thời không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


anh, dạo này em không viết được nhiều nữa, không phải vì câu chữ cạn khô, không phải vì nhớ nhung đã hết, càng không phải vì anh chợt biến mất trong em. chỉ là em cảm thấy mình dần trở nên khô kiệt, phải lao mình vào những đêm tối trời, phải dành thời gian để ngủ, để xử lý mớ công việc loằng ngoằng.

chán nản. 

đến mức em chưa từng nghĩ sẽ có điều gì, ngoài anh, vượt qua được giới hạn thời gian cho việc gõ phím. ấy vậy mà lúc này em đang dàn xếp lại sách vở, bút ghi, gấp lại chiếc laptop cũ, đóng lại mấy trang viết dở dang, mà ý tưởng vẫn còn luẩn quẩn trong đầu nhưng phải nhường chỗ cho báo cáo ngày, tháng, năm.

vậy thôi chứ có báo cáo nào ghi lại em đã nhớ anh bao nhiêu ngày, tháng, năm? bao nhiêu đêm cô độc trong chăn đơn gối chiếc? bao nhiêu lần em đã phải kiềm tỏa lòng mình vì biết những người như mình không thể quên, quên anh lại càng không thể.

đâu có điều gì thống kê được cơn nhớ. đâu ai kể được mình yêu người kia thế nào, chỉ có thể ví von qua hình ảnh hoặc câu từ nào đấy.

lắm lúc em cũng trở lại làm mình của trước đây, ngước nhìn sao trời và vũ trụ của những đêm tối đen như hũ nút. có lẽ những kẻ như em không phải mặt trời hay mặt trăng rực rỡ, bọn em chỉ là những vì sao, cũng ấp ôm nhìn về quá khứ cũ mèm, cũng như quan sát nghìn năm lịch sử, khắc ghi một nghìn năm nhớ. tán xạ lại ánh sáng của thời không.

thời không nhớ và không yêu. anh cũng chỉ còn là điều em không thể quên, chứ không phải là điều em muốn nhớ. vì dù nghìn năm trôi qua thì nhớ cũng sẽ hết, người cần đến sẽ đến, người cần quên sẽ quên. 

em có thể vẫn nhớ anh, nhưng cuối cùng mình vẫn phải ly biệt, cuối cùng mình cũng trân trọng thời không hiện tại khi có người nhớ mình và cần mình. cuối cùng vẫn phải khắc ghi, anh chỉ là một hơi tàn niệm. 

em cuối cùng cũng có người đến và xoa dịu nỗi buồn bấy lâu, em đã yêu người, hy vọng anh cũng sẽ yêu người. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro