22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Xuân hạ thu đông, Jimin và Minjeong đã cùng nhau trải qua hơn hai năm. Cuộc sống của hai người rất hạnh phúc, nhưng gần đây Kim Minjeong lại thấy không yên trong lòng vì mẹ Kim liên tục hối thúc con gái lấy chồng. Cũng đúng thôi vì năm nay Minjeong đã gần 28, nhưng vẫn chưa chịu dắt người yêu về cho bà gặp.

Vốn dĩ con trai của bác sĩ Kim, bạn thuở nhỏ của Minjeong, cậu ấy vẫn luôn ngỏ ý đợi chờ cô. Nhưng thư ký Kim đã ba lần bốn lượt từ chối người ta, dù bà Kim rất ưng ý con rể tương lai này.

Giám đốc Yu cũng đã nhiều lần hỏi đến chuyện này, nhưng không nhận được câu trả lời từ người yêu, chỉ thấy ngày nào cô nàng cũng thẩn thờ, ưu tư một mình.

Đêm đã khuya, Yu Jimin gật mình thức giấc lại phát hiện Minjeong đã biến đâu mất. Cô đi ra phòng khách thì bắt gặp người kia đang ngồi một mình cạnh cửa sổ, tay cầm tách cà phê.

"Minjeong!"

Kim Minjeong quay sang nhìn cô nở một nụ cười yếu ớt, đưa tay ra cho Jimin nắm lấy. Giám đốc Yu ngồi xuống bên cạnh rồi kéo Minjeong ngồi trên đùi mình, mặc cho người kia ôm chặt lấy mình, chặt đến nỗi cô muốn nghẹt thở.

"Em sao vậy? gần đây trông sắc mặt em không tốt lắm."

"Jimin à ....... em không biết nói sao....mẹ em ...bà ấy muốn em lấy JinHyun, em...., em muốn nói với bà ấy chuyện của chúng ta."

Yu Jimin chỉ im lặng lắng nghe mà không nói gì, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy sợ, cô rất sợ nếu Minjeong rời xa cô thì mình phải thế nào đây?

"Vậy chúng ta sẽ cùng đi nói với mẹ em, được không Minjeong?"

Kim Minjeong lắc đầu, mắt nhìn ra cửa sổ, giọng nói đầy buồn bã.

"Em sẽ tự nói với bà, em sợ bà ấy sẽ chịu không nổi mà mắng chị, chị và mẹ đều rất quan trọng đối với em, làm tổn thương cả mẹ lẫn chị em thật sự không muốn."

"Vậy nếu.....mẹ em... ép em rời xa chị thì thế nào...?"

Kim Minjeong im lặng siết chặt thêm cái ôm. Yu Jimin cũng có chút buồn mà giấu đi gương mặt vào lòng người kia, nếu là lần cuối thì cô cũng chỉ mong cảm giác yên ổn này được giữ mãi.

..........

Cuối tuần Kim Minjeong về nhà, lúc đưa thư ký Kim ra bến xe, hai người ôm nhau một hồi mới quyến luyến rời xa. Giám đốc Yu trở về nhà lại cảm thấy rất cô đơn quạnh quẽ.

Bà Kim thấy con gái về thì rất vui.

Sau khi ăn trưa xong hai mẹ con ngối đối diện với nhau, bà Kim vui mừng nói: "Jinhyun, nó rất tốt, con nên suy nghĩ thử xem, hai đứa rất xứng đôi."

"Mẹ à, Minjeong có chuyện muốn nói."

Yết hầu như bị ai bóp chặt, Minjeong kể thật chậm và cố gắng xem từng biểu hiện trên mặt mẹ mình. Ban đầu là ngạc nhiên tột độ, từ từ là sự tức giận không lời, cuối cùng là vẻ bình thản. Rồi bà dẫn con gái đến trước mộ ông Kim, mỉm cười nói: "Con à, cha con và mẹ rất yêu thương Minjeong. Chúng ta luôn mong con lấy được người chồng thật tốt. Một người có thể cho con một gia đình đúng nghĩa. Con biết không lúc con còn nhỏ cha con ông ấy lúc nào cũng yêu thương chăm lo cho gia đình. Mặc cho những ngày trời mưa bão ông ấy cũng cố gắng đi làm, để mua thức ăn cho Minjeong. Dù cho lúc sắp qua đời ông ấy căn dặn rất nhiều lần là phải chăm lo con ăn học đầy đủ không để thua người khác. Vậy con có nỡ tổn thương kẻ làm cha làm mẹ như chúng ta không? Là một người phụ nữ định sẵn là thiên chức làm vợ làm mẹ, con hiểu không Minjeong? Minjeong của mẹ vốn rất ngoan ngoãn, lúc nào cũng biết nghe lời phải không?"

Bà Kim vừa nói xong thì nước mắt bắt đầu trượt dài trên gò má, Kim Minjeong đau khổ nắm chặt bàn tay lại.

"Mẹ à, con thật lòng rất yêu Yu Jimin, con cũng không muốn làm tổn thương mọi người. Con chỉ muốn ở cạnh chị ấy và chăm sóc mẹ, mẹ đồng ý với Minjeong được không?"

"Con có biết điều đó là sai hay không? Làm sao mà hai đứa con gái có thể sống với nhau, cha mẹ của nó có thể chấp nhận, nhưng ta không thể chấp nhận."

Bà Kim ôm lấy con gái mình cùng với những lời cầu xin pha lẫn tiếng khóc. Minjeong không khóc, cô bình tĩnh đón nhận, vì khi đã quyết định yêu Yu Jimin thì cô đã biết trước sẽ có ngày hôm nay rồi. Chỉ là bây giờ, cô không biết làm thế nào, làm sao một đứa con gái lại để mẹ mình khóc lóc cầu xin như vậy. Kim Minjeong cũng cảm thấy rất đau khổ, đau khổ  vì người thân duy nhất cũng không hiểu và thông cảm cho cô.



—————
Sắp End rồi 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro