20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mới sáng sớm mà Yu - tăng động - Jimin vừa đứng trên giường vừa nhún lên nhún xuống ầm ầm như độn đất, hòng làm Kim Minjeong thức dậy.

"Minjeong à dậy đi, sáng rồi chị có chuyện muốn nói."

Thư ký Kim chịu không nổi sự khó chịu này liền mở mắt liếc con người phá phách kia. Tuy vẻ mặt không phục nhưng cuối cùng cũng đành nhướn người lên, ôm chặt lấy cơ thể của giám đốc Yu xuống.

Yu Jimin hớn hở, nói: "Minjeong à, em là người của chị rồi. Nên em dọn về ở chung với chị đi, còn không thì chị đến nhà em ở cũng được."

"Giám đốc Yu, chị như thế sẽ bị người ta chê cười là ép uổng gái nhà lành đấy, giường nhà em rất nhỏ không biết có đủ chỗ cho chị nhún nhảy thế này ?"

Yu Jimin nhéo bầu má phúng phính của Minjeong một cái, gian xảo nói: "Cưng à, lát nữa đến nhà em lấy đồ, từ từ dọn cũng được."

"Em đã đóng tiền nửa năm rồi, còn hơn 3 tháng mới hết hạn, bỏ bây giờ rất phung phí."

"Không được, em phải đến ở với chị, nếu không chị sẽ đến nhà em đó, hàng ngày quấy rối em đến khi nào em chịu thì thôi."

Thư ký Kim đầu hàng buông người kia ra, vừa đi vào toilet vừa nói: "Em chịu thua chị rồi."

............

Sau khi dọn một ít đồ đạc xong thì hai người đi dạo xung quanh công viên gần nha. Hai tay đan vào nhau lướt qua rất nhiều người, họ nhìn gì, quan sát thấy gì, nói điều gì, cũng chẳng qua là những lời nói xa lạ. Họ có thể nhìn, có thể nói đủ điều một ngày, hai ngày, thậm chí một tháng nhưng không thể dị nghị cả đời. Ai cần biết người khác nghĩ gì, không phải chỉ cần bản thân cảm thấy vui vẻ hạnh phúc là được sao?

Thắm thoát cũng đã tháng 7, cha mẹ của Jimin về nước thăm con gái. Nhìn thấy đứa con mình bao lâu nay lo lắng không yên, giờ có một người bên cạnh giúp giám đốc Yu trưởng thành hơn. Cô bé còn là người tốt, cũng xem như an tâm được phần nào rồi. Thư ký Kim ngồi trước mặt cha mẹ Yu Jimin không hiểu sao lại vô cùng khẩn trương, ra mắt gia đình nhà người ta nên căng thẳng à Kim Minjeong?

Cô nhìn người phụ nữ trước mặt giám đốc Yu, xem ra gương mặt xinh đẹp này của Jimin được di truyền từ người mẹ vừa xinh đẹp, lại còn dịu dàng này. Ánh mắt bà Yu hiền lành, nhẹ nhàng gắp thức ăn cho Minjeong, cười nói thân thiện.

"Phiền cháu chăm sóc đứa trẻ này nhiều rồi, bình thường nó rất ương bướng không chịu nghe ai. Nhưnb lại rất nghe lời cháu, con gái ngốc đừng làm khổ Minjeong nhiều đấy."

Jimin nhìn mẹ mình đầy oan ức, hàm ý "tại sao lại nói xấu con gái như vậy?" không phải Yu Jimin cô cũng rất tốt sao, vừa xinh đẹp vừa thông minh, chỉ là nấu ăn không giỏi thôi. Nhưng cần gì cô biết, bây giờ đã có Kim Minjeong bên cạnh rồi. Cảm giác mỗi khi về nhà có người nấu ăn cho mình, chăm sóc mình, buổi tối còn chúc ngủ ngon chính là tư vị hạnh phúc, ấm áp nhất thế giới. Jimin vui vẻ đến nỗi lúc ngủ cũng có thể cười đến rạng rỡ.

Ông bà Yu chỉ ở lại một đêm rồi lại bay đến Châu Phi du lịch, trước khi đi Kim Minjeong còn bị làm cho một phen kinh hãi. Ông Yu trông rất ít nói nhưng lúc không có hai người kia lại hỏi rất nhiều điều. Ánh mắt ông nhìn cô gái tóc đen như thể khẳng định người này hoàn toàn xứng đáng với con gái mình, cuối cùng ông ấy chỉ nói một câu.

"Cháu chắc hẳn chưa nói với mẹ mình phải không? Bác hy vọng hai đứa sẽ may mắn và sống tốt cùng nhau."

Làm sao có thể mở lời nói với bà Kim rằng con gái bà đang yêu một cô gái? Kim Minjeong đành để vấn đề này sang một bên, sau này chắc chắn phải nói, chỉ là lúc này cô cần chuẩn bị tinh thần cho kỹ càng đã.



——————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro