10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Yu Jimin thực sự rất có chí phấn đấu, đúng theo gương sáng ý chí kiên cường bất khuất. Nhưng mà nếu tinh thần đó được áp dụng trên chiến trường, thì chắc cô nàng đã có thể vinh danh tổ quốc rạng rỡ lịch sử nước nhà. Bất quá loại khí thế này lại được Yu Jimin sử dụng trên người của Kim Minjeong, xem ra Jimin thật là tự làm khó mình rồi.


Sáng sớm giám đốc Yu qua đón Minjeong đi làm, sẵn tiện cùng nhau đi ăn sáng, Kim Minjeong vừa ăn vừa vui vẻ kể chuyện.


"Hôm qua em đưa mẹ em đi chơi, bà ấy rất vui lâu lắm rồi em mới thấy bà vui như vậy. Mẹ em hỏi không sợ giám đốc mắng vì trễ giờ làm sao, em nói giám đốc rất tốt bụng, đã đồng ý cho con vắng mặt, bà nhờ em chuyển lời cám ơn cho chị."


Giám đốc Yu xoay xoay tách cà phê trong tay, lơ đễnh nghe hết câu chuyện của người kia, rồi gật gật đầu cười cười.


"Nhân viên nào xin phép có lý do chính đáng đều được nghỉ, bác gái không cần khách sáo như vậy, lần sau khi bác lên Seoul nhất định tôi phải gặp mặt bác để chào hỏi."


Kim Minjeong cũng cười vui đáp lại.



"Nhất định em sẽ giới thiệu bà cho giám đốc biết, sao chị không ăn đi gần đến giờ làm rồi?"


Yu Jimin không nói gì, lắc đầu tỏ vẻ chẳng muốn ăn, lát sau mới hỏi.


"Nghe mấy người trong công ty nói, hôm qua em với bạn trai đưa bác gái đi chơi à?"


"Chị nghe ai nói vậy? đó chỉ là người quen của nhà em thôi, anh ấy ở gần nhà của em nên tiện đường đưa mẹ em đi cùng."


Sau khi ăn hết phần ăn của mình, Jimin cầm lấy ly sữa trên bàn thư ký Kim dựa lưng vào ghế. Nhìn biểu hiện trên mặt của Yu Jimin lúc này cũng đủ hiểu cô ấy đang thoải mái đến mức nào, mọi cơ mặt đều thả lỏng, khóe miệng còn đang cong lên thành một nụ cười. Thật giống một chú mèo lười đang được chủ nhân vuốt ve, thoã mãn đến xoay quanh rất hài lòng, và đáng yêu .....


Nhưng đối với biểu hiện này của giám đốc Yu, thư ký Kim sống hai mươi mấy năm thuần khiết trong sáng trên đời, may mắn chưa bơi trong hồ nước đục của xã hội lần nào. Người xứng đáng được đánh giá là 100 % hoàn toàn tinh khiết, bảo đảm không tạp chất. Lúc này cô lại thấy vị giám đốc tao nhã của mình, gian xảo đến 1000% liền mở miệng  trêu đùa bạn mình.


"Giám đốc Yu, tại sao khi nghe em nói không có bạn trai chị lại thoải mái như vậy? nếu không phải là bạn là nhân viên của chị, chắc chắn em sẽ nghĩ chị đang thích em đó."


Vạn tiễn xuyên tâm ~


Thấu cả thiên địa ~


Thần thông quảng đại ~ 


Jimin thật muốn hét lên những lời này với người kia. Nhưng cô lại tự hỏi không lẽ mình lại lộ liễu và dễ nhìn thấu vậy sao, có phải cô rất là ngốc hay không. Trong lòng Jimin có chút bối rối liền giả vờ lạnh lùng  từ từ đứng dậy.


"Thư ký Kim, chúng ta đến công ty thôi, trễ rồi."


Nói xong cô liền vội vàng đi trước, cô sợ mình còn ngồi đó nghe người kia nói thêm vài câu nữa thì sẽ ngất đi lúc nào không biết.


Nhân viên Kim, em đúng là người ác độc nhất mà tôi từng biết, cứ phải làm tôi muốn sống không được muốn chết không xong đúng không?


"Jimin unnie, chị chưa trả lời em đó."


Kim Minjeong không buông tha cho người kia liền vội vàng đuổi theo hỏi, giám đốc Yu bực mình quay mặt quay lại nói.


"Tôi quan tâm đến nhân viên của mình thôi, em là một người có năng lực tôi chỉ sợ chuyện yêu đương ảnh hưởng đến tiền đồ của em, với lại em là bạn của tôi nên tôi muốn quan tâm đến đời sống tình cảm của em cũng đâu có gì đặc biệt."


"Haha giám đốc Yu, em chỉ đùa với chị thôi mà, không cần nghiêm trọng như vậy, với lại em chỉ là thư kí thì có tiền đồ gì chứ?"


Yu Jimin rất thẳng thắn trả lời.


"Ai bảo em chỉ là thư kí, bây giờ em còn là trợ lí của tôi, sẽ phải giúp tôi rất nhiều trong tương lai."


Cô đang định tìm cách giúp đỡ cuộc sống cho Kim Minjeong, nhưng mà người kia chỉ là nhân viên mới làm sao đột nhiên tăng lương được. Lần này đúng là nhờ ơn trời cao mà Yu Jimin đã tìm được cớ rất hay này, cô thầm cảm ơn lạy "ông trời" ngàn lần trong lòng, thầm hứa sau này sẽ thành tâm xây một miếu thờ trong phòng, hằng ngày cô sẽ thắp nhang không dám chậm trễ. Một công ty quy mô không lớn vừa là thư kí vừa là trợ lí cũng đâu phải là chuyện to tát, nếu công việc quá nhiều cô còn có thể mượn cớ "tôi giúp em nhé " chạy đến, ngày đêm kề cận cực phẩm bảo bối ... hắc hắc .... khụ khụ ....


Jimin vào văn phòng liền mở điện thoại gọi ngay cho Aeri, sảng khoái kể lại câu chuyện bữa ăn sáng hạnh phúc của mình. Uchinaga Aeri bị đánh thức vào lúc sáng sớm, dĩ nhiên muốn đem tên thủ phạm ra mắng một trận, nhưng vẫn là giám đốc Yu có phúc Aeri thấy bạn mình vui vẻ như vậy chỉ ngáp dài một cái. 


"Cực phẩm không có bạn trai, chúc mừng cậu, nhưng vẫn là câu nói đó buông được thì buông đi, đến lúc hối hận thì chỉ mình cậu bị tổn thương mà thôi."


"Aeri à, cậu cứ nhất định làm mình không vui mới vừa ý đúng không?"


"Này Yu Jimin cậu đừng lớn tiếng với mình, mình muốn tốt cho cậu nên mới khuyên cậu thôi."


Đi từ bàn làm việc qua bên ghế sofa, Yu Jimin nằm xuống lại cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi.


"Aeri này,...., thôi được rồi tạm biệt cậu."


Jimin nói xong liền cúp máy, cô vốn dĩ định nói.


"Aeri này mình rất muốn ôm cậu rồi khóc, cậu là người bạn tốt nhất của mình đó."


Nhưng mấy lời nói nhu nhược này tốt nhất không nên nói ra, dù có nói cũng không giúp được gì chỉ làm cho người kia thêm lo lắng. Nhìn qua lớp kính, Kim Minjeong vẫn đang chăm chỉ làm việc, dáng lưng ấy rất đẹp, rất dễ tạo cho người ta cảm giác an tâm.





----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro