21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Đừng bao giờ làm giám đốc Yu nổi giận!!" đó là chân lý mới mà Kim Minjeong vừa tìm ra được.

Sáng nay bầu trời rất đẹp, thời tiết cũng rất tốt. Sau khi ăn sáng xong hai người còn tung tăng nắm tay nhau đi làm. Vậy mà đến khi ra khỏi thì nhà thư ký Kim nhận được cuộc gọi từ anh bạn hàng xóm Jinhyun. Hai người nói chuyện từ lúc rời khỏi nhà đến công ty vẫn còn nói chưa xong. Trong lòng Yu Jimin có hơi không vừa ý, nhưng vẫn ngồi trong xe đợi người kia gọi điện thoại xong mới cùng lên công ty.

"Anh ta gọi em làm gì vậy?"

"Anh ấy bảo điện thoại của mẹ bị hư vài hôm nữa mới sửa xong, bảo em có gì cần thì gọi cho anh ấy, sau đó anh ấy hỏi thăm tình hình công việc vủa em nữa."

"Em có cần tiếp chuyện người ta lâu thế không? trễ giờ làm luôn rồi."

Giám đốc Yu vô cùng bực bội mà đi nhanh về phía trước.

..........


Thế là nguyên sáng hôm đó thư ký Kim bị giám đốc Yu hành cho ra bã, mang cà phê vào thì bảo muốn trà, mang trà vào lại muốn nước lọc. Hồ sơ thì bắt chỉnh đi chỉnh lại, mãi đến trưa mặc cho Kim Minjeong gọi mấy lần cũng không chịu đi cơm mà ngồi trong phòng làm việc.

Hậu quả cuối cùng là Yu Jimin phải vào bệnh viện vì đau dạ dày khiến cho thư ký Kim của nhà cô ấy lo lắng đến tái mặt. Giám đốc Yu còn bướng đến nỗi mặc cho Kim Minjeong vừa năn nỉ vừa dụ dỗ, để đút cháo cho cô mà cô còn không chịu ăn. Cho đến khi bác sĩ vào mắng mới hết cứng đầu.

"Được rồi, em sai rồi, sao này khi ở bên chị em không nói chuyện nhiều với người đàn ông khác."

"Vậy lúc không có tôi em còn muốn làm gì làm à? người kia là gì mà em cười nói cả buổi, còn không thèm để ý đến cảm nhận của tôi."

Minjeong nhẹ nhàng lấy ly nước đưa cho Yu Jimin, rồi ngồi xuống bên cạnh giường đưa tay vuốt mái tóc đỏ rượu của người yêu.

"Giám đốc Yu khi ghen cũng thật đáng sợ."

Yu Jimin nhéo vào tay người kia một cái, rồi thừa cơ hội dụi dụi đầu vào lòng Kim Minjeong, cảm giác thoải mái. Nhưng món cháo nhạt nhẽo ăn vô cùng tệ, có lẽ sau này nên dùng cách khác để trị Kim Minjeong.

Yu Jimin vừa nghĩ vừa khổ sở ăn hết món cháo "tình thương" của người yêu mua cho mình.

.................

Buổi tối vị khách không mời Uchinaga Aeri lại xuất hiện, Jimin bực bội nhìn bữa cơm ấm cúng hai người của mình bị quấy rối. Mà tên quấy rối còn đang ăn rất ngon miệng, thỉnh thoảng còn hào hứng góp ý về thức ăn. Yu Jimin cầm ly rượu trên tay rồi liếc cô bạn bằng ánh nhìn khi dễ.

"Tiểu thư Aeri à, nhà cô có đầu bếp cấp 5 sao rồi sao còn hạ cố đến căn nhà nhỏ của chúng tôi ăn miễn phí thế này."

"Cậu thật không có nghĩa khí, lúc trước cậu cũng hay đến nhà tôi ăn chực lắm mà. Sao vừa đón được Kim Minjeong về liền ăn cháo đá bát đuổi tôi đi rồi hả, tôi coi thường cậu."

Hai người lườm nhau cả buổi, Kim Minjeong chỉ lắc đầu cười trừ lẳng lặng dọn dẹp bát dĩa trước khi chiến tranh xảy ra. Lúc Jimin đi tắm, chỉ còn lại hai người, Uchinaga Aeri liền thì thầm với Kim Minjeong, một cách rất nghiêm túc.

"Em định chừng nào nói với mẹ em? Giấu được một lúc không thể giấu được cả đời, tôi không hối thúc em, nhưng nhìn Jimin như một món đồ bị giấu kín thì tôi lại không chịu nổi. Tuy rằng cậu ấy không nói gì, nhưng chắc em có thể cảm nhận được cậu ấy muốn quang minh chính đại mà sống cả đời này với em như thế nào. Nói là cả đời cũng còn hơi sớm, nhưng tôi muốn sự khẳng định từ em."

Kim Minjeong gật gật đầu, cô hiểu những gì Aeri vừa nói, nhưng nhất thời không nghĩ ra nên trả lời ra sao. Cho đến lúc Yu Jimin trở ra thì hai người vẫn đang chìm đắm vào suy nghĩ của riêng mình. Giám đốc Yu tâm trạng vui vẻ cũng không để ý đến biểu hiện khác lạ của hai người kia.



———————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro