tóc hoe vàng!!! 

Là tên khốn ban nãy !? 

Tên “Tóc Vàng” !!!

P/s: Sau vài ngày lăn lộn với đề cương và đống thuốc, Bu đã type một chương rất dài để đền bù cho m.n nhé ^^~. Cũng sắp tới Noel rồi, chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro