Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đầu hiện lên khuôn mặt sắc xảo tràn đầy quyến rũ lại nghiêm khắc của Jungwoo, lòng của em không báo trước mà khuấy đau. Vốn là như vậy...
Một khi nghĩ đến cô, lòng của em lại gợn sóng.

"Jihye, sao vậy?" Kim Jong-in giống như phát hiện ra tâm trạng phập phồng của Jihye, hơi lo lắng hỏi.

Noh Jihye vội vàng lắc đầu, môi khẽ nhếch.

"Không sao. Em... Ừm..."

Em muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cũng không muốn nói dối học trưởng, thật sự không muốn đề cập đến chuyện của Jungwoo, trong lòng hơi khó xử.

Đột nhiên, sảnh chính nhà hàng truyền đến xôn xao ầm ĩ, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người.

Không biết một đám phóng viên truyền thông và nhà nhiếp ảnh chạy đến từ đâu, đèn flash lóe lên không ngừng, liều mình đặt câu hỏi và chụp ảnh về phía cặp đôi vừa từ trong thang máy bước ra.

Đám phóng viên kia giống như ruồi bọ thấy mật, chừng mười chiếc microphone giơ lên, cất giọng đặt câu hỏi.

"Shin tổng, xin hỏi cô thật sự dùng kết hôn làm điều kiện đầu tiên để lui tới với Tina tiểu thư sao?"

"Shin tổng, có thể tiết lộ một chút cô dự định khi nào sẽ cử hành hôn lễ không? Sẽ chọn làm tiệc mừng ở Đài Loan, hay ra nước ngoài?"

"Shin tổng, sao hôm nay cô lại cùng Tina đại minh tinh đến đây? Có thể nói cho chúng tôi biết không?"

"Shin tổng có bức hình được chụp cô đã ngủ với Tina tiểu thư là thật sao?"

Sau một cái chớp mắt, giọng Tina vang lên.

"Tôi và Shin tổng tới nhà hàng Pháp ở lầu cuối dùng cơm, còn nữa, hôn lễ của tôi tuyệt đối sẽ tổ chức ở Đài Loan, về phần thời gian, thời điểm vừa đến, các vị dĩ nhiên sẽ biết."

Tiếng ồn ào lại nổi lên, phóng viên ồn ào lộn xộn cướp phỏng vấn, lỗ tai Noh Jihye ngồi ở khu trà chiều ngoài sảnh chính nhà hàng kêu ong ong, trong lòng giống như bị lực lượng vô hình phá tan thành từng mảnh.

Nhưng mà, cũng đã vỡ vụn, tại sao còn cảm thấy cực kỳ đau đớn?

Em kinh ngạc nhìn Jungwoo bị truyền thông vây quanh cách đó không xa, liếc thấy cô gái hai dòng máu cùng xuất hiện với cô trên trang bìa tuần san lúc này đang yêu kiều dựa vào lồng ngực cô, gương mặt xinh đẹp cười nhẹ nhàng, tràn đầy sắc màu hạnh phúc.

Em không thể nào độc chiếm một mình cô, không phải sớm hiểu sự thật sao?

Em không muốn nghĩ nữa, cũng không muốn lòng đau như cắt nữa, em chỉ muốn lui về an toàn trong vỏ bọc, dùng tâm tình đà điểu đi yêu cô, giữa em và một người con gái tài sắc vẹn toàn như vậy, em biết rõ kết quả mà Jungwoo sẽ chọn mà.

Nhưng hôm nay, tất cả đã mở ra rõ ràng trước mắt em. Cô và cô gái xinh đẹp kia dùng kết hôn làm điều kiện đầu tiên để lui tới, đã ngủ với nhau còn hôn lễ của bọn họ tuyệt đối sẽ tổ chức ở Đài Loan... vừa rồi không phải người con gái đó nói vậy sao, cô cũng không hề phản bác.

Hôn lễ của cô và một người con gái khác...

Vào giờ phút này, sự thật tuyệt vọng hiện ra trước mắt, sự thật trước kia em chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ đến.

Một ngày nào đó cô sẽ kết hôn, đến lúc đó, em không thể không rời đi. Em không thể hận tầm thường như vậy, tuyệt đối không thể đi phá hư hạnh phúc của người khác, em vĩnh viễn không cần làm người thứ ba trong hôn nhân của người khác.

"Jihye, sao sắc mặt của em tái nhợt vậy, xảy ra chuyện gì, thân thể không thoải mái sao?"

Giọng nói quan tâm của học trưởng truyền đến, lòng Noh Jihye hơi lạnh, vội thu lại tầm mắt.

"Em... Không sao."

Em hốt hoảng cười cười, vội vàng bưng ấm trà bằng sứ trắng lên định thêm trà cho mình, " Choang " một tiếng, tâm tư hoảng hốt em sơ ý không nắm chặt bình sứ trong tay, kết quả khay ly trên bàn đều bị bình sứ trượt xuống đập bể.

"Cẩn thận!" Kim Jong-in định giúp nhưng không kịp.

Bản thân Noh Jihye cũng bị dọa sợ hết hồn, khuôn mặt nhỏ càng trắng bệch, váy cũng bị dơ.

Nhân viên phục vụ vội vàng chạy lại xử lý, vừa hỏi:

"Tiểu thư, cô không bị trà nóng làm bỏng chứ?"

"Jihye, bắp chân của em đỏ lên rồi kìa."

Kim Jong-in lo lắng nói.

"Xin lỗi... Tôi không sao. Xin lỗi... " Em nhỏ giọng nói xin lỗi nhân viên phục vụ, cũng bận rộn giúp đối phương thu dọn hiện trường.

Ngay lúc này, đột nhiên một bóng đen phủ lên, nơi này rơi vào không khí quỷ dị.

"Jihye... Em biết vị tiểu thư này sao?" Kim Jong-in mới rút ra một bọc khăn giấy ướt từ trong hộp định đưa cho Jihye, lại không giải thích được khi thấy Jungwoo gạt một đám phóng viên và máy chụp hình ra, đi đến bên cạnh bàn dọa cho hết hồn.

Noh Jihye nghe vậy ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vừa vặn tiếp xúc với cặp mắt đen có thâm ý khác của người phụ nữ kia, ngực chợt đập loạn thình thịch.

"Em không biết cô ta." Em nghĩ cũng không nghĩ , phủ nhận cứ phun ra như vậy.

Hai mắt Jungwoo đột nhiên híp lại, mày cũng đồng thời nhíu lên.

"Jong-in, chúng ta đi được không?"

Không đợi Kim Jong-in trả lời, Jihye đã cầm hóa đơn, vội vàng nói với nhân viên phục vụ đã thu dọn xong bàn:

"Phiền cô, chúng tôi muốn tính tiền." Nhân viên phục vụ giật mình, vừa định lên tiếng. Jungwoo đột nhiên trầm tĩnh nói:

"Chỗ của vị tiểu thư này do tôi thanh toán."

Lúc này, nhân viên quản lý nhà hàng cho rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy tới, nghe thấy đại tổng giám đốc Shin nói như thế, vội vàng nói tiếp:

"Vị tiểu thư này là bạn của Shin tổng sao? Quần áo của vị tiểu thư này bị dơ, tôi lập tức liên lạc cửa hàng thời trang bên kia, để cho bọn họ mang quần áo sạch tới đây cho tiểu thư thay."

"Không, cô ấy không phải bạn của tôi."

Jungwoo thản nhiên nói, ánh mắt lợi hại chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm vào cái cổ trắng khẽ cúi xuống của Jihye. Một luồng lạnh lẽo chạy từ lòng bàn chân thẳng lên tận đỉnh đầu, mặc dù không nhìn nét mặt cô nhưng Noh Jihye vẫn có thể cảm nhận được giọng điệu và hơi thở nhẹ nhàng của cô phát ra, cô đã nổi giận.

Tại sao cô lại tức giận? Dựa vào cái gì mà tức giận? Bởi vì em nói không biết cô sao? Hay bởi vì em không nên xuất hiện ở chỗ này, để cho cô bắt quả tang?

"Jong-in, chúng ta đi..." Em nhát như chuột, em tự hiểu.

Thậm chí em vẫn lảng tránh ánh mắt của cô, lại không dám nhìn thẳng cô. Đứng dậy, em kéo tay học trưởng, nhanh chóng rời đi khỏi một đống phóng viên và người bên cạnh chăm chú nhìn.

"Jihye, đợi chút... Ah, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Kim Jong-in lật đật đứng dậy đi theo Jihye, còn vô cùng hiếu kỳ liên tiếp nhìn lại, nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp sắc xảo đột nhiên xuất hiện ngũ quan ngày càng khẩn trương căng thẳng, dưới đáy mắt như có đốm lửa, hai chân mày của Jong-in cũng theo đó càng nhướn lên cao.

Mmmh, nhất định có bí ẩn!

Đợi đến khi về đến biệt thự màu trắng ở núi Phong Sương, đã qua mười giờ tối.

Noh Jihye chưa bao giờ có tâm tình như thế này, em lại sợ trở về nơi này, rất muốn trốn đi xa xa...

Buổi chiều sau khi vội vã rời khỏi nhà hàng cùng Jong-in, em đã biết được tiếp theo sẽ phải đối mặt với quyết tâm truy hỏi đến cùng của học trưởng cố chấp, dù có sự khác biệt về giới tính nhưng đối với Jihye nhưng Jong-in không khác gì anh trai của em.

Quả nhiên, dưới sự tra hỏi "liên tục" của Jong-in, em vốn không muốn đề cập đến đoạn tình cảm kia, vẫn phải nói rõ đầu đuôi ra rồi.

Kim Jong-in đầu tiên là kinh ngạc nhưng rất nhanh biến mất bởi vì đối với người xuất ngoại sớm như anh thì chuyện này cũng không lạ gì nhưng anh lại tức giận vì sao nàng lại yêu một người tàn nhẫn như vậy. Sau đó mắng em ngốc, em cũng biết mình ngốc nhưng tình yêu không thể nói đạo lý, yêu chính là yêu, em vốn không khống chế được tim mình.

Nếu như tối nay Jungwoo thật sự đến biệt thự tìm em, nên nói rõ ràng mọi chuyện với cô, em không muốn tiếp tục trốn tránh. Bây giờ cô đã có niềm vui mới, hơn nữa dùng kết hôn là điều kiện đầu tiên để hẹn hò với người ta, em không thể làm người thứ ba bên bọn họ, em tuyệt đối không cho phép mình rơi vào tình trạng như vậy, như vậy thật sự quá đáng buồn rồi...

"Tiểu thư cuối cùng cũng trở về, cô chủ... Cô ấy ở trong phòng trên lầu." Trên mặt dì Lan mở cửa thay em toàn là lo lắng.

Nghe vậy, trái tim Noh Jihye nhảy lên nhưng vẫn lấy dũng khí gật gật đầu.

"Tôi biết rồi."

Dì Lan nhận áo khoác và túi xách nhỏ thay em, còn nói thêm:

"Cô chủ về đã lâu, vừa nghe thấy tiểu thư còn chưa trở lại, sắc mặt rất khó coi, đã chờ bốn năm tiếng trong phòng rồi, ngay cả bữa tối cũng không để cho người ta chuẩn bị... Tiểu thư tự mình cẩn thận một chút."

"Dì Lan đừng lo, không có chuyện gì đâu."

Noh Jihye gượng cười cay đắng, không muốn ném vấn đề giữa em và Jungwoo cho người khác khiến bọn họ phiền não.

"Đừng lo lắng, tôi đi lên xem một chút, dì Lan dì đi nghỉ ngơi đi."

Nói xong em nhẹ giọng chúc ngủ ngon, nhẹ nhàng chậm chạp mà leo lên lầu hai. Đi tới cửa phòng mình, phía dưới khe cửa lộ ra ánh sáng màu vàng trong vắt, em hít một hơi thật sâu, muốn cho mình thêm chút dũng cảm.

Cuối cùng, em đẩy cửa đi vào.

Vừa vào cửa, đã nhìn thấy một mình Jungwoo ngồi trên ghế sa lon bên cạnh cửa sổ, trong tay bưng một ly rượu. Cô nâng ly nhấp môi, ánh mắt khóa chặt vào em, mặt không lộ vẻ gì.

Hai người hoàn toàn trầm mặc, giống như ai cũng không muốn mở miệng trước, lẳng lặng nhìn đối diện trong chốc lát. Noh Jihye cắn môi theo bản năng, vén tóc dài ra sau tai, cằm khẽ nhếch, cuối cùng ngập ngừng nói ra tiếng.

"Em cho rằng... Hôm nay chị sẽ không tới được."

Chân mày đen của người phụ nữ khẽ nhíu, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, tầm mắt quỷ quyệt không hề rời khỏi khuôn mặt em.

"Tôi cho rằng... Tối nay em sẽ nhát gan không dám về."

Giọng cô mang theo vẻ đùa cợt nhạt nhẽo, mặc dù bình tĩnh, Noh Jihye vẫn cảm nhận được lửa giận mãnh liệt dồn nén trong đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro