Chương 4 : Bài học nhớ đời!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4 : Bài Học Nhớ Đời!

Tôi và Thảo – hai con người, hai suy nghĩ khác nhau nhưng lại song song cùng nhau trên dãy hành lang . 

Trái ngược với cái Thảo đang vô tư, vui vẻ rảo bước trên hành lang thì gương mặt vốn dĩ đang dần nguôi giận của tôi lại một lần nữa “bốc lửa”!

Tên khốn đó làm gì trước cửa lớp tôi vậy? 

Nghi vấn được đặt ra trong đầu, tôi vừa “hùng hổ” bước tới, vừa xắn tay áo, vừa nhớ lại cảnh ban nãy ở đưới căn tin. Dù “một công ba việc” nhưng tôi vẫn khá hoàn thành tốt, thoáng chốc đã bỏ lại Thảo ở phía xa và đứng trước mặt tên Tóc Vàng với khuôn mặt đằng đằng sát khí. 

- Con nhỏ này…sao lại ở đây? 

Hơi ngạc nhiên khi thấy tôi đứng trước mặt, đám con trai đang đùa giỡn cùng tên Tóc Vàng cũng ngừng lại, còn hắn thì ngập ngừng một lúc cũng lên tiếng và giương mắt nhìn tôi. Đáp lại ánh mắt khó hiểu của tên Tóc Vàng, tôi kênh mặt, hất hàm hỏi: 

- Ở đây ai là con nhỏ? Tôi cho “bạn” ba giây để biến khỏi chỗ này! Nhanh!

- Điên à? Đừng có mà theo đuôi tôi rồi bây giờ “la làng” lên? Bạn “biến” thì đúng hơn! - Tên Tóc Vàng cũng không phải loại vừa, rất nhanh chóng đốp chát lại tôi. 

Theo đuôi!? 

Đâu ra cái thể loại ấy??? 

Trong phim Hàn Quốc à???

Sở dĩ tôi hung hổ đuổi hắn đi là vì hắn đang đứng trước cửa lớp tôi, mà tôi lại là lớp trưởng của lớp này! Tôi tự cho bản thân cái quyền đuổi hắn đi!? Như vậy là đã quá tốt rồi, còn dám bảo tôi theo đuôi hắn! Càng nghĩ càng thấy tức, hắn ta đúng là mắc bệnh hoang tưởng!

Bao nhiêu năm đi học, dù không phải loại “hổ báo cáo chồn” gì nhưng đó giờ yôi chưa từng bị ai ăn hiếp hay bắt nạt, dù trai hay gái tôi cũng chẳng hề nhường nhịn hay chịu thua. Đối xử với tôi thế nào tôi sẽ đáp trả thế đấy! 

- Thần kinh à? Ai theo đuôi ai? 

- Dẹp đi! Tôi không thích loại con gái vừa lùn, vừa mập, mắt lại còn hí như bạn! À, còn dữ nữa chứ! Về lớp của mình đi… 

Bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt khiến tôi tức nghẹn họng. 

Thứ nhất, tôi không mập, không lùn như hắn ta nói, chỉ là không được ốm mấy và có vóc dáng chuẩn như mấy cô người mẫu. Với lại tôi tới 1m63 , thế gọi là lùn sao? 

Thứ hai, mắt tôi không phải hí, mà là một mí! Hắn có mù không mà bảo tôi mắt hí!? 

Và cuối cùng, tôi đâu có thích hắn, đâu có theo đuôi hắn đâu mà tên Tóc Vàng đáng ghét trước mặt lại tự cho mình cái quyền chê bai tôi thậm tệ vậy?! Trông tôi lúc này giống như đang tỏ tình nhưng bị từ chối thẳng thừng vậy!

Mặc kệ cái hình tượng thục nữ mà mình gìn giữ bấy lâu nay, tôi giãy đành đạch trước cửa lớp vì uất ức không nói được gì khiến cho mấy đứa trong lớp đầu giương cặp mắt khó hiểu nhìn tôi và tên Tóc Vàng! 

- Biến đi cho khuất mắt tôi, nhanh! Còn không thì… 

- Không thì sao? – Tên Tóc Vàng kênh kiệu đáp lại tôi. 

- Thì tôi sẽ cho bạn biết “sự tích chiếc dép bay”! 

Dứt lời, tôi nhanh tay tháo đôi giày xăng đan mình đang mang, không có dép tôi đành lấy giày vậy. Tất cả học sinh trong lớp đều ngạc nhiên, tuy vậy, chẳng ai dám xen vào vì sợ “đạn lạc”! Vừa định giơ chiếc giày lên cho nó đáp thẳng vào mặt tên đáng ghét ấy, tôi liền bị giọng thét của cái Thảo làm chói tai . 

- Hai người làm gì vậy? Cô Dung vô bây giờ! – Cái Thảo nãy giờ chứng kiến mọi việc không hề lên tiếng dù trong lòng có rất nhiều thắc mắc. Nhưng khi thấy tôi vừa cầm giày lên , liền không nhịn được mà lên tiếng can ngăn . 

- Đuổi hắn đi! Tên khốn này cứ đứng trước cửa lớp mình! 

Như kiếm được “đồng bọn”, tôi liền lên tiếng tố cáo tên Tóc Vàng, vừa đưa tay cầm chiếc giày chỉ thẳng vào mặt hắn!!! 

Tên Tóc Vàng hơi nhíu mày, vừa định lên tiếng nói gì đấy nhưng lại bị cái Thảo cướp lời: 

- Hoàng Tuấn học lớp mình mà! 

Câu nói của Thảo làm tôi ngớ người ra.

Gì chứ? Lớp tôi lại chứa chấp cái thành phần mắc bệnh hoang tưởng thời kí cuối này sao? Không tin được lời cái Thảo, tôi liền quay qua hỏi nhỏ bốn mươi mấy con người còn lại trong lớp . 

Đáp lại tôi là cái gật đầu chắc nịch của cả lớp khiến tôi phát choáng! 

Trên đời có sự trùng hợp thế sao??? 

- Khoan đã! Con nhỏ này cũng học lớp mình?

Tuy bản thân vẫn còn ở trạng thái “lơ lửng, lửng lơ” nhưng nghe thấy câu hỏi của tên Tóc Vàng, tôi liền hất tóc ra phía sau, chảnh choẹ đáp lại: 

- Xin trân trọng giới thiệu với bạn! Tôi là lớp trưởng lớp này!

- Con nhỏ vừa mập, vừa lùn, vừa hí này mà là lớp trưởng lớp mình sao? – Tên Tóc Vàng bỏ qua lời nói của tôi, không tin mà quay sang hỏi bốn mươi mấy đứa còn lại trong lớp. 

Cũng giống nhu tôi, hắn cũng nhận được cái gật đầu chắc nịch của cả lớp. Nhưng điều ấy chẳng còn quan trọng! Quan trọng là tên khốn trước mặt, lại vừa chê bai tôi "tập hai"!!!

Lại mập! 

Lại hí! 

Lại lùn! 

Tên này bộ chán sống rồi sao!? 

còn tiếp...

Chương 4 : Bài học nhớ đời!!! (tiếp)

- Có ngon thì nói lại lần nữa xem! Hơn ai mà chê bai hả? 

“Máu điên” lên tới đỉnh điểm khiến tôi chẳng kìm chế được bản thân, liền sấn sổ tới quát vào mặt tên Tóc Vàng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Trái với sự ngạc nhiên và can ngăn của mọi người, tên Tóc Vàng vẫn bình thản nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, giống như là đang giễu cợt tôi vậy!!!

- Ê! Dừng lại, cô Dung vô kìa… 

Ngay sau câu nói của cái Thảo, mạnh ai nấy đều phi như bay về chỗ với tốc độ “ánh sáng”. Dù đang bực lắm nhưng tôi vẫn phải kiềm chế mà hậm hực ngồi vào chỗ của mình. 

- Stand up, please! – Vừa ngồi vào chỗ, tôi vừa hô to, không quên ngoái đầu nhìn theo bóng dáng của tên Tóc Vàng để biết được chỗ ngồi của hắn. 

Chẳng đâu xa xôi, hắn ta lại ngồi cùng tổ với tôi. Chỉ khác là tôi ngồi bàn hai, còn hắn thì ngồi bàn cuối… 

Đang suy nghĩ vẩn vơ, tôi cũng không hề biết cô Dung đã cho cả lớp ngồi từ bao giờ, chỉ còn có mỗi mình tôi đang đứng. 

Nhận thấy bản thân mình hơi “khác người”, tôi liền ngồi xuống như bao đứa khác trong lớp. Thế nhưng khi tôi vừa đặt mông xuống cái ghế, tôi liền phải đứng dậy khi nghe “mụ phù thuỷ” nhắc đến tên mình… Trông tôi lúc này chẳng khác gì con ngố!!!

- Phương Anh! Tại sao hôm trước không đi họp Đoàn? 

- Dạ…tại hôm trước em đang đi giữa đường xe hư…khi tới trường thì họp xong mất rồi…

Đấy! Tôi biết ngay thế nào “mụ phù thuỷ” cũng hỏi tội mình nên tôi đã chuẩn bị sẵn một lí do vô cùng chính đáng mà không ai có thể bắt bẻ hay vặn vẹo gì mình. Vừa nói tôi vừa ra vẻ buồn bã vì đây là sự cố ngoài ý muốn, tôi cúi gầm mặt xuống, thi thoảng thì lườm cảnh cáo vài đứa xung quanh phòng ngừa chúng lẻo mép, mách với cô do tôi ngủ quên thì chỉ có chết… 

- Có biết em không đi họp Đoàn thì sẽ không biết được nội dung cuộc họp… Mà em không biết nội dung cuộc họp thì sẽ không phổ biến được cho lớp. Mà không phổ biến được cho lớp thì lớp sẽ không thể tham gia các phong trào ngoại khoá. Mà lớp không tham gia phong trào thì sẽ không được tính điểm thi đua… Liên hệ với bạn Nhi để hỏi về nội dung cuộc họp, làm được chứ? 

Nghe xong một tràng điệp từ hay điệp ngữ “mà… thì” gì ấy của mụ phù thuỷ tai tôi cứ như đang lùng bùng cả lên . Tôi tự hỏi tại sao cô không làm giáo viên dạy Văn cho rồi, nói vừa dai, vừa dài, lại vừa dở… Vừa nghĩ thầm trong bụng, tôi vừa đáp “Dạ!” và nhanh chóng ngồi xuống… 

Ngay khi tôi vừa “thoát nạn”, lại đến đứa khác “gặp nạn”… Và cái đứa xấu số không ai khác là Yến Nhi – cô nàng lớp phó học tập của lớp. 

- Yến Nhi! Sơ đồ lớp đâu?

- Dạ. Tại hôm trước ra về có vài bạn bỏ về trước nên em không ghi được … 

- Cuối giờ ở lại làm cho xong mới được về nhé… 

Nghe xong lời răn đe của “mụ phù thuỷ” Yến Nhi liền tiu nghỉu đáp “Dạ”. Thế đấy, ban cán sự của lớp thì ngoài việc “lãnh đạn” ra chẳng còn gì để làm… Tôi chỉ mong cho “mụ phù thuỷ” mau mau chọn thêm một người làm lớp phó kỉ luật để “hứng đạn” bớt giùm tôi và Yến Nhi!!!

- Này! Cái tên “Tóc Vàng” đó là học sinh lớp mình, sao tôi không biết?

Tranh thủ lúc “mụ phù thuỷ” đang loay hoay ghi bài trên bảng, tôi liền quay sang hỏi nhỏ cái Thảo.

- À… Cái hôm ăn kem á, bạn bỏ về trước nên không biết. Thằng hồi nãy tên Hoàng Tuấn, hôm đó bị bắt ở phòng giám thị ấy…hình như là do nhuộm tóc. Bạn bỏ về sớm nên không gặp…

- Ờ… - Tôi ậm ừ, tự hỏi sao thầy giám thị trường mình dễ thế không biết… Nếu tôi là thầy, tôi sẽ lấy kéo cắt luôn cái mái tóc tổ quạ của hắn. Phải nói thật, cái đầu của tên khốn ấy là “độc nhất” trong trường. 

- Ê mà…tóc hắn đẹp thật! Cứ như trai Hàn Quốc ấy… 

Câu nói của cái Thảo vừa phát ra khiến tôi suýt cắn phải lưỡi. Tôi liền dập tắt cái câu nói điên khùng ấy của con bạn.

- Gì chứ? Xấu xí khoái làm chuyện để ý thì có!

*** 

Thay vì bây giờ tôi chỉ việc phóng như bay xuống bãi gửi xe và đạp xe về nhà, thả phịch người xuống chiếc giường thân yêu thì tôi lại phải ngồi lại, chờ đợi Yến Nhi hoàn thành xong cái sơ đồ lớp, bốn tổ trưởng đi thu sơ yếu lí lịch… Thật đúng là mất thời gian!!!

Vì cái mong muốn được về sớm, cuối cùng tôi cũng phải lết cái xác của mình đi thu tiền quỹ giùm cho bốn tổ trưởng… Chứ để tổ trưởng làm xong hết chắc cũng phải hơn năm giờ rưỡi, như thế thì trễ giờ hẹn của tôi với hai con bạn mất…

- Hai ngàn!

Đi tới bàn nào, tôi cũng quăng ra hai chứ ấy. Trông tôi bây giờ chẳng khác gì du côn đi trấn lột tiền người khác! Ấy thế mà khi “đứa du côn” này đi tới bàn cuối lại bị chơi cho một vố dở khóc dở cười… 

- Hai ngàn! – Tôi thốt ra hai chữ, dùng gương mặt “hình sự” nhìn tên Tóc Vàng. 

- Còn có ngàn rưỡi à! Đóng được không? 

Tên Tóc Vàng tỉnh bơ đáp lại tôi. Hắn ta nghĩ tôi là ai chứ? Định giỡn mặt với tôi à? 

- Ê! Có điếc không vậy? Hai ngàn nhé! Không hiểu Tiếng Việt à? Làm sao cho đủ hai ngàn thì làm… 

- Ờ! Vậy thôi, không giỡn nữa, tiền nè! 

Tôi đắc ý khi thấy biểu hiện có vẻ ngoan ngoãn của hắn, thầm nghĩ trong bụng tên này cũng biết “điều”, nhưng khi thấy hắn móc trong túi ra tờ hai trăm ngàn và dúi vào tay mình, tôi liền trợn mắt nhìn hắn…

- Nè! Thối tiền đi…

- Điên à? Có thu hết tiền cả lớp cũng không đủ thối… 

Tôi giãy nãy, giương mắt lên nhìn hắn. Một vài đứa xung quanh nghe thấy to tiếng cũng liền quay sang hóng hớt, có đứa thì cũng gật đầu tán thành với câu nói của tôi vừa thốt ra. Mà quả thật là vậy, tôi làm gì có số tiền lớn thối lại cho tên khốn này. Một vài đứa xung quanh tỏ ý muốn đóng “giùm” cho hắn nhưng đều bị cự tuyệt thẳng thừng… 

- Làm sao cho có tiền thối thì làm… Đó là chuyện của mấy người!

Tôi giãy nãy khi nghe lời tuyên bố hùng hồn ấy! Rõ rang là tên khó này đang làm khó tôi mà!? Đang không biết phải xoay sở thế nào, tôi bỗng nghe thấy tiếng “mụ phù thuỷ”: 

- Cái gì mà ồn ào vậy? 

- Cô… Bạn này không chịu đóng tiền… - Tôi mếu máo với “mụ phù thuỷ”, dùng chất giọng ngọt và đáng thương nhất có thể để có được “đồng minh” ủng hộ. 

Đúng như tôi dự đoán, ngay lập tức “mụ phù thuỷ” quay qua nhìn tên Tóc Vàng với ánh mắt hình viên đạn. Tên Tóc Vàng vốn cũng không phải tay vừa, hắn ta ra vẻ “thanh niên nghiêm túc” rất tỉnh bơ mà đáp lại: 

- Em đóng mà lớp trưởng không chịu thu ấy thôi… Đâu phải lỗi của em… 

Đang vênh váo chờ đợi tên Tóc Vàng bị “mụ phù thuỷ” mần thịt, nghe xong câu nói ấy của tên Tóc Vàng liền khiến tôi phải há hốc. Không những thế, ánh mắt hình viên đạn ấy lại bất ngờ chuyển hướng sang tôi!? 

- Bạn đưa hai trăm lận… Em đâu đủ tiền thối lại… 

- Nói nghe con gái, con lớp mấy rồi? Không có tiền thối không biết hỏi cô sao? Cứ định đứng đây tới tối luôn à? 

Tôi bặm môi khi nghe “mụ phù thuỷ” giáo huấn mình. Thật đúng là sai lầm khi “trông cậy” vào ‘mụ phù thuỷ”, tự nhủ trong lòng đây là lần đầu cũng như lần cuối!!! 

Ai kia cũng đang tự đắc khi thấy tôi bị mắng, bỗng chốc cũng thoáng rung mình khi thấy “mụ phù thuỷ” lại tiếp tục chuyển hướng sang mình. 

- Con trai, bao giờ nhuộm lại tóc? Tôi mà nghe bất cứ phàn nàn gì về tóc của con trai là con trai tự hiểu nha…

Nghe xong lời đe doạ ấy, tên Tóc Vàng cũng nhanh chóng gật đầu như cái máy! Đúng thật chả ai nguy hiểm bằng “mụ phù thuỷ” trước mặt, tốt nhất là không nên động vào!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro