17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Uchinaga Aeri rất bất mãn trước cái kiểu tình cảm mập mờ của bạn mình, ngày nào cũng gọi điện than ngắn thở dài. Nếu không muốn bị Yu Jimin than vãn tới chết thì xem ra cô phải dụng tâm một chút giúp cô ấy, Aeri không muốn nửa đời sau này mỗi ngày đều bị giám đốc Yu làm phiền.

Tốt nhất là kiếm một "cái nhà" tốt "nhốt" Yu Jimin lại.

Cả Kim Minjeong và Yu Jimin đều nhận được tin nhắn của Aeri mời cả hai đến quán bar của mình. Tuy thư ký Kim không thích đến mấy chỗ như vậy nhưng cô nàng Aeri cứ năn nỉ mãi, không đi thì thật thất lễ.

7h30, Jimin hớn hở lái xe sang đón Minjeong.

Khi hai người đến quán bar của Uchinaga Aeri, thì trên mặt Yu Jimin sớm đã không còn một giọt máu, hàm rơi xuống tận đất. Trong lòng còn trào lên một cơn sóng dữ, cô không biết nên giết con bạn khốn nạn này bằng cách nào cho đáng đây.

Mọi người chắc hẳn đều thắc mắc vì cái gì mà Yu Jimin lại có suy nghĩ sặc mùi bạo lực với bạn thân của mình như vậy? Trách không được khi mà Jimin vừa bước vào "hồng môn yến" của Uchinaga Aeri liền hiểu núi lửa vì sao phun trào. Ngay lúc này đây nguyên một đám người yêu cũ của Jimin, đang tụ tập chơi đùa bên trong.

Thế mà Kim Mịneong hồn nhiên không biết gì, nắm tay kéo người kia vào cửa, giám đốc Yu vội vàng đưa mắt tìm tên đầu sỏ Aeri. Lúc Jimin thấy được nụ cười gian xảo trên mặt cô bạn thân khốn nạn, cô liền muốn nhào tới đánh sấp mặt người kia cho bỏ tật đào hố.

Kim Minjeong còn vui vẻ vẫy tay chào Aeri. Người kia liền kéo lấy tay thư ký Kim đến trước quầy bar, lúc Yu Jimin định đi theo không ngờ lại bị mấy người bạn cũ giữ lại. Cô thật  muốn trốn khỏi "long đàm hổ huyệt" này ngay lập tức, nếu không ngày mai thư ký Kim của cô chắc sẽ đưa đơn từ chức, trong lòng còn liều mạng gào thét rủa xả tên Aeri khốn nạn kia.

Cầu cho cậu ta ế suốt đời!!!! Thù này không báo thề không họ Yu!!!

"Uchinaga Aeri, có thù không báo không phải là phụ nữ, cô đợi mà xem sau này tôi xử cô ra sao? Minjeong à tôi không có ý gì với mấy người này đâu em đừng hiểu lầm nha."

Nước mắt của giám đốc Yu đang chảy ngược vào trong, bên này bạn tốt "số một" Aeri cũng quan sát nét mặt của Kim Minjeong. Thư ký Kim không nói gì, dường như chẳng bận tâm còn hướng mắt nhìn ra cửa.

Vậy mà sau khi Aeri đi rửa tay trở lại thì phát hiện được một điều rất thú vị. Cái ly cocktail mỏng manh trên tay Minjeong hình như đã bị nứt. Còn mấy lon bia rỗng cũng bị ai đó chà đạp đến nổi chẳng thể nhận ra, đang nằm la liệt dưới sàn.

Thư ký Kim khi tức giận cũng rất đáng sợ nha.

Ngồi một lúc Jimin cũng thoát được bầy yêu nhền nhện liền mạnh bạo lôi Aeri ra ngoài, mắng cô ấy một trận.

Được lắm Yu Jimin đã thế tôi sẽ không kể cho cậu nghe chuyện gì đã xảy ra, để cho cậu chết mà không biết tại sao?

"Yu Jimin, do cậu gây gió gặt bão thôi. Những người đó cũng là bạn của mình mà, mình mời họ là chuyện đương nhiên thôi."

Aeri nói xong còn nở một nụ cười tà tâm với giám đốc Yu, Jimin không muốn để Minjeong một mình ở bên trong nên chả buồn chửi gì nữa, lập tức quay trở lại quầy bar.

................

Sau khi tàn tiệc, hai người cùng đi đến bãi đỗ xe, một trước một sau không ai nói với ai câu nào. Yu Jimin lo lắng cắm đầu đi trước mà không dám nhìn lại. Suốt buổi cô thấy Kim Minjeong có hơi kì lạ, dù cô hỏi thì em ấy vẫn trả lời nhưng chỉ lạnh lùng đáp lại cho có lệ.

Cả bầu không khí đều bị sự lạnh lẽo bao trùm, chỉ còn những tiếng bước chân của cả hai đều đi trên đường. Ánh đèn đường phản chiếu cái bóng của Jimin xuống mặt đường, Kim Minjeong đi phía sau nhìn chằm chằm vào nó. Cổ họng như bị thứ gì đó nghẹn lại, buồng phổi lại ngập tràn không khí lạnh lẽo.

Đột ngột một giọng nói truyền đến từ phía sau giám đốc Yu.

"Em không hiểu được chị, cũng không thể hiểu được chính bản thân em, rõ ràng là không nên như thế vậy mà lại như thế."

Yu Jimin dừng bước quay lại, suy nghĩ cả buổi về câu nói của Minjeong xem đấy là ngôn ngữ gì, có chỗ nào giống ngôn ngữ Địa Cầu không. Kim Minjeong ngước mặt lên nhìn ánh đèn đường.

"Chị rốt cuộc có bao nhiêu người yêu vậy, uổng công em thay đổi tâm tư vì chị."

Kim Minjeong nói xong liền lướt ngang qua người kia, giám đốc Yu vẫn đang xử lí mớ thông tin vừa nghe được, não bộ hoạt động liên tục.

50%.....loading

80%....loading

Cuối cùng thì dừng lại ở mức 99%, lúc xử lí xong liền cảm nhận được một hơi ấm từ bàn tay truyền đến. Không biết thư ký Kim đã nắm tay cô từ lúc nào, chỉ thấy rất an toàn, rất ấm áp. Nhưng Yu Jimin còn muốn một câu trả lời rõ ràng từ người kia liền dùng sức kéo Minjeong lại.

"Kim Minjeong, cuối cùng thì em xem tôi là gì của em vậy, em nói rõ ràng được không. Lúc nào cũng trầm mặc im lặng như vậy, làm sao tôi đoán được em muốn gì chứ?"

Khuôn mặt của thư ký Kim đã đỏ như trái cà chua chín, ngượng ngùng không dám quay lại nhìn Jimin.

"Em nghĩ em cũng thích chị rồi."



———————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro