23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vào buổi sáng thứ bảy hôm ấy, Kim Minjeong đột ngột xuất hiện trước cửa nhà Jimin, sau một tuần biệt tăm biệt tích. Cô ấy nghỉ làm rồi biến mất không một tin nhắn, không một cuộc gọi.

Yu Jimin thấy người yêu thì vừa mừng vừa sợ, cô cảm thấy có điều không ổn. Tay Minjeong đang xách mớ thực phẩm vừa mua ở siêu thị, vào đến nhà thì vui vẻ dọn dẹp một chút còn đổi drap giường. Jimin chỉ ngồi trên ghế sofa nhìn theo dáng lưng ấy.

Cơm trưa được dọn ra, hai người vẫn như trước, Minjeong ngồi bên phải Jimin ngồi bên trái. Kim Minjeong vừa gắp đồ ăn cho người kia dù giám đốc Yu chỉ im lặng lùa cơm.

"Lúc em về nhà em đã cố gắng nói hết với mẹ, sau đó mẹ dẫn em đến mộ của bố. Bà ấy nói rất nhiều thứ, giờ em đã không còn nhớ được nữa. Rồi bà ấy khóc cầu xin em, lúc đó em còn thật ích kỉ mà nghĩ bà ấy không phải mẹ của em vì bà ấy không hiểu em. Làm sao em có thể nghĩ như vậy được chứ, bà ấy đã sinh em ra ở thế giới này, rồi cực khổ nuôi em trưởng thành. Vậy mà lúc ấy em lại nghĩ bà ấy không phải mẹ ruột của em đấy. Em cảm thấy ghê tởm bản thân, cảm thấy rất ác độc, có lỗi với mẹ rất nhiều."

Giọng nói của Minjeong bắt đầu trầm xuống, nghẽn lại, nhưng vẫn từ tốn nói tiếp. Như thể cô ấy đang tự nói cho bản thân mình nghe, tay rót nước vào ly cho Jimin.

"Sau này không có em, chị phải tự chăm sóc mình, có phải chị thấy em rất ngu ngốc và hèn nhát lắm đúng không? Không sao em không trách chị, nước rửa chén đã hết nhưng em đã mua để vào ngăn tủ thứ ba đấy, drap giường thì phải giặt riêng. Chị đừng bỏ chung với quần áo đấy, chị đừng có lười, còn nữa...."

Thức ăn trong miệng Yu Jimin đã trở nên mặn chát. Dù cô thấy rất đói, rất muốn ăn hết thức ăn do Kim Minjeong cực khổ nấu ra. Cô cố gắng im lặng hết mức có thể vì cô sợ không thể nghe rõ giọng nói của người yêu. Nhưng tại sao giọng nói ngọt ngào của Minjeong lúc này lại trở nên khó nghe, không dễ chịu như vậy. Dù vậy Yu Jimin cũng muốn thu hết những lời này vào trong kí ức, vô luận thế nào thì cô cũng sẽ không giận em ấy, không trách em ấy được.

Vẫn như lúc trước, khi ăn xong Minjeong sẽ một mình dọn dẹp. Khi cô ấy đứng rửa chén ở bồn rửa, Yu Jimin từ từ tiến đến ôm chặt cô ấy từ phía sau.

"Chị chờ em được không?"

"Đừng chờ."

"Chị nhớ em được không?"

"Quên em đi."

"Sao em ích kỉ vậy hả? Không cho chị làm gì cả, như vậy thì làm sao chị sống được. Sau này em sẽ đi đâu? Làm gì?"

"Em về quê."

"Minjeong à, em đừng đi xa như thế, chị sợ chị sẽ không tìm được em."

"Vậy chị đừng tìm em."

Minjeong cảm nhận được cảm giác nóng rát trên vai mình. Cô cố rửa thật nhanh, chính là muốn thoát khỏi sự ấm nóng hành hạ này.

Lúc ra khỏi cửa, Minjeong kéo vali đi phía sau Jimin. Nhìn dáng người xinh nhưng vô cùng chật vật thì cô rất muốn mặc kệ tất cả mà ôm lấy người kia, nhưng cô không thể.

Kim Minjeong đứng cạnh thang máy nói: "Chị vào nhà đi, em nhìn theo chị."

Yu Jimin gật đầu đi vào nhà đóng cửa lại, thang máy cũng vừa đến, bóng người cũng khuất dần.

............

Thư ký Kim đã nộp đơn xin nghỉ, nhưng vẫn phải làm cho hết tháng.

Một tháng này trôi qua thật chậm, buổi sáng thức dậy đã không còn nghe thấy máy hút bụi, không còn ngửi thấy hương thơm buổi sáng mà em ấy làm. Lúc đi làm chỗ ngồi bên cạnh tay lái cũng đã không còn ai. Cũng không còn ai cằn nhằn cô vì làm việc không cẩn thận đánh sai văn bản."

Những lúc nhìn nhau qua lớp cửa kính khi hai đôi mắt chạm nhau, cứ nghĩ nếu hai người mạnh dạn một chút bước xuyên qua cánh cửa này họ sẽ đến một thế giới khác, cùng sống hạnh phúc bên nhau.

Đôi khi cùng đi song song trên một con đường, hai bàn tay tuy cách nhau rất xa. Nhưng cứ tưởng ở khoảng cách vô hình ấy là một không gian khác, ở nơi hai bàn tay ấy đang đan chặt vào nhau.

...........

Tuyết rơi đầu mùa, trời hôm nay rất lạnh, lúc Jimin đến công ty thì người kia đã đi mất. Cô ấy đi mà không để lại thứ gì, dáng lưng quen thuộc cũng không còn tồn tại.

Tối đó cô đến nhà Aeri ăn cơm, vừa đến cửa thì người kia đã dang tay ra nói: "Đến đây nào đồ ngốc."

Giám đốc Yu cứ thế mà ôm lấy bạn mình rồi trút hết những kiềm nén trong lòng, dù cô có làm cách gì cũng không thể quên được Kim Minjeong.

Yu Jimin nói rất nhiều, nhiều đến mức Aeri không thể nhớ nỗi nhưng cô vẫn nhớ được bạn mình đã nói: "Cậu biết không con đường mà bọn mình thường đi qua, nó vẫn còn đấy. Nơi mình và em ấy cùng dùng cơm vẫn hiện hữu nhưng tại sao không có em ấy ..........."


—————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro