Chương 7: Lớp phó kỉ luật (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Lớp phó kỉ luật (tiếp): 

- Mời bạn cuối lớp… 

Tôi cố gắng mỉm cười, bất đắc dĩ mời thằng con trai ấy đứng lên phát biểu.

Lạy trời, mong là tên đó sẽ không phát biểu gì linh tinh. Miệng tôi tuy nở nụ cười tươi rói nhưng trong lòng thì lại thầm than khóc, cầu mong. Sự chậm chạp của cái tên Mập ấy khi đứng lên phát biểu cứ khiến tôi hồi hộp đến mức mồ hôi cứ túa ra cả tay. 

- À… Mình muốn bầu bạn Hoàng Tuấn vào vị trí lớp phó kỷ luật. 

Tôi đã khóc khi nghe câu nói của tên Mập ấy. 

Gì chứ? Cho tên Tóc Vàng làm lớp phó kỷ luật?! Điên à? 

Không được! Nhất định không thể để chuyện đó xảy ra! Tôi nhất định phải ngăn chặn chuyện đó. Nghĩ là làm, tôi liền hỏi lại tên Mập bằng một giọng vô cùng nghiêm túc.

- Tại sao bạn lại đề cử bạn ấy? Không phải là vì chơi thân nên bầu cử nhau đấy chứ? 

- Tuấn khá ít nói, lại nghiêm chỉnh nên bạn ấy rất phù hợp với vị trí ấy. Ngoài ra, học lực của bạn ấy còn được xếp loại khá giỏi. 

Nghe xong lời giới thiệu “sẵn tiện” quảng cáo luôn của tên Mập, cả lớp tôi đều đồng loạt hướng mắt nhìn Hoàng Tuấn – tên Tóc Vàng với con mắt trầm trồ, ngạc nhiên. Nhiều đứa ở dưới lại bắt đầu xì xầm, bàn tán tên Tóc Vàng trông cũng đẹp trai, học giỏi… khiến cho không khí cứ nhao nhao lên như cái chợ trời. 

Ờ, thì đúng rồi, hắn ít nói với mấy người nhưng với tôi thì khác. Không biết kiếp trước nhà tôi có thù hằn ba đời gì với nhà hắn không mà cứ gặp tôi là y như rằng hắn lại “kiếm chuyện” chọc ghẹo tôi. Bảo hắn là lớp phó kỷ luật khác gì kêu tôi đập đầu vào tường chết đi cho rồi! 

Đã là ban cán sự, tất nhiên phải cùng nhau hợp tác, đoàn kết, giúp đỡ nhau. Tôi và hắn mà “sáp” lại là y như rằng không cãi nhau thì cũng “xém” đánh nhau. 

Ngoài ra, còn một điều tôi không thể phủ nhận ở tên Tóc Vàng đó chính là học lực của hắn. Nhìn vào cái sổ học bạ với chín năm liền học sinh giỏi thật đúng là khiến tôi phải khâm phục. Môn mà hắn tệ nhất cũng được suýt soát 6.5. Trong lớp tôi, nếu tính theo điểm thi tuyển sinh vừa rồi thì Yến Nhi – lớp phó học tập là người có số điểm cao nhất và người tiếp theo không ai khác là hắn. 

Đứng ở một góc lớp, lắng nghe và quan sát nãy giờ, “mụ phù thuỷ” mới bắt đầu lên tiếng: 

- Rồi! Lớp chúng ta ai có ý kiến gì khác không? Không thì bây giờ biểu quyết nhé. Ai bầu cử Hoàng Tuấn làm lớp phó kỷ luật thì giơ tay. 

Câu nói vừa dứt, ngay lập tức có hàng loạt những cánh tay bắt đầu giơ lên khiến tôi gần như phát choáng. Thấy cái Thảo cũng đang vui vẻ giơ tay, tôi liền liếc mắt cảnh cáo cô bạn. Dù biết tính Thảo vốn hoà đồng nhưng chỉ cần hơn thua nhau một cánh tay, thì Hoàng Tuấn vẫn có thể làm lớp phó kỉ luật. 

Nhưng hình như không phải là hơn thua một… mà là rất nhiều!!!

- Rồi 41/45. Hoàng Tuấn sẽ là lớp phó kỷ luật của lớp ta. 

Hu hu… Ác mộng! Đúng là ác mộng mà… Đã không ưa nhau mà còn… 

Tôi gần như phát khóc giữa tiếng vỗ tay của cả lớp chúc mừng cho tên Tóc Vàng, lòng thầm nghĩ về viễn cảnh tương lai đầy đen tối, mù mịt của bản thân. 

Khẽ đưa cặp mắt đầy phẫn uất nhìn tên Tóc Vàng ở cuối lớp, đáp lại tôi là cái lè lưỡi trêu ngươi của tên Tóc Vàng. Đúng là tức chết mà! 

*** 

- Hu hu… Chết… Chết mất! 

Ngồi trên yên của con ngựa sắt, tôi vừa rên rỉ, khóc lóc, than vãn suốt dọc đường khiến ai cũng phải ngoái đầu nhìn tôi như thể nhìn thấy sinh vật lạ. Chạy sát bên tôi là chiếc xe đạp của Yến Nhi. Vì ham vui nên khi nghe tôi và Thảo đi cắt tóc liền “bon chen” đòi đi theo. 

- Làm ơn đi Phương Anh! Người ta nhìn kìa. 

Cái Thảo vừa đèo tôi, vừa lên tiếng nhắc nhở. Chỉ tội hai cô nàng này đi chung với tôi nên cũng cùng tôi đón lấy ánh mắt kì thị của mọi người trên đường. Có khi người ta lại nghĩ ba đứa này trốn trại không chừng.

- Tôi thấy đâu có gì đâu mà phải lo. Cho dù có là lớp phó kỉ luật thì Tuấn vẫn dưới quyền của lớp trưởng mà. 

Yến Nhi vừa đạp xe sát bên, vừa lên tiếng nói như đang cổ vũ tinh thần cho tôi. 

- Đúng đó! – Cái Thảo liền lên tiếng đồng tình. Gì chứ, tôi biết tỏng là Thảo chỉ muốn dập tắt âm thanh từ cái miệng tôi thôi. 

Hì hục đạp xe gần mười lăm phút, cuối cùng chúng tôi cũng tấp vào một cửa tiệm cắt tóc, theo lời Thảo giới thiệu là cắt vừa đẹp lại vừa rẻ. Ba chúng tôi được đón tiếp bởi một chị gái khoảng hơn hai mươi tuổi, có dáng người cao dong dỏng. 

Thú thật, tôi cũng muốn cắt tóc, nhưng tốt nhất cứ để cái Thảo vào “thí nghiệm” trước vẫn hơn. 

- Thảo, cắt trước đi. 

- Phương Anh cắt trước đi, tôi nghỉ tí, nãy chở bạn mệt quá… 

Tôi trợn tròn mắt trước câu nói của Thảo. Gì chứ? Sao lại chơi trò đùn đẩy cho nhau thế này? Tôi đâu có nặng tới cái mức mà Thảo vừa đạp mười lăm phút đã thở như thể sắp chết đến nơi vậy? 

- Vậy thôi lớp trưởng cắt trước đi. 

Yến Nhi thấy tôi vẫn cứ đứng trợn tròn mắt lên nhìn Thảo, cô bạn liền lên tiếng, đẩy tôi ngồi vào cái ghế gần đấy. Ngay lập tức, chị nhân viên liền phủ lên người tôi một chiếc áo choàng làm bằng vải dù. Bấy giờ, lòng tôi chỉ thầm nhủ sao cái con Yến Nhi đó, nó “lanh” thế không biết!!!

Chưa đầy mười phút sau, tôi ngỡ ngàng nhìn mình trong gương. Mái tóc dài hai tầng đầy vẻ “chẻ châu” đã được thay thế bằng một mái tóc dài ngang vai. Cái mái xéo dài luộm thuộm trước đây đã được thay thế bằng mái rẽ ngôi giữa kiểu như ngôi sao Hàn Quốc. 

- Gương mặt em hơi tròn, nên để ngôi giữa nhìn sẽ góc cạnh và dài hơn tí. – Chị nhân viên vừa nói vừa phủi vài cọng tóc dính trên cổ tôi – À mà, em cận nặng không? 

Hơi bất ngờ bởi câu hỏi của chị nhân viên, tôi ấp úng mãi mới tròn chữ. 

- Dạ, khoảng ba độ. 

- Cũng không tới mức cận nặng. Những lúc như học tập em hãy đeo kính. Em đeo kính 24/24 như thế mắt em sẽ bị dại đấy. Hơn nữa hình như, cái kính này không hợp với gương mặt em . 

- Em cũng không để ý… Cái kính này em xài cũng lâu lắm rồi…

Tôi gật gù trả lời chị nhân viên. Trong lòng thì tự hỏi: bộ bề ngoài mình nhiều cái không ổn lắm sao? Tôi thấy mình trông cũng được lắm mà… 

Trong khi chờ đợi cái Thảo cắt tóc, cô nàng “lanh chanh” Yến Nhi lại bắt chuyện với tôi. 

- Này, mai nhớ đi nha lớp trưởng. 

- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi. 

Tôi đáp qua loa với Yến Nhi, mắt chăm chú nhìn mình trong gương. Nói thật, tôi không quen với tóc “mới” này lắm. Nhìn cứ lạ lạ thế nào… Mà vốn dĩ cũng chẳng cần Yến Nhi nhắc, tôi vẫn sẽ nhớ! 

Quên sao được chứ, ngày mai tôi sẽ được gặp “Hoàng Tử” cơ mà! Nhưng có một chuyện, tôi cần phải hỏi. 

- Nhi, sao bạn biết Minh Quân học lớp 11 chưa có bồ? 

- Chị mình học cùng lớp với anh Quân mà. 

Nghe Nhi nói xong, tôi cũng chắc chắn được phần nào. Lòng thầm nhủ :” Chị của Nhi cũng nhiều chuyện phết.”

- Mà này, sao lại hỏi chuyện đó? Bộ…

Nghe Yến Nhi, tôi giật thót cả tim. Con nhỏ này luôn “đi guốc trong bụng tôi” không lẽ nó lại đoán mò ra chuyện gì nữa… 

- Bộ gì? – Tôi hỏi một cách thản nhiên nhất có thể. 

- Lớp trưởng thích anh Quân phải không? 

Như thể vừa phát hiện ra một điều vô cùng vĩ đại, Yến Nhi liền hứng chí nói lớn khiến cho Thảo đang cắt tóc cũng tò mò ngoái đầu lại nhìn.

- Điên à? Làm gì có! 

- Không thôi, làm gì phản ứng ghê vậy? Lớp trưởng không thích thì thôi để tôi thích vậy. 

Yến Nhi ra vẻ lắc đầu, tiếc nuối. Quả thật câu nói của cô nàng khiến tôi không kìm được mà nói lớn. Nói xong mới biết là mình đã vô tình khai hết sự thật cho thiên hạ biết! 

- Ê! Không được. Là tôi thấy “ảnh” trước mà! 

Nghe xong câu nói của tôi, Yến Nhi và Thảo liền ôm bụng cười ngặt nghẽo khiến tôi chỉ muốn kiếm cái hố nào chui xuống đất cho rồi. Huhu… Có ai lại tự đi vạch áo cho người khác xem lưng như tôi không?! 

- Cười gì mà cười! 

Tôi nói lớn, trừng mắt doạ hai con nhỏ đang cười như điên như dại kia. 

- Thôi, không cười nữa – Yến Nhi vừa nói, vừa nín cười một cách “khổ sở” – Tôi sẽ giúp lớp trưởng, nhưng lớp trưởng cần thay đổi vài cái… 

Thay đổi???!

P/s: Tình hình là chỉ vừa mới thi xong một môn và còn tận 4 môn nhưng vẫn ráng type (dù có hơi ngắn =___=) vì sợ m.n quên hết nội dung chap trước . Ủng hộ Bu nhé <3 . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro