Chap 2: Còn lại ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tôi rất thích mưa. Không phải là tiếng mưa tí tách , cũng không phải là cái mưa chập chờn . Tôi yêu cái mưa rào, cái mưa rào của tuổi thanh xuân. Không gì có thể làm tôi quên được vẻ đẹp của đất, vẻ đẹp của cỏ cây sau trời mưa, chúng xanh một cách kỳ diệu . Mưa như những giọt nước mắt của cuộc sống. Ngày mưa, tiếng sét ngang trời như sự chia tay vội vã, nuối tiếc , cứ day dứt mãi , không ngừng. Khi con người bỏ mặc những cái phức tạp bên ngoài cuộc sống mà tiến gần hơn với đất trời, hoà mình vào thiên nhiên thì tức là họ đang đến gần với cuộc sống của mưa. Chúng tự do, thoải mái và khi đã chơi chán rồi thì trở về với đất mẹ. Để rồi có một vòng tay êm ấm chờ đợi mưa và. Thời gian trôi qua quá nhanh, nó không chừa lại cho ta bất cứ một khoảng trống nào. Vì vậy, cứ sống đi đã, rồi sẽ nhận ra được cuộc đời mình. Tôi yêu mưa, và tôi cũng yêu văn. Văn học luôn là một thứ gì đó khó diễn tả trong tôi. Văn như chính cuộc sống của tôi vậy. Nó nhẹ nhàng, thầm lặng đến bên tôi vào một ngày nắng gắt, rồi với những cảm xúc mãnh liệt, nó hoà dần vào trái tim tôi. Khi tôi vui, tôi viết, tôi buồn, tôi viết. Và viết văn không chỉ là cái ngẫu hứng nhất thời của cuộc sống, mà còn là sự chắt chiu giữa những cảm xúc thăng trầm, những dư vị của cuộc sống còn sót lại . Có những lúc, tôi viết văn như viết cuộc đời mình. Tôi điên cuồng, vội vã, viết, rồi lại xé, rồi lại viết...Và rồi, tôi ngừng viết. Ngừng viết để sống, rồi sau đó là trải nghiệm. Từ chính đời mình, tôi mới viết, viết những thứ vớ vẩn trong đời sống của tôi... Vừa sống vừa cảm nhận...Viết những lúc cảm thấy mình thật kém cỏi, cảm thấy thất vọng về bản thân mình.Viết những lúc cãi nhau với bạn bè hay những lúc chán nản. Nhưng tôi vẫn thấy, văn chương của tôi là một thứ ngây thơ, một thứ dại dột, nhưng lại thiếu đi cái thăng trầm của cuộc sống. Bạn bè xung quanh tôi có cuộc sống không mấy dễ dàng , và họ viết ra những dòng văn tràn đầy sự đau khổ. Tôi thì không. Văn họ của tôi luôn bay bổng, nhẹ nhàng nhưng lại không mấy khi tao được dấu ấn bởi quá đơn thuần, quá ngây thơ. Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy may mắn. Tôi không nhờ đời mà viết văn, tôi nhờ văn mà cảm đời. Và tôi, đã nắm bàn tay của mình lại để cảm nhận cơn gió lùa qua kẽ tay, cảm nhận hơi thở của cuộc đời len qua nét bút...

Chỉ sợ chưa đủ...

Thanh xuân của tôi qua đi vội vã trong những năm tháng cấp ba. Ngày yên bình trôi, thời gian cũng tuyến tính. Tôi đã để vụt mất một quãng thời gian quý báu không ngờ tới. Khi ấy tôi mải tập trung cho việc học tập mà bỏ lỡ đam mê. Thay vì những buổi chiều tụ tập với đám bạn thân thì tôi lại lao đầu vào sách vở. Thay vì buổi tối đi ăn kem thì lại ở nhà học online. Thay vì trau dồi kinh nghiệm sống thì tôi lại lao đầu vào lý thuyết. Đó là quãng thời gian bấp bênh, lựa chọn giữa học tập và đam mê. Đó là khoảng thời gian đáng tiếc của tôi. Tôi vẫn cố gắng bước đi trên con đường ngập tràn hoa hồng, nắng và gió. Để rồi cảm nhận cái nắng của mùa hạ, cái mưa phùn của mùa xuân và những trận gió thét gào của mùa hạ. Tôi vẫn có thể trải mình dưới gốc cây bàng rộng lớn, nghĩ về quá khứ, nghĩ về hiện tại, và rồi lại mơ mộng hãi huyền về một cuộc sống sau này đầy hạnh phúc. Nhưng, tôi không còn những cảm xúc đong đầy mỗi lần hái trộm nhãn hay sự sợ hãi khi đi học muộn. Bởi lẽ, cấp ba qua rồi !

    Thanh xuân là tuổi trẻ, là ước mơ, hoài bão hay đơn giản chỉ là một tình yêu bé nhỏ. Cuộc sống đáng tiếc lại chỉ là một ngã rẽ . Bạn chỉ có thể chọn một, cho dù muốn hay không. Nhưng, mỗi con đường lại mở ra nhiều ngã rẽ mới, những ngã rẽ không ai nhìn trước được. Những ngã rẽ nối liền với con đường bên cạnh. Và, lại một lần nữa, hãy quyết định.

Có một thứ mà tôi đã nuối tiếc , một thứ mà bản thân tôi bỏ lỡ, một thứ và tôi đã tự trách mình đến mãi sau. Một thứ vũ khí vô hình đã cướp đi người bạn thân nhất của tôi. Tôi không biết tôi không hay. Tôi không tìm hiểu tôi không đào sâu. Tôi chỉ đứng ngoài và nhìn, nhìn những thứ mà mình không biết vụt qua trước mắt rồi chìm vào quên lãng. Tôi đã từng được cảnh báo
" Không biết gì chính là để giữ an toàn cho chính cậu thôi " . Và cái hèn nhát đã thực sự bảo vệ tôi nhưng lại cướp đi của tôi một người bạn. Mãi mãi. Tôi không biết gì, đến giờ vẫn không biết, đến giờ vẫn không hiểu. Đó là một bước đi sai lầm, là một quyết định lệch lạc. Nhưng đã quá muộn. Không còn gì cả, tôi không thể làm gì. Dù vậy, tôi cũng chỉ có thể nhớ, chỉ có thể trách, chỉ có thể đau khổ...

Ngày ngày, tôi vẫn đạp xe trên những con phố và nhớ về quá khứ, nhớ về một tuổi trẻ đầy ắp những kỷ niệm ngây ngô. Tôi đã từng nghĩ rằng : Thanh xuân của mình trôi qua mất rồi, bạn bè của ta mỗi người một phương, cách xa nhau mà không lời từ biệt. Những đó chỉ là đã từng, trước khi tôi nhìn thấy những cụ già ngày ngày đạp xe vui vẻ cười nói, kể chuyện. Và từ ấy, thanh xuân của tôi đã trở lại. Tôi đi khắp nơi gặp gỡ những người bạn như buổi đầu đi học, sống cuộc đời như hồi cấp hai cấp ba. Và lại viết những dòng văn ngây ngô nhưng đã không thể thiếu những chuyến đi đầy trải nghiệm . Thanh xuân không bao giờ biến mất. Thanh xuân là những tháng ngày bên bạn bè người thân, những tháng ngày sống mãi trong lòng ta. Sắc hồng chính là thanh xuân, sắc hồng là cuộc đời mỗi người, là vệt nắng bỏ quên trên sân trường, là cành hoa ép trong trang vở trắng, là tiếng ve kêu mỗi hè về. Với tôi, thanh xuân là cả cuộc đời, tuổi trẻ chỉ là những bước đi đầu tiên trong hành trình kiếm tìm thanh xuân.

Có một người từng là cả ánh mặt trời, là cả một ước mơ chảy bỏng trong giấc mơ thanh xuân. Có một bờ vai từng là chỗ dựa vững chãi , là cả một bến đỗ êm đềm. Sẽ luôn có một ngôi nhà để trở về, ở đó có một gia đình nhỏ vẫn hằng ngày cháy lên thứ tình cảm suốt đời không bao giờ tắt, ấm áp và vẫn mãi ấm áp, như những ngày đầu tiên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro