Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em không có lỗi với cô. Rõ ràng người có niềm vui mới là cô, tại sao thái độ của cô còn ác liệt như vậy, giống như em là người phản bội trước vậy? Trong lòng thật khó chịu, em cố kìm nén không để cho mình rơi lệ trước mặt cô.

Quay mặt, nàng định bỏ đi vào trong phòng tắm, mới chỉ trong giây lát ngắn ngủi, động tác của cô cực nhanh đi đến bên cạnh em, chộp lấy tay trắng nõn của em.

"Muốn chạy trốn sao?" Jungwoo trầm giọng hỏi, bá đạo kéo thân thể của em lại.

"Không có." Em cãi lại, định chọc tức không nhìn cô.

"Chị buông em ra, không nên như vậy."

"Tại sao lại nói không quen tôi trước mặt mọi người?"

Cô đột nhiên hỏi, bàn tay thoáng dùng sức, thoải mái mà giữ chặt em đang cố gắng giãy giụa.

"Tôi... - "

Noh Jihye vừa giận lại vừa uất ức, cuối cùng đôi mắt xinh đẹp ngước lên, tràn ngập lên án nhìn cô.

"Bên cạnh chị có những người khác, ở đó lại có rất nhiều phóng viên truyền thông. Chị đã thích đại minh tinh kia như vậy, tôi nói không quen chị, chị nên cảm thấy yên tâm mới đúng, chị không có tư cách nổi giận với tôi! Buông ra!"

Hốc mắt em nóng lên, thật sự giận bản thân không có tương lai. Ngũ quan Jungwoo tỏ vẻ nặng nề, cằm càng căng thật chặt.

"Tại sao tôi phải cảm thấy yên tâm?"

Đây là cô gái nhỏ nên bị cô giữ trên bắp đùi đánh một trận vào mông, thật sự có bản lĩnh chọc giận cô đến phun máu.

"Nói rõ cho tôi!"

Lòng Noh Jihye đau thắt, trong đầu cháy phừng phừng, cũng không nhịn được nữa mà gào lên.

"Nếu cô thích vị đại minh tinh kia, đáng lẽ ra nên đối xử tốt với cô ta, cô muốn kết hôn với cô ta, tôi sẽ chúc phúc cô... Tôi, tôi nói được thì sẽ làm được, tôi nhất định sẽ làm!"

Nước mắt không cách nào khống chế được nữa, từng giọt từng giọt lăn ra khỏi hốc mắt, nhanh chóng thấm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của em.

Em lúng túng buông tiếng thở dài, quay đầu không muốn để cho cô thấy nhưng cử động lần này vốn giấu đầu lòi đuôi, dáng vẻ đau đớn đáng thương của em rơi hoàn toàn vào đáy mắt Jungwoo.

Đôi mắt sắc xảo khiến người ta không đoán ra được, chuyên chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoa lê đẫm mưa vài giây, khóe môi vốn lạnh lùng đột nhiên hơi thấy mềm lòng rồi, cô thong thả hỏi:

"Jihye à, em đang ghen phải không? Bởi vì nhìn thấy tôi ở chung một chỗ với người khác?"

Noh Jihye giật nảy mình.

"Tôi mới không có!"

"Không có?"

Chân mày cô nhướn lên cao.

"Không có tại sao em phải khóc? Còn cái xưng hô tôi tôi này nữa là sao?"

"Tôi... Em..." Noh Jihye thật sự á khẩu không trả lời được.

Em vừa tức vừa thẹn, giằng co lần nữa.

"Buông em ra! Chị tránh ra! Chị thích ở cùng chỗ với ai, đó là chuyện của chị, em không có tư cách can thiệp, em sẽ không quấn chết chị không buông! Mau buông ra đi - "

So đo cậy mạnh, làm sao em có thể thắng cô? Không được hai ba công phu đã bị cô giữ chặt.

Đáng ghét! Đáng ghét! Em muốn hận cô!

Tại sao không thể tiêu sái xoay người tránh ra? Tại sao khi đối mặt với cô thì em luôn rối loạn đau lòng, giống như rối loạn, đau lòng vĩnh viễn không ngừng?

Cánh tay của Jungwoo vừa kéo, ôm thật chặt thân thể mềm mại của em, theo đó cũng chặn cánh tay em.

"Tôi cứ không buông, em còn có thể như thế nào?"

Cô bá đạo nói, cười đến thật ghê tởm.

"Đúng vậy, tôi muốn ở cùng một chỗ với ai là chuyện của tôi, hiện giờ tôi muốn ở cùng em, làm một chút vận động khiến thân thể đổ mồ hôi, vui vẻ còn hơn bay lên trời, em cảm thấy như thế nào?"

Em đỏ bừng mặt, giọng khàn khàn:

"Em không muốn! Chị buông chị ra! Chị không có tư cách quản lý em, chúng ta đều là người tự do, tôi không muốn cùng với chị!"

Thật sự gào ra , mới cảm nhận được rốt cuộc có bao nhiêu đau. Có lẽ nên triệt triệt để để mà đau như vậy một lần, cô mới buông em ra, đồng thời cũng bỏ qua bản thân si tình đến đáng buồn.

Nghe vậy, sắc mặt hơi nguội lạnh của Jungwoo lại tái nhợt lần nữa, không khỏi nheo hai mắt.

"Không cùng với tôi? Hừ! Jihye của tôi, người khác thỏa mãn được em sao?"

"Được, Jong-in oppa hoàn toàn có thể làm được, vốn em định về đây để nói cho chị biết em muốn cắt đứt quan hệ này, em muốn sống cuộc sống vốn có của em, nếu chị đã có người trong lòng rồi thì xin chị, hãy tha cho em, Jungwoo à!!"

Ngực bị cháy đau đớn, Noh Jihye giận dỗi mà gào lên.

Ầm-

Có thứ gì đó nổ tung trong đầu, hai mắt Jungwoo như bốc lửa mà giận dữ trừng mắt nhìn cô gái nhỏ không chịu tuân theo trước mắt.

Em thật sự quá thiếu "dạy dỗ"!

Em là của cô, chỉ dành riêng cho cô, trừ cô ra, bất kỳ người nào cũng đừng nghĩ tới việc vượt qua Jungwoo một bước! Xem ra , trước kia cô tiến hành "dạy dỗ" trên người em còn chưa hoàn toàn đủ, tối nay cô sẽ phải cho em nhìn đủ "màu sắc" một chút!

"Jihye à, rất đáng tiếc, em sẽ không có cơ hội như vậy đâu." Mặc dù giận đến sắp phun ra ba lít máu, giọng cô vẫn thong thả ung dung, chỉ có điều trên mặt mưa to gió lớn sắp đến.

Trong mắt đẹp của Noh Jihye tràn đầy cảnh giác, hô hấp cũng không ổn, chỉ nghe cô còn nói:

"Tôi sẽ giam em lại, không tiếp tục để cho em ra khỏi biệt thự một bước, sau đó sẽ đoạt lấy em hết lần này đến lần khác... Người đàn ông đó có thể thỏa mãn em sao? Vậy tôi phải cố gắng thêm 1 chút rồi, em nhớ những thứ đó chứ? Thật sự hôm đó tôi vẫn còn hoài niệm 1 chút, tôi sẽ vô cùng cố gắng để người thỏa mãn cho em đến cùng cũng chỉ có một mình tôi, em có ý kiến gì khác không?"

"Không ưmh ưmh umh - " Cái miệng nhỏ vừa định phát ra ý kiến khác lập tức bị môi lưỡi của người phụ nữ chặn lấy, cướp đi hô hấp, che lại tất cả ngôn ngữ.

Shin Jungwoo âm thầm thề với bản thân ở trong lòng, cô tuyệt đối sẽ không để cho cô gái nhỏ đáng bị đánh mông có thể có bất kì ý kiến gì khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro