CHƯƠNG 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《Mr.X và tôi》 Quyển 2 tiểu thuyết cùng tên《Chỉ vì gặp cậu》

Tác giả: Trương Văn Sảng Biên soạn: Hà Ngọc Dĩnh.

Người dịch: Pinky Lee.

CHƯƠNG 6.

Thời gian tan học như thường lệ, giải trí học đường như thường lệ. “Tiểu Thời Đại” đang thịnh hành trong trường học, không chỉ một người trêu chọc Ngải Đồng giống như Đường Uyển Như, nhưng Ngải ĐỒng mỗi lần đều kích động cự tuyệt “tán thưởng” như vậy, sau đó tiếp tục nên cười thì cười nên đùa thìa đùa, cùng các hủ nữ khác cùng nhau YY Nam Khang và Bạch Khởi lớp kế bên. Từ Chính Hi bận viết tiểu thuyết võ hiệp, thời gian còn lại cũng là ôm Kim Dung, Cổ Long đọc không ngừng. Đào Dã thấy hai người đều đã lâu không ra khỏi lớp, cảm thấy bọn họ sắp lên mốc rồi, ngẫm nghĩ nhất định phải kéo bọn họ ra ngoài đi hít thở không khí. Nghĩ đến gì đó, thì bản thân lập tức liền bắt đầu hành động.

Trong làn gió nhẹ thổi mùa xuân cũng mang theo chút mùi vị mới mẻ, trong không khí cũng là một trận mát mẻ sau cơn mưa. Đào Dã đem Từ Chính Hi và Ngải Đồng kéo đến hành lang, cưỡng ép hai người nhất định phải ra hít thở không khí, nói gì đó nhất định phải làm sạch những bụi bẩn trong phổi hai người.

Từ Chính Hi và Ngải Đồng hai người bị kéo trên hành lang, nhưng không vui vẻ như Đào Dã. Chỉ thấy Đào Dã mở rộng hai tay ôm không khí, trong miệng nói: “A, không khí thật trong lành!” Từ Chính Hi và Ngải Đồng trao đổi ánh mắt, nhìn Đào Dã liền cảm thấy buồn cười.

Đào Dã không quan tâm hai người bọn họ, tiếp tục dùng mũi hít sâu, sau đó từ trong miệng thở ra, giống như mỗi lần thở ra có thể thật sự đem phổi lọc đến sạch sẽ.

Nhìn bộ dạng Đào Dã, Ngải Đồng nhịn không được: “Chất lượng không khí Bắc Kinh kém như vậy, còn không bằng ở trong phòng, cậu ở đây mà hít với thở, hít cho phổi đen luôn đi!”

“Hey! Sao cậu lại nói vậy!” Đào Dã bực.

“Hừ!” Ngải Đồng mới không thèm để ý cậu ta, đầu quay sang một bên tiếp tục đọc sách châm biếm.

“Không thèm nói kiến thức thông thường với cậu!” nói lời này, Đào Dã liền nghiêng đầu qua đi ra ngoài hành lang, vừa lúc nhìn thấy Cố Tuyết đang đi từ dưới lên. Cố Tuyết ngẩng đầu lên, cùng Đào Dã chạm ánh mắt, Đào Dã một chút bất cẩn tâm trạng liền si ngốc. Cố Tuyết cúi đầu tiếp tục đi về trước, trên mặt hơi hơi nở nụ cười.

Đào Dã thấy dáng vẻ như vậy của Cố Tuyết, lập tức vui vẻ quay người lại dùng sức vỗ lưng Từ Chính Hi, vỗ đến nỗi Từ Chính Hi sắp nôn ra: “Thấy chưa, thấy chưa hả! Cố Tuyết lúc nãy nhìn tôi rồi!”

Từ Chính Hi cũng không ngẩng đầu, cố ý giả vờ không quan tâm nhìn tiểu thuyết võ thuật trong tay nói: “Không nhìn thấy.”

Nhưng như vậy cũng không khiến sự kích động của Đào Dã nhạt bớt: “Thật đó, thật đó! Cố Tuyết lúc nãy tuyệt đối là nhìn tôi!”

“Ảo giác!” Từ Chính Hi tiếp tục không quan tâm cậu ta.

Tuy vậy sự cố ý của Từ Chính Hi cũng không thể ảnh hưởng tới Đào Dã, Đào Dã vẫn chìm đắm trong hạnh phúc như cũ: “Tôi không quan tâm, tôi chỉ cảm thấy Cố Tuyết chắc chắn là nhìn tôi, hahaha.”

Từ Chính Hi nghe thấy tiếng vọng của Đào Dã, có chút không vui vẻ, quay đầu nói với cậu ta: “Cậu thích Cố Tuyết như vậy sao?”

Đào Dã cũng không nhìn Từ Chính Hi, làm động tác ôm không khí lúc nãy nói to với bầu trời: “A! Cố Tuyết! Nữ thần của tôi!”

Động tác như vậy nhận được tiếng hừ mũi của Từ Chính Hi, dùng giọng điệu trêu chọc che đậy khó chịu trong lòng: “Nữ thần?! Tôi thấy mấy người yêu nhau các người đều là bệnh thần kinh! Đúng không, Đồng Đồng?”

Ngải Đồng vốn dĩ chỉ là ở một bên làm khán giả lại bị Từ Chính Hi gọi một cái, trong lòng khóc cười không xong, nhưng nhìn nhìn gương mặt cực kỳ nhăn nhó của Từ Chính Hi, còn có bộ dạng hoa si của Đào Dã, Ngải Đồng cười hì hì một tiếng, nói: “Tôi nói cái mông! Theo tôi thấy hai người các cậu cũng là tám lạng nửa  cân, như nhau!”

Lời này Từ Chính Hi nghe xong không vui: “Tôi lại làm sao?”

“Cậu làm sao tự cậu biết!” Ngải Đồng kéo miệng lén cười, nhưng cô biết, câu nói đó của cô, không chỉ là nói Đào Dã và Từ Chính Hi, mà cũng là đang nói bản thân cô.

Nam nữ trong tình yêu đều là đồ điên, cho nên cô nhìn người cô thích thích người khác, bên cạnh cậu ấy bất luận là cậu ấy vui hay buồn, giả vờ chỉ là bạn cậu ấy. Cô hiểu rõ, có vài người chỉ có thể làm bạn, không thể miễn cưỡng, Cô cũng hiểu rõ, một khi mở miệng nói, thì ngay cả bạn bè cũng không làm được.

Vào lúc này, Cố Tuyết lúc nãy đi lên lầu hai giờ lại tới, Ngải Đồng nhìn thấy, vội vàng ra hiệu với Đào Dã: “Này, Cố Tuyết! Cố Tuyết qua đây!”

Đào Dã nhìn Cố Tuyết đi sang hướng mấy người họ, trên mặt Đào Dã là nụ cười ngu ngốc, Từ Chính Hi ở một bên nhìn, nhìn Đào Dã nhìn theo Cố Tuyết đi xa, nhìn bộ dáng phát hoa si của Đào Dã, mà NGải Đồng cũng ở bên cạnh nhìn, nhìn màu sắc trên mặt Từ Chính Hi, nhìn dáng vẻ cắn môi không biết làm sao của Từ Chính Hi.

Đào Dã dường như không thỏa mãn cảm thụ ôm không khí, mà quay lại ôm Từ Chính Hi, giống như là đang ôm Cố Tuyết trong lòng, Đào Dã còn dùng đầu cọ cọ trán của Từ Chính Hi, trong miệng nói: “Cố Tuyết, nữ thần của tôi.”

“Buông ra, buông tôi ra!!!” Từ Chính Hi trong có chút vui vẻ được ôm, lại có chút khó chịu vì bị như người  thay thế, cười nháo thoát ra khỏi cái ôm của Đào Dã, chạy về lớp học.

Ngải Đồng nhìn bóng lưng của Từ Chính Hi, trên mặt tuy rằng cười, nhưng trong lòng vẫn có chút đau nhói. Mắt thấy Đào Dã đang phát hoa si muốn chuyển sang mình, Ngải Đồng vội vàng nói một câu: “Tôi đi tìm Chính Hi!” rồi vội vàng bỏ chạy. để lại một mình Đào Dã đứng trên hành lang tiếp tục ôm mình, niệm tên Cố Tuyết, các bạn học đi qua nhìn Đào Dã giống như nhìn người bệnh thần kinh.

“Chúng ta chơi một trò chơi đi!” Đào Dã hưng phấn nói với Chính Hi đang viết tiểu thuyết và Ngải Đồng đang xem truyện cười.

Lời này thu hút được sự hứng thú của Từ Chính Hi: “Trò gì?”

Nhìn thấy Từ Chính Hi hứng thú, Đào Dã liền giật cuốn truyện cười của Ngải Đồng, ra hiệu nghe cho kỹ: “Tập trung, chúng ta chơi đoán số, ai thua, thì đi ra cửa sau tỏ tình với người khác giới đi vào đầu tiên, thế nào?”

Ngải Đồng nghe rồi nói: “Không có hứng thú! Ai thua thì người đó quay lưng ra cửa, hai người còn lại giúp người kia nhìn. Có người vào rồi, người thua quay người lại nói với người vào cửa “Baby, tôi không tệ chứ hả~”, thế nào?”

“Được nha, được nha, tôi đồng ý!” Đào Dã hưng phấn nói.

Từ Chính Hi có chút không vui: “Các cậu cũng không sợ mình thua sao, tự chỉnh mình sao.”

“Hắc, cậu đây là không hiểu rồi, như vậy mới có chút ý nghĩa chứ! Phải không, Ngải Đồng!” Đào Dã tìm kiếm đồng minh.

“Tôi không quan trọng, tôi nghe Chính Hi.” Ngải Đồng trả lời.

Nhìn dáng vẻ Đào Dã hai mắt phát ra ngôi sao, ngập nước, giống như con cún nhỏ vô tội, Từ Chính Hi trong lòng có chút không nỡ, lưỡng lự một lúc rồi vẫn đồng ý, Đào Dã sau khi nghe xong, hưng phấn đến mức nào.

Từ Chính Hi có lúc muốn biết, Đào Dã làm sao có thể lại giống một đứa con nít như vậy, mê muội trò chơi buồn chán này. Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn là cùng nhau chơi đoán số.

“Kéo búa bao!”

Đào Dã ngây ngốc nhìn búa của mình, chơi vầy cũng quá trớn rồi, Từ Chính Hi và Ngải Đồng như có hẹn ngầm đều ra bao, mình lại ra búa. Muốn chơi người khác, kết quả cuối cùng lại bị chơi ngược lại. Đào Dã chán nãn dùng tay trái đánh tay phải, trong miệng lẩm bẩm: “Ai kêu này không chịu thua!”

Từ Chính Hi và Ngải Đồng nhìn thấy, trong lòng buồn cười một trận. vốn dĩ trò chơi không có ý nghĩa gì, cũng trở nên có ý nghĩa. Nói với Đào Dã: “Chịu chơi chịu thua đi!”

Vì tôn nghiêm đàn ông của mình, Đào Dã đành phải bấm bụng mà làm, giả vờ dáng vẻ khí phách ngút trời nói: “Bản thân nơi cửa biển, nếu là lệnh, cũng phải hoàn thành!”

Từ Chính Hi vội vàng vỗ tay cổ vũ cho cậu ta: “Được!”

Đào Dã quay lưng ra cửa, nhìn Từ Chính Hi và Ngải Đồng, lo lắng hỏi: “Đến chưa? Đến chưa?”

Lúc này Cố Tuyết vừa lúc đi vào cửa, nhưng lưng Đào Dã chặn tầm nhìn của Từ Chính Hi, nhưng Ngải Đồng ở một bên thì thấy, dùng tay kéo kéo Từ Chính Hi, vốn dĩ là muốn để Từ Chính Hi đợi Cố Tuyết đi rồi đợi người khác, nhưng Từ Chính Hi vì không nhìn thấy, cho rằng Ngải Đồng nói cho cậu biết là có người đến, vội vàng nói nhỏ với Đào Dã: “Chuẩn bị!”

Đào Dã lúc này cũng hưng phấn: “Đến rồi hả? Xem Đào ca của cậu có bao nhiêu hoàn mỹ đây!”

Ngải Đồng có chút gấp, vội vàng kéo kéo góc áo Từ Chính Hi, nhưng Từ Chính Hi lại hiểu lầm, ra lệnh với Đào Dã: “Quay người!”

Đào Dã nhắm mắt, chìm đắm trong say sưa, nói với người mới đến: “Baby, tôi cũng không tồi đúng không? Kết quả mở mắt ra, người đến là Cố Tuyết, Đào Dã ngẩn ngơ, có chút oán trách nhìn Từ Chính Hi và Ngải Đồng, nhưng Từ Chính Hi cũng cảm thấy rất vô tội, xin lỗi nhìn Đào Dã. Đào Dã suy cho cùng vẫn là Đào Dã, phong độ vẫn phải duy trì.

“Thần kinh.” Cố Tuyết coi thường nhìn Đào Dã, đi thẳng muốn bỏ đi, nhưng trên mặt lại có nụ cười nhẹ.

“Ngại quá, chúng tôi đang chơi trò chơi.” Đào Dã vội vàng giải thích.

Nhưng Cố Tuyết đầu cũng không thèm quay lại tiếp tục đi về trước: “Có rãnh chơi như vậy, không bằng đọc sách nhiều chút.”

Chưa đi được hai bước, Cố Tuyết liền bị Đào Dã tiến lên ngăn lại. có lẽ là phản ứng của Cố Tuyết đã kích phát trái tim của Đào Dã, hoặc là gì đó khác, liền đổi sang bộ dáng hoa si ngày thường, khiến Từ Chính Hi và Ngải Đồng đều cảm thấy kinh ngạc: “Lời này của cậu tôi nghe không vui, lẽ nào tôi không có không tồi sao?”

Cố Tuyết nhìn nhìn Đào Dã, đánh giá cậu ta một phen, cuối cùng là đối diện với Đào Dã cười lên: “Như vậy đi. Nếu như lần thi này cậu có thể vượt qua tôi, tôi liền thừa nhận cậu không tồi.”

“Thật sao?” Đào Dã hưng phấn nói.

“Tôi là nói lời giữ lời.”

“Vậy tôi nếu như thi hơn cậu, cậu không chỉ thừa nhận tôi không tồi, mà còn phải mặc váy cả ngày!” Đào Dã nói.

“Nghĩ thật đẹp như vậy? Nếu như cậu thua thì sao?” Cố Tuyết hỏi ngược lại.

“Nếu như tôi thua...” Đào Dã rơi vào suy nghĩ.

“Cậu không phải là thích viết bài hát sao? Như vậy đi, nếu cậu thua, thì viết bài hát cho tôi đi!”

“Một lời đã định!”

Cố Tuyết tiếp tục đi về trước, miệng hơi giương lên đường  con, để lại Đào Dã một mình cười ngốc haha. Từ Chính Hi có chút kinh ngạc nhìn hai người, Ngải Đồng nhìn ba người họ, âm thầm vỗ lưng Từ Chính Hi, Tù Chính Hi nghi vấn nhìn nhìn Ngải Đồng, Ngải Đồng lắc lắc đầu. Đào Dã còn đang phát ngốc nhìn theo bóng lưng Cố Tuyết.

Đào Dã quay đầu lại nhìn Từ Chính Hi, một mặt vui vẻ. Từ Chính Hi bắt chước bộ dạng của cậu ta, làm méo miệng, rõ ràng là đang trêu chọc Đào Dã. Đào Dã nhìn thấy, lập tức đi về trước ôm lấy cổ Từ Chính Hi tập kích, Ngải Đồng tung ta chiêu “Hóa cốt miên chưởng” đánh bay Đào Dã, trưng ra dáng vẻ liều chết bảo vệ Từ Chính Hi.

Những ngày ôn tập không chú ý liền trôi qua, đầu óc Đào Dã cũng không đủ dùng, nội dung trên lớp bình thường nghe không hiểu, đành phải tìm sự giúp đỡ của Từ Chính Hi. Ngoài thời gian học, Đào Dã cũng không giục Từ Chính Hi và Ngải Đồng đi ra ngoài hít gió, mà là trong lớp ôm sách ra sức gặm, không hiểu liền quấn Từ Chính Hi hỏi.

Nhìn Đào Dã nghiêm túc đến mức như vậy, Từ Chính Hi cũng bắt đầu giúp cậu ta hiểu ra vấn đề, cũng xem như giúp bản thân ôn tập, chỉ có điều là mỗi lần tìm trọng điểm đều không cẩn thận tìm thấy những điểm Đào Dã không có sở trường. Từ Chính Hi nói dối trong nhà là học nhóm có quản thúc, mỗi ngày đều sẽ đợi sau khi Đào Dã luyện tập bóng rổ xong thì cùng nhau ôn tập trong lớp, có lúc Ngải Đồng cũng sẽ ở trong lớp bầu bạn cùng Từ Chính Hi.

Nói ra cũng kỳ lạ, lúc bình thường lên lớp, giáo viên giảng gì Đào Dã nghe cũng hiểu không ra, làm đề cũng mơ hồ, nhưng Từ Chính Hi giảng như vậy, mấy trọng điểm, đề mục, đều trở nên dễ hiểu, thành tích thi giữa kỳ của Đào Dã cũng từ từ nâng cao lên. Xem dáng vẻ đã là lúc lộ ra tài năng với Cố Tuyết rồi, Đào Dã nghĩ như vậy, liền làm như vậy. lúc giữa giờ, Đào Dã muốn hỏi gì cũng không quay qua hỏi Từ Chính Hi nữa, mà là trực tiếp đi đến chỗ Cố Tuyết mặt dày hỏi một vài vấn đề xem ra rất cao cấp, vì là lớp trưởng, Cố Tuyết cũng rất kiên nhẫn mà giải thích cho cậu ta.

Từ Chính Hi ở phía sau nhìn thấy, trong lòng thường xuyên không phải chỉ có một vị, nhưng cậu cũng không quá để ý. Vẫn là như trước về nhà vừa ôn tập vừa khoanh lại trọng điểm cho Đào Dã ôn tập, sau đó sau khi tan học Đào Dã làm xong một vòng bài thi thì phụ đạo cho cậu ta. Nhưng dần dần, Đào Dã bắt đầu luôn luôn kêu Từ Chính Hi về trước, không lay chuyển được độ mặt dày của Đào Dã, Từ Chính Hi đành phải mang bài thi cùng Ngải Đồng về nhà.

“Chính Hi, đây là Đào Dã theo đuổi Cố Tuyết, cậu hăng hái như vậy làm cái gì?” Ngải Đồng nửa đùa nửa thật nói với Từ Chính Hi.

Từ Chính Hi đeo tai nghe, cũng không ngẩng đầu mà trả lời: “Anh em mà!” sau đó tiếp tục đi về trước. Ngải Đồng không chịu thua, nhìn bóng lưng của Từ Chính Hi như vậy, có chút đau lòng, nhưng cũng cảm thấy, có vài việc, cậu ấy nên biết.

“Chính Hi~ cậu có phải là thích Đào Dã không?” Ngải Đồng tiếp tục truy hỏi.

Lúc này Từ Chính Hi có chút bực, trong lòng có hơi loạn lên, cậu không biết loại hoảng hốt này là vì cái gì, đành phải qua loa che giấu: “Cậu đang nói gì vậy!”

Ngải Đồng cũng không dễ dàng mà bỏ qua cho cậu ấy: “Oh, không gì…cậu nói tôi biết đi!” nói rồi đeo lên người Từ Chính Hi, giống như đang làm nũng.

“Thật sự không có!”

“Tôi không tin! Cậu chính là thích Đào Dã!”

“Tôi không có!”

“Cậu có mà!”

Từ Chính Hi bị Ngải Đồng nói có hơi đỏ mặt, cảm thấy không hay liền vội vàng đẩy Ngải Đồng ra đi về trước, Ngải Đồng vội vàng đi lên, đuổi theo, hai người cứ cậu một câu “cậu nhất định có!” tôi một câu “tôi không có!” mà về nhà.

Lại là thứ bảy, Từ Chính Hi cuối cùng cũng rãnh rỗi, cũng không cần giúp Đào Dã ra đề thi, cũng không cần giúp cậu ta tìm trọng điểm, hơn nữa cách kỳ thi còn có hai tuần, Từ Chính Hi tự nhiên mà ngồi trên sofa, chuẩn bị xem Happy Camp.

Nhưng ba Từ từ trong phòng ngủ đi ra, ra lệnh cậu tắt tivi, còn mỉa mai một lúc. Từ Chính Hi trong lòng cảm thấy ủy khuất, nhưng cũng không dám trái lời, đành phải ngồi ở sofa phát ngốc. nhìn thấy như vậy, mẹ Từ vội vàng bưng nước trái cây đi lên đưa cho Từ Chính Hi bênh vực nói: “Con trai ngày mai không đi học, ông cứ để nó xem một lúc đi.” Nói xong liền lấy điều khiển mor tivi, nháy mắt với Từ Chính Hi, rồi lại trở về phòng bếp.

“Từ sáng đến tối chỉ xem mấy thứ vô dụng, mở tin tức!” ba Từ nghiêm khắc nói.

Từ Chính Hi bất đắc dĩ đổi sang kênh thời sự tin tức, vừa lúc trong tiết mục đang phỏng vấn chuyên gia gì đó, nói về vấn đề liên quan đến đồng tính. Từ Chính Hi vô cùng hưng phấn lắng nghe, cảm thấy giống như tìm thấy được sự đồng tình. Nhưng chính vào lúc này, ba Từ vốn dĩ đang cúi đầu đọc báo thì liếc nhìn tivi, tức giận nói: “Một đám rác rưởi! Cứ như vậy xã hội tốt được sao?”

Câu nói này làm Từ Chính Hi kinh sợ.

Ban đêm, Từ Chính Hi nằm trên giường trằn trọc không ngủ, nhớ đến giọng nói tiếng cười của Đào Dã trong hàng ngày, nhớ đến sự ép hỏi liên tục của Ngải Đồng, nhớ đến sự lạnh lùng trách mắng của ba, Từ Chính Hi làm thế nào cũng không ngủ được.

Cậu nhớ đến Đào Dã thích sờ đầu cậu, cậu nhớ đến Đào Dã thích ôm vai cậu, cậu nhớ đến Đào Dã đút cậu ăn kẹo, cậu nhớ đến Đào Dã nói “Chính Hi cậu thật tốt”. những thứ bình thường Đào Dã dạy cậu luyện tập, khoảnh khắc dạy cậu đánh ghita, còn có ôn tập tối mỗi ngày, và cả bầu trời sao của đêm ca nhạc đó. Độ cong trên môi Đào Dã, đường nét mang theo nụ cười nơi khóe mắt của Đào Dã, còn có ngữ khí nói chuyện lưu manh của Đào Dã.

Trong đầu Từ Chính Hi, vuốt không đi hình bóng của Đào Dã.

Đến lúc này Từ Chính Hi mới thừa nhận, bản thân yêu rồi, yêu “anh em” của mình. Nhưng hai tiếng “rác rưởi” của ba mà lại vang lên, Từ Chính Hi đột nhiên cảm thấy lo sợ, cậu sợ mình là một quái vật, sợ mình đem đến phiền phức cho Đào Dã. Cậu tuy rằng nghe rất nhiều câu chuyện đồng tính mà Ngải Đồng kể, nhưng trong thực tế cậu chưa bao giờ thấy. mấy cái đó đại khái cũng chỉ có thể là chuyện thôi đúng  không, Từ Chính Hi nghĩ. Nhưng cậu đích xác là thích Đào Dã rồi.

“Ngày 29 tháng 4 năm 2008, tôi thích một người là con trai.”

Từ Chính Hi đem câu này, viết vào nhật ký.

 


 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro