Chương 7: Lớp phó kỉ luật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Lớp phó kỉ luật. 

Cầm trên tay cái thư mời ban cán sự lớp, cụ thể là mời lớp trưởng, lớp phó học tập và lớp phó kỉ luật đến họp Đoàn vào thứ bảy tuần này, bỗng chốc cảm xúc trong tôi trở nên lẫn lộn hết cả lên. Tôi vừa háo hức, mong đợi vừa có tí gì hơi sợ sợ, run run. 

Vốn dĩ ấn tượng lần gặp đầu tiên rất quan trọng. Ấy thế mà tôi đã khiến “Hoàng tử” của mình bị “ấn tượng” bởi một con nhỏ tóc tai bù xù, hấp ta hấp tấp tông xe vào người khác. 

Ôi...! Đi tong cái ấn tượng lần đầu gặp mặt. Gỡ gạc thế nào đây? 

Chán nản, tôi trở về chỗ, tiếp tục thưởng thức hai mươi phút ra chơi của mình với cuốn truyện tranh Doraemon đang đọc dở ban nãy. Nhưng không khí “yên bình” của tôi chẳng kéo dài được bao lâu vì… 

- Uôi! Lớp trưởng đọc truyện tranh kìa. 

Tên Tóc Vàng ở đâu lù lù xuất hiện, kế bên hắn là thằng con trai có dáng mập mạp, mũm mĩm, hình như cũng là thành viên của lớp tôi. 

- Bộ mới thấy lần đầu hả? Ở hành tinh nào mới chui xuống vậy? 

Biết là hắn cố tình gây sự với tôi, rất nhanh, tôi liền đốp chát lại ngay. Có vẻ như câu nói của tên Tóc Vàng “khá” nhảm nhí nên cái Thảo vốn luôn hiền lành, ít nói cũng bồi thêm vài câu bênh vực cho tôi. 

- Dở hơi. 

- Ờ! Là lần đầu thấy có người đọc truyện Hentai ngay tại lớp học? Ghê thật. – Vừa nói tên Tóc Vàng vừa tặc lưỡi, lắc lắc cái đầu. 

Gì chứ? 

Phải thừa nhận là tôi hiểu “hentai” là gì nhưng có trời chứng giám cho đứa con gái gần mười sáu tuổi này vẫn còn rất ngây thơ, trong sáng và chưa có lấy một lần đọc hentai. 

Hắn ta mắt đuôi hay sao mà bảo tôi đang đọc hentai? 

- Ê! Tuổi thơ bất hạnh thì cũng bất hạnh vừa vừa thôi. Không phân biệt được hentai với truyện tranh Doraemon nổi tiếng mà cả thế giới ai cũng biết hả? Hay đọc hentai nhiều quá nên ghiền. Nhìn đâu cũng ra hentai? 

Tôi tức tối, đáp lại tên Tóc Vàng. Tưởng đâu hắn sẽ im lặng nhưng… 

- Ai biết được. Nhiều khi chỉ là cái bìa để che mắt người ngoài, biết đâu lại là hentai “trá hình”? 

Tên đáng ghét! 

Cái thứ suy bụng ta ra bụng người! Đúng là “cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng” mà!

- Im đi nha! Tôi mà đọc hentai thì mấy người cũng xem phim JAV. Đồ cuồng d.â.m sinh hoang tưởng! 

Có lẽ do âm lượng tôi phát ra khá lớn nên ngay lập tức, những thành viên có mặt trong lớp, hay những ai đang đứng ở hành lang gần lớp tôi đều hướng mắt nhìn tôi rồi đồng loạt ồ lên, nhao nhao như bầy ong vỡ tổ .

- Ôi. Lớp trưởng biết cả JAV ư? 

- Ghê, ghê! Hentai đồ! JAV đồ… 

Nghe ai nấy đều tới tấphỏi “thăm” mình khiến tôi gần như phát khóc, còn tên Tóc Vàng thì đứng một bên cười khoái trá. Trông tôi lúc này chẳng khác gì người nổi tiếng đang phát ngôn gây “sốc” và được dư luận chú ý. Huhu… Tôi thề là tôi chưa xem Hentai và JAV lần nào. Sao đời nhiều cái trớ trêu, é.o le thế này! Cũng chỉ tại cái tên khốn trước mặt! 

Giận quá, tôi liền đứng dậy, lấy chân giậm một phát vào chân của tên Tóc Vàng đang đắc ý nhìn tôi khiến hắn phải ôm một chân nhảy choi choi khắp lớp vì đau. 

Đáng đời… 

Tôi chỉ hận bản thân không thể giết chết hắn rồi băm hắn ra làm từng khúc quăng xuống biển cho cá ăn! Mà nhiều khi cá còn chê thịt hắn không thèm ăn nữa là… 

- Kệ thằng điên ấy đi! Mà sao kì thật, thấy nguyên cả lớp Tuấn chẳng bao giờ chọc ghẹo ai sao cứ nhắm vô bạn là sao? 

Thấy tôi đứng ở ngoài hành lang một mình, cái Nhi liền ra đứng bên cạnh tôi. Mà phải công nhận cái Nhi nói cũng đúng, bình thường tôi thấy hắn cũng ít nói, sao cứ gặp tôi là lại “phun châu nhả ngọc”. Bộ kiếp trước tôi gây thù chuốc oán gì với hắn sao? 

- Ai thèm quan tâm! – Tôi đáp cộc lốc. 

- Sao bỏ tôi một mình trong lớp…

Cái Thảo ở đâu cũng lù lù xuất hiện đứng kế bên tôi. Có lẽ là do một mình trong lớp nên chả ai nói chuyện với Thảo. 

Vốn dĩ, Thảo không phải là người khó gần, nhưng Thảo lúc nào cũng im im, chẳng bao giờ nói lên quan điểm của mình cả nên rất dễ tạo ra cảm giác nhàm chán khi giao tiếp. 

- Giận Tuấn à? Hồi đó khi đi học, tôi cũng hay bị chọc ghẹo kiểu đó lắm… 

- Lí do? – Tôi nhướn mày hỏi Thảo. 

- Chúng nó chọc cái gì mà “cô giáo Thảo” ấy. Cái tên Thảo đẹp thế mà… 

Nghe Thảo nói xong, tôi và cái Nhi đều lăn ra cười sặc sụa. Tự hỏi sao mà giới trẻ bây giờ có sự liên tưởng phong phú đến thế cơ chứ! 

- Mà nè, hôm trước lớp trưởng hỏi tôi về vụ bạn bè ghét nhau gì ấy? Giải quyết xong chưa? 

Cái Nhi bỗng trở nên nghiêm túc hỏi tôi. Suy nghĩ một hồi, tôi mới trả lời Yến Nhi trước con mắt tò mò và khó hiểu của cái Thảo. 

- Rồi. Mà nè, làm sao để lại ấn tượng thật tốt cho người khác trong lần gặp đầu tiên?

Không hiểu sao, tôi lại cứ thản nhiên chia sẻ với Yến Nhi những điều mà bản thân đang phân vân, không có câu giải đáp. Trong khi tôi và Yến Nhi vốn dĩ chưa quen biết nhau bao lâu, đã thế tôi lại càng không ấn tượng Yến Nhi mấy vì cái giọng nhão nhoẹt và “ngọt như mía lùi” của cô nàng. 

- Đang thích ai à? 

Nghe câu hỏi của Yến Nhi tôi bỗng chột dạ, tự hỏi bộ con mắm này đi guốc trong bụng tôi hay sao mà nó rành thế không biết!? Thấy tôi không trả lời, Yến Nhi bỗng cười cười rồi tiếp tục nói. 

- Thường thì có nhiều cái để ấn tượng lắm. Ví dụ là lời nói, hành động… Nhưng ở cái thế kỉ hai mươi mốt này thì hình như vẻ bề ngoài là quan trọng hơn cả. Trong một trăm phần trăm thì hết bảy mươi phần trăm mọi người đều đánh giá con người qua vẻ bề ngoài… 

Tôi và cái Thảo gật gù trước câu nói của Yến Nhi. Không biết “hoàng tử” của tôi có nằm trong bảy mươi phần trăm đó không nhỉ? Nếu có thì chắc tôi sẽ chẳng bao giờ gỡ gạc được mất! 

Thấy gương mặt tôi bỗng chốc trở nên ỉu xỉu, cái Thảo liền lên tiếng. 

- Tôi thấy lớp trưởng đâu có xấu, chỉ là không biết chải chuốt, chưng diện thôi. Chiều nay có bận gì không? Tôi đang muốn đi cắt tóc. Đi với tôi nha. 

Nghe cái Thảo rủ đi cắt tóc, tôi mới chợt nhận ra ít nhất đã gần ba tháng rồi tôi chẳng hề quan tâm đến đầu tóc hay vẻ ngoài của mình. Một phần là do tôi cố gắng nỗ lực vào kì thi tuyển sinh, phần là do tinh thần tôi bị xuống dốc vì nghĩ bản thân không có khả năng đậu nguyện vọng một. 

Chắc tôi cũng nên trau chuốt lại bản thân một tí. Ít nhất là để lấy lại thiện cảm và ấn tượng với “hoàng tử”! 

*** 

- Mai là thứ bảy, do ở trường có tổ chức họp Đoàn với chương trình “Nghe học sinh nói” nên mấy em được nghỉ. Chỉ riêng có 3 bạn ban cán sự lớp phải đi họp. 

Vừa nghe “mụ phù thuỷ” thông báo xong, lập tức lớp tôi ồ lên như bầy ong vỡ tổ. Gì chứ, đời học sinh mà mỗi lần nghe thông báo nghỉ học thì chẳng còn gì vui sướng bằng. Nhưng cho dù sáng hôm ấy, cả lớp có đi học hay không thì tôi vẫn phải dậy sớm lên trường, nên tôi chẳng lấy gì làm ngạc nhiên và hào hứng. 

- Nhưng cũng vào buổi sáng ngày thứ bảy và thứ hai, trường sẽ phát đồng phục, nên các em phải lên trường nhận đồng phục. Khi đi thì nhớ mang theo biên lai đóng tiền .

Cứ nghĩ đến bộ đồng phục là tôi lại phát chán. Ôi, thế là kết thúc cái quãng thời gian mặt quần, tha hồ phá phách mà chẳng lo ngại gì. 

Chán nản, tôi liền nằm dài ra bàn, mặc cho cả lớp cứ nhốn nháo bàn chuyện với nhau nhưng chẳng mấy chốc lại bị dập tắt bởi câu nói của “mụ phù thuỷ”. 

- Im lặng được không? Bây giờ mới chính là chuyện quan trọng nhất đây! Lớp chúng ta, còn thiếu một ban cán sự. Lớp trưởng cho cô ý kiến. 

Nghe “mụ phù thuỷ” nhắc đến mình, tôi liền vội vàng chỉnh trang lại đầu tóc, nhanh chóng bước lên trước lớp nhận lấy cái micro từ tay “mụ phù thuỷ”. 

Biết ý kiến gì bây giờ nhỉ?Huhu... Tại sao cái gì cũng là lớp trưởng “lãnh đạn” trước hết thế này!? 

Tôi mà nói cái gì không đúng thế nào cũng bị cả lớp cười vào mặt tôi cho mà xem, đặc biệt là cái tên Tóc Vàng kia, hắn không những là đứa cười lớn nhất và còn sẽ lấy lí do đó trêu chọc tôi dài dài! Tốt nhất là phải suy nghĩ thật kĩ trước khi phát biểu, nhất định không để cho cái tên đáng ghét kia có cơ hội cười chê mình! 

Tôi vẫn thường thấy người ta hay áp dụng biện pháp bỏ phiếu bầu cử. Hay là cứ thế mà làm…

- À… Lớp ta còn thiếu một lớp phó kỉ luật. Nếu bạn nào muốn hoặc có khả năng làm có thể tự đề cử mình. Còn không thì các bạn áp dụng biện pháp đề cử. 

Tôi cứ lo bản thân sẽ “phát ngôn” bừa bãi, hay ấp a ấp úng nói không thành lời, nhưng không ngờ mình lại có thể nói một cách trôi chảy và lưu loát trước lớp . Có lẽ đó là bản năng thiên phú dành cho những đứa thuộc cung Sư Tử như tôi. 

Chẳng mấy chốc, ở phía gần cuối lớp đã có một cánh tay giơ lên . 

Khoan đã, đó chẳng phải là thằng con trai có dáng mập mạp, mũm mĩm hay đi theo tên Tóc Vàng hay sao? Đã thế lại còn ngồi kế bên . 

Linh tính mách bảo tôi có chuyện không lành, nên tôi cứ lơ cái cánh tay ấy đi, cố gắng tìm kiếm và cầu mong có một cánh tay khác giơ lên. 

Ấy thế mà ông trời không thương tôi, lớp chả có ai giơ tay ngoài tên ấy cả! 

- Mời bạn cuối lớp…

còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro