12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thoáng chốc cũng đã gần đến lễ Giáng sinh, quan hệ của giám đốc Yu và thư ký Kim vẫn rất tốt. Hằng ngày hai người sẽ cùng nhau đi làm, thỉnh thoảng Minjeong sẽ đến nhà giám đốc Yu nấu ăn. Tiến triển đến mức này thật ra cũng không tồi, nhưng mà Yu Jimin vẫn không hài lòng với tình trạng này. Cô không muốn nửa đời sau này vẫn phải nhẫn nhịn như thế, nhưng cô không muốn cũng phải chịu thôi.


————-


Hôm nay hai người cùng nhau đi mua quà giáng sinh. Jimin thích nhất những lúc ra ngoài thế này. Vì cô sẽ có cơ hội chiều chuộng người kia, cô có thể cầm đồ giúp em ấy. Thật có cảm giác như cưng chiều người yêu, rất giống những cặp tình nhân.

Yu Jimin còn tập thành thói quen khoác tay người kia. Nhìn mấy ngón tay thon dài của Minjeong, cô cũng rất muốn nắm nhưng thôi cứ như bây giờ cũng rất ổn rồi.

Giám đốc Yu càng gần gũi với Minjeong thì mới phát hiện ra. Đừng nhìn vẻ lạnh lùng trưởng thành của người kia mà tưởng bỡ, Minjeong rất thích mè nheo làm nũng. Nên Jimin có thể tự nhiên không cần phải suy nghĩ mà nuông chiều "người bạn" này. Và tất nhiên là cô rất sẵn lòng chăm sóc lo lắng cho người kia rồi. Khi ăn cơm Jimin sẽ chủ động gắp đồ ăn vào chén của em ấy. Khi đi mua đồ cô cũng sẽ chủ động xách hết đồ về.

Kim Minjeong rất thích nấu ăn cho giám đốc Yu thưởng thức, tuy tay nghề không cao nhưng người kia cứ luôn miệng khen mãi. Cảm giác ấm cúng như người một nhà, dĩ nhiên chẳng phải người yêu mà là người thân, là chị em thân thiết. Đó chính là suy nghĩ của Kim Minjeong đó.

"Minjeong em muốn quà gì nào?"

"Giám đốc Yu không ai lại hỏi người ta muốn quà gì để tặng cả."

Kim Minjeong cười bất lực như thể không hiểu nổi giám đốc Yu đang nghĩ gì lại hỏi một câu ngớ ngẩn như thế. Yu Jimin suy ngẫm nghĩ một lúc liền bảo thư ký Kim đứng đợi mình ở đây. Nhanh chóng chạy đi đâu đó, khi trở về thì trên tay đã cầm một cái hộp màu đỏ, thắt nơ xanh.

"Tặng em, giáng sinh vui vẻ."

Thư ký Kim bị dáng vẻ này của Yu Jimin làm cảm động trong lòng, nhưng vừa mở ra lại không nén nổi chút ủy khuất.

"Yu Jimin tại sao chị lại tặng em tạp dề hả, lại là hình con mèo đen nữa, hahahha, món quà của chị thật kỳ lạ."

"Nhà tôi không có tạp dề, mỗi lần em đến nhà tôi nấu ăn thì quần áo hay bị bẩn. Tôi cảm thấy rất có lỗi, nếu em không thích thì tôi sẽ mua cái khác."

"Không cần đâu mà, em cũng rất thích món quà này."

Minjeong cũng lấy một hộp quà màu đỏ từ trong túi xách ra, đưa cho giám đốc Yu.

"Giáng sinh vui vẻ, Jimin unnie."

Gương mặt Jimin vui vẻ cười đến tận mang tai, là một chiếc khăn quàng cổ màu đen. Rõ ràng biết cô thích màu xanh nhưng Kim Minjeong lại tặng màu đen. Giám đốc Yu vẫn vui vẻ ôm chiếc khăn vào lòng, cảm giác vô cùng ấm áp vô thức đưa lên mặt cọ tới cọ lui.

Kim Minjeong đứng nhìn "bạn thân" làm động tác đáng yêu như mèo con. Chẳng hiểu sao lại muốn đưa tay lên sờ sờ đầu người kia một chút, trong lúc Minjeong ngơ ngác nhìn thì đột nhiên Jimin ngẩng đầu lên hỏi.

"Sao em lại chọn màu đen vậy, Minjeong?"

"Em thấy chị rất hợp với màu đen, nó cũng rất dễ phối đồ, năm sau chị có thể dùng lại không cần mua cái khác."

Giám đốc Yu bị mấy lời này làm cho cảm động, như vậy làm sao Jimin nhẫn tâm đem nó ra xài chứ. Nhưng mà ngày mùa đông lạnh lẽo đem nó ra hưởng thụ chút nhiệt độ để nhớ đến có người từng lo lắng cho mình như vậy, để mãi nhớ đến một người như Kim Minjeong.

"Tối rồi chúng ta về thôi giám đốc Yu!"

Jimin về đến nhà cứ đem món quà của thư ký Kim ra ngắm. Cô có nên tìm một cái tủ an toàn để bỏ vào hay không? Hay nên đem lộng vào khung để mỗi ngày có thể ngắm nhìn? Hay cô nên cất kĩ trong tủ lúc rảnh rỗi đem ra ôm một cái?

Yu Jimin cô không sợ cả thiên hạ cười vô mặt cô hay sao?

Tại sao phải sợ chứ khi món quà quí giá của người mình yêu mến thì đương nhiên phải quí trọng rồi, và cũng để sau này khi không còn em ấy bên cạnh thì cô vẫn còn có thứ gì đó lưu lại bên cạnh Yu Jimin thay cho Kim Minjeong .....



—————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro