Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Ji Hyo đã gần như hoàn tất với việc giao hàng của cô và chỉ con hai khách hàng . Cô đi vào một trường học và giao những bông hoa. Đó là một trường tư dành cho trẻ mẫu giáo. "Chào buổi sáng ... Đây là những bông hoa ạ..." cô mỉm cười với một trong những giáo viên cô ấy gần với cô nhất. Cô thường mang hoa đến trường này hai lần một tuần.

"Cảm ơn ..." cô giáo mỉm cười với cô.

Cô đi ra trường và đi về nhưng một điều gì đó khiến cô chú ý tại sân chơi. Một cô bé đang khóc trong khi những người khác thì trêu chọc cô bé. Cô di chuyển đến gần hơn với dám trẻ đó.

"Yah ... Tại sao lại trêu cô bé? Dừng lại đi ... "cô nói với những đứa trẻ và chúng bỏ chạy đi. Cô nhìn cô bé và lau nước mắt cho cô

"Đừng khóc ... bọn chúng đi rồi " cô nói.

"Cháu ch-ỉ- m-u- ố-n có- t-h-ể c-h ơi với bọn chúng ... nhưng họ nói rằng ... Ap-pa của cháu không yêu cháu" Eun Joo vừa khóc vừa nói

. "Đó không phải là sự thật ... Cha mẹ luôn yêu thương con gái của họ ... Đó không đúng sự thật nên cháu đừng tin bọn chúng ... Nếu bọn nhỏ lại trêu chọc cháu một lần nữa, cháu hãy hứa với cô rằng cháu sẽ sẽ nói với giáo viên của cháu về việc này, được không? ..." Ji Hyo nói.

Eun Joo nhìn chằm chằm vào cô và mỉm cười nói: "Cháu hứa ạ..."

Đơn giao hàng cuối cùng là tại Mall JK. Cô đậu chiếc xe tải và lấy ra những bông hoa. Sau khi giao xong Ji Hyo vẫn lang thang quanh khu mua sắm. Cô muốn mua một cái gì đó đặc biệt cho Dì cô khi ngày sinh nhật của Dì cô sắp đến. Cô đang bận rộn tìm kiếm một cái gì đó thấy một anh chàng đâm sầm vào một người đàn ông và những thứ của người đàn ông đó rơi trên sàn nhà. Cô đi về phía ông và giúp ông ấy nhặt những thứ bị rơi.

"Đợi đã ... điều này là không đúng ..." Ji Hyo nghĩ.

Sau đó, cô đứng dậy và hét lên: "Yah ... Anh đứng lại ngay! ..." Rồi Jong Kook quay lại.

"Là anh ta ..." Ji Hyo nghĩ.

Jong Kook nheo mắt lại vì nghĩ có sự nhầm lẫn gì. Anh không hiểu tại sao cô gái này lại hét vào anh . Người đàn ông bị Jong Kook đâm sầm vào ngăn Ji Hyo lại và lên tiếng xin lỗi Jong Kook.

"Tôi xin lỗi Sir ...", ông nói.

Sau đó, Jong Kook quay lại và bỏ đi. Ji Hyo trở nên trống rỗng vì không hiểu gì.

"Tại sao chú lại làm thế, Ahjussi? Anh ta làm sai và anh ta nên xin lỗi" cô nói.

Người đàn ông hơi lắc đầu: "Cháu không biết những gì cháu đang nói đâu ... Anh ta chính là chủ sở hữu của trung tâm này và anh ta ông chủ là của chú. Hãy cẩn thận vào lần tới nhé...Anh ta rất khó chịu và lạnh lùng... Anh ta không quan tâm bất cứ điều gì xung quanh mình ... nhưng cảm ơn cháu đã giúp đỡ tôi "

" Không có gì ạ ... nhưng nó không ... "cô nói.

Người đàn ông cảm ơn cô lần nữa và rời đi. "Đó là anh ta ... Mình không thể sai ... người đàn ông mà mình đã cứu 5 năm trước ... Khó chịu và lạnh lùng? ... Nhưng tại sao đôi mắt đó vẫn chất chứa đầy đủ nỗi buồn và khao khát? Thực ra anh là ai? "Ji Hyo nghĩ.

Tối hôm sinh nhật Dì cô, họ nấu nhiều món. Jae Suk với những người khác cũng mang đến những thực phẩm sẵn có.

"Đây là món quà của con tặng Dì ..." Ji Hyo đưa ra món quà của cô.

"Cảm ơn con, Ji Hyo-yah ..."

"Và đây là từ con" Joong Ki sau đó cũng đưa ra món quà của mình. Dì của cô mở nó và cảm thấy hạnh phúc.

"Cảm ơn ... hai con chính là món quà tốt nhất mà Dì từng có ..." Dì cô nói và khóc rồi cười với họ. Ji Hyo và Joong Ki lại gần và ôm Dì mình: "Chúng con rất yêu Dì ..." cả hai nói

Jae Suk sau đó lên tiếng : "Được rồi ... món quà của chúng tôi là ... chúng tôi sẽ hát cho bạn ... Lên nào các chàng trai..." Tất cả trong số họ đứng dậy và hát bài hát Gangnam style. Họ nhảy múa. Ji Suk Jin làm 'Hoo Sswwaaa', Gwang Soo với điệu nhảy con hươu cao cổ của mình, Gary làm điệu nhảy con bướm của mình trong khi Jae Suk và Haha làm điệu bộ riêng của họ giống như họ đang cãi nhau. Đêm đó là đêm có đầy tiếng cười và sự thoải mái.

Một tuần trôi qua, Ji Hyo đã đến trường trở lại để giao hoa. Khi cô rời khỏi cô nhìn thấy cô bé hôm trước một lần nữa. Cô đi về phía cô bé và phát hiện ra rằng cô bé lại khóc một lần nữa.

"Tại sao con lại khóc nữa?" Cô hỏi trong khi lau những giọt nước mắt bằng ngón tay cái của mình.

"Bọn nhỏ lại trêu chọc cháu nữa phải không? ..." cô nói thêm.

Eun Joo lắc đầu: "Ap-pa gh-é-t ch-á-u ..." cô bé nất lên,  "Ông ấy không y-ê-u cháu."

"Không, đừng nói vậy ...điều đó là không đúng "

"Cháu buồn lắm..." Eun Joo bĩu môi.

"Hmmm ... Cháu có muốn ăn kem không? ..." Ji Hyo hỏi nhưng Eun Joo lắc đầu.

"Vậy, cháu muốn làm gì hay có cái gì đó mà cháu muốn ăn không? ... Điều mà sẽ làm cho cháu vui, hạnh phúc á... "

" Ram-yeon "

" Ramyeon?

Eun Joo gật đầu và nói "cháu luôn luôn nhìn thấy nó từ truyền hình ... Nó trông rất ngon ... nhưng Appa không bao giờ cho phép cháu ăn nó ..." cô cau mày.

"Hmmm ... Cô có thể nấu cho cháu trong thời gian tới ... cô sẽ mang đến cho cháu khi cô trở lại. Cô hứa đấy... Tên của cháu là gì?"

"Eun Joo ... Kim Eun Joo ..."

"Được rồi Eun Joo-yah ... Cô là Song Ji Hyo ... con có thể gọi cô là-- "

" Pretty Unnie ... em sẽ gọi chị bằng cách đó ... "Eun Joo mỉm cười.

"Gặp em thời gian tới Eun Joo-yah ... Bye bye ..." cô vẫy tay với cô bé và ra về.

Buổi tối

"Vì vậy, ông đang nói với tôi rằng ông không thể trông chừng một cô gái tuổi 5 năm? !! ... Liệu đó có ý nghĩa không? " Jong Kook điên cuồng hét lên với lái xe của Eun Joo.

"Tôi xin lỗi Sir ... Tôi thật sự xin lỗi ..." người tài xế ríu rítxin lỗi.

"Liệu có thay đổi được gì?! ... Đi tìm con bé ngay lập tức ..." Jong Kook nói và lái xe. Ông cũng báo cảnh sát để tìm Eun Joo.

Sau 30 phút, chuông điện thoại reo và Jong Kook cầm máy: "Vâng xin chào ..."

"Ap-pa ..." Eun Joo nói.

"Con đang ở đâu?" anh hét lên.

"Con rất x-in l-ỗ-I, Ap-pa ...", cô bé xin lỗi và cho biết nơi cô đang ở.

Jong Kook lên ngay chiếc xe của mình và đi đến đó. Eun Joo dùng thủ thuật của cô bé để lẻn vào xe tải của Ji Hyo. Ji Hyo đã thực sự bối rối khi nhìn thấy cô trong xe tải. Cô nấu một nồi ramyeon và Eun Joo vui vẻ ăn nó.

"Nó thực sự ngon á Pretty Unnie ..." Eun Joo mỉm cười.

Sau đó, có tiếng gõ rất mạnh và liên tục từ ngoài cửa. Đó không thể là Dì cô và Joong Ki, vì họ vẫn còn ở cửa hàng hoa và họ không bao giờ gõ như thế. Cô đi đến và mở cửa. Jong Kook với đôi mắt nheo của mình nhìn chằm chằm vào cô.

"Con gái tôi đâu? ..." anh nói nhưng có sự bắt ép ở trong đó.

"Một lần nữa ... lại là anh ta ..." Ji Hyo nghĩ.

"Khoan đã thưa Ngài, nhưng tôi nghĩ rằng anh đã sai địa chỉ ...", cô nói

"Vậy, cô là kẻ bắt cóc, cô muốn bao nhiêu tiền? ..." Jong Kook nói và rút ví của mình ra khỏi túi. Ji Hyo tát anh.

"ANH, CÚT RA KHỎI NHÀ TÔI NGAY.!" Cô nói với sự tức giận trong mắt cô. Jong Kook trừng mắt nhìn cô khi bị tát

"Ap-pa ..." Eun Joo đi về phía họ và giấu người vào lưng Ji Hyo.

Ji Hyo bị sốc và nhìn chằm chằm vào Jong Kook .

"Appa? Anh ta là cha của cô bé? Ji Hyo nghĩ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro