16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thoáng cái đã đến tết âm lịch, nhân viên trong công ty dù có gia đình hay chưa có thì vẫn theo quy tắc của xã hội. Và mong mỏi của bản thân, người ở thành thị hay vùng hẻo lánh đều đồng loạt dọn đồ về nhà ăn tết. Trước khi rời khỏi Seoul, Kim Minjeong cẩn thận mua một đống đồ dùng đến chất đầy vào tủ lạnh cho giám đốc Yu.


"Thực phẩm tươi này, em mua để sẵn cho chị khi bố mẹ chị về thì mẹ chị cũng sẽ nấu cho chị ăn. Còn nếu không thì chị vẫn còn có số đồ hộp này, chị chỉ cần khui ra hâm nóng là dùng được. Chị nhớ đừng bỏ bữa nha, sẽ lại bị đau dạ dày đấy, xong rồi không còn gì thì em về đây."

Yu Jimin tò tò theo sau Minjeong ra đến cửa nhà, đột nhiên nắm tay người kia lại.

"Tôi sẽ rất nhớ em đó, nhớ giữ sức khỏe nha."

Bị hành động đột ngột của giám đốc Yu, nhiệt độ cơ thể của Minjeong tăng lên chóng mặt. Cảm giác mặt có chút nóng bỏng, thư ký Kim vội vàng ừ hử rồi đi nhanh về phía thang máy.

———————

Kim Minjeong về đến nhà cũng là buổi chiều tối. Hai mẹ con ngồi ăn rất vui vẻ, bà Kim vừa gọt trái cây vừa hỏi thăm con gái cưng.

"Con ở Seoul có quen được người nào tốt không? Nếu có thì dẫn về gặp mẹ nào."

"Không ạ, mẹ không muốn Minjeong ở với mẹ cả đời sao?"

Thư ký Kim vừa nói vừa ôm lấy mẹ mình nhõng nhẽo, bà Kim gõ nhẹ đầu con gái.

"Con gái lớn phải lấy chồng, rồi sinh cháu cho mẹ bồng chứ."

Nghe mẹ nói vậy Kim Minjeong cũng chỉ biết cười trừ, vội lái sang chuyện khác. Trong lòng lại có chút nhớ nhớ giám đốc Yu, không biết lúc này người kia đã ăn cơm chưa?

Mới chưa đầy một tuần, giám đốc Yu đã gọi điện bảo thư ký Kim mau trở lên Seoul sớm. Hậu quả là bị Minjeong mắng không có lương tâm bóc lột sức lao động, Yu Jimin liền giở giọng giám đốc.

"Ngày mai em lên đây đi, bố mẹ tôi không về. Aeri thì rất mất nghĩa khí chỉ lo đàn đúm vui chơi riêng một mình. Chỉ bỏ lại một mình tôi bơ vơ, lạnh lẽo."

"Giám đốc Yu, chị học cách nói như mấy đứa trẻ từ bao giờ vậy? Chị không thấy có lỗi với bà Kim cũng chính là mẹ của Kim Minjeong em à."

Ở đầu giây bên kia Yu Jimin nhíu mày trề cái miệng nhỏ ra giận dỗi dù Kim Minjeong không thể nhìn thấy được. Cô chỉ đành để người ta làm tròn đạo hiếu của mình, một mình ngồi xem TV.

Thật đúng là đáng chán quá.

Sau này nên ra quy định mới cho công ty, nghỉ tết chỉ được nghỉ 3 ngày thôi, 2 tuần đúng là quá dễ dãi mà.

—————

Cứ tưởng sáng thứ hai mới gặp lại Kim Minjeong, ai ngờ tối chủ nhật người kia đã xuất hiện trước cửa nhà. Còn tốt bụng mang theo thức ăn mà mẹ Minjeong mất công chuẩn bị. Coi như là quà cảm ơn cho giám đốc Yu đã chiếu cố con mình.
Thư ký Kim đợi người kia ăn xong, tự động mang chén đĩa vào bếp rửa. Còn ngồi lại chơi đùa một chút đến khi mệt mỏi đón taxi về nhà, mặc kệ cơn giận của Yu Jimin.

"Tôi nói tôi đưa em về mà, em lại dám nói không muốn làm phiền tôi. Đối tốt với em đúng là có lỗi với tổ tiên mà, đồ cứng đầu."

Kim Minjeong nghĩ đến người hậm hực giận dỗi đang "mắng chửi" mình mà khóe môi không tự chủ cũng mỉm cười.

"Giám đốc Yu, thực sự thì giữa chị và em là loại tình cảm gì đây?"

Đây có phải là kiểu "đôi ta ở trên tình bạn, ở dưới tình yêu".

Nhưng nói thế nào đi nữa thì Kim Minjeong vẫn chưa thể lý giải được tình yêu này. Thế giới mà cô sống trước đây rất đỗi bình đạm, vốn tưởng sau này sẽ gặp người đàn ông mình cô yêu, rồi cả hai sẽ kết hôn và sinh con. Ai ngờ lại bị nữ giám đốc của mình tỏ tình, lại còn gần gũi đến độ không thể nào bỏ mặc người ta nữa.



———————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro