Phong | 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta với chàng, là trúc mã trúc mã, yêu nhau thương nhau suốt một phần ba kiếp người.

Ngày ấy, chàng nắm lấy tay ta, khẽ hỏi rằng:

- Chờ ta công thành danh toại, nhất định sẽ về hỏi ngươi làm vợ, có được không Chính Quốc?

- Được, Thái Hanh. Ta không cầu vinh hoa phú quý, không cần cơm nóng canh lành, chỉ cần ngươi bình an.

Ngày ấy, ta nhìn chàng đi khuất, miệng cười hiền hòa. Cũng ngày ấy, Vương Nhị Cẩu ức hiếp ta, món điểm tâm hắn mang sang chính là món điểm chết tâm. Ta bị hắn làm nhục, bị cha mẹ chèn ép, nhiều chuyện xảy ra, cuối cùng vẫn phải lên kiệu hoa.

Kiệu hoa ấy, không phải chàng rước, ta nhất quyết không lên.

Ta tự vẫn trong căn phòng xưa cũ. Ta không hối hận chút nào, chỉ buồn rằng kiếp này chẳng cùng chàng được kết tóc se duyên. Ta sẽ đợi chàng ở chân cầu Nại Hà, đến lúc ấy nhớ nắm lấy vạt áo ta. Ta sẽ cùng chàng từ chối canh Mạnh Bà, cùng nhau đi qua cầu nhỏ, cùng nhau đi hết kiếp này sang kiếp khác.

Ngày mười sáu tháng giêng, chàng vinh quy bái tổ.

Ngày mười bảy tháng giêng, chàng mang sinh lễ tới hỏi cưới ta làm vợ.

Ngày mười tám tháng giêng, ngày lành tháng tốt, ta lên kiệu hoa theo chàng về nhà.

Khách nhân tới dự cưới, là đám mèo hoang đầu ngõ.

Trống, kèn, cờ hoa bay rợp trời.

Chàng mặc hỉ phục đỏ thẫm, đầu chít khăn tang.

Ta mặc hỉ phục đỏ thẫm, thân xác ta nằm trong quan tài làm bằng gỗ quý, bên ngoài đính hoa hỉ.

Linh hồn ta đang đứng cạnh chàng, nhìn chàng nhấp cạn ly rượu mừng. Ta ôm chàng, nhưng ôm mãi chẳng được, kết quả vẫn là tan biến vào cõi hư không.

Ta cười, hết cười rồi lại khóc, nhân gian đoán xem vì sao ta khóc rồi lại cười.

___

Ta với y, là trúc mã trúc mã, yêu nhau thương nhau suốt một phần ba kiếp người.

Ngày ấy, ta nắm lấy tay y, khẽ nói rằng:

- Chờ ta công thành danh toại, nhất định sẽ hỏi ngươi về làm vợ, có được không Chính Quốc?

- Được, Thái Hanh. Ta không cầu vinh hoa phú quý, không cần cơm nóng canh lành, chỉ cần ngươi bình an.

Ngày ấy, ta lên ngựa đến kinh thành ứng thí. Cũng ngày ấy, ta mải mê chạy theo con đường công danh, chỉ mong sao được ghi tên trên bảng vàng. Ta vuốt ve tấm áo mà y may, ngày đêm đèn sách. Trời quả không phụ lòng người, ta áo mão võng lọng, được gấm ngọc vua ban.

Ngày mười sáu tháng giêng, ta vinh quy bái tổ.

Ngày mười bảy tháng giêng, ta mang sính lễ hỏi cưới y làm vợ.

Ngày mười tám tháng giêng, ngày lành tháng tốt, ta mang kiệu hoa tới đón y về.

Khách nhân tới dự cưới, là đám mèo hoang đầu ngõ.

Không một ai chúc phúc, cũng chẳng có pháo nổ ầm trời. Ta vốn dĩ đâu cần những thứ ấy, ta vốn dĩ chỉ cần y thôi.

Trống, kèn, chiêng khua náo loạn, ta cùng y bái đường thành thân.

Nhất bái thiên địa, ta cùng y hướng trời đất dập đầu một cái.

Nhị bái cao đường, ta cùng y hướng về bàn thờ tổ tiên dập đầu một cái.

Phu thê giao bái, ta dập đầu cùng với bài vị của y, từ từ đứng lên nhìn y hạ huyệt.

Y nằm trong quan tài bằng gỗ quý, bên ngoài đính hoa hỉ.

Đưa vào động phòng, ta nắm một nắm đất rải xuống nơi y nằm.

Ta mặc hỉ phục đỏ thẫm, đầu chít khăn tang.

Y mặc hỉ phục đỏ thẫm, thân thể lạnh ngắt không còn sức sống.

Ta cười, hết cười rồi lại khóc, nhấp cạn ly rượu mừng, cuối cùng y cũng trở thành vợ của ta rồi nhỉ.

____

Tân nương tử, tân nương tử
Hoa hồng kiệu thượng tân nương tử
Nước mắt lưng tròng qua núi đồi
Khăn voan hạ mạc, đem cười dương.

Tân nương mới gả, tân nương mới gả
Tân nương mới gả trên kiệu đỏ,
Băng qua đồi núi mắt lưng tròng
Dưới lớp khăn voan chớ mỉm cười.

Trích truyện "Thiên Quan Tứ Phúc" của Mặc Hương Đồng Khứu - bài "Đồng Linh Giao".

_

Tác phẩm được lấy cảm hứng từ bài hát Hỉ của Cát Đông Kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro