Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-4h30' sáng ngày hôm sau-

"OÁP...MỚI NGỦ TÍ...."

"Thôi nào, dậy đi, đi sớm thì tránh được tuyết đấy..."

"Uí, anh ấy gọi..."

Uyên Chân Như nhanh chóng bắt máy.

"Tiểu Như à?"- Vẫn là giọng trầm ấm vang lên.

"Dạ?"

"Khụ...khụ...em tính đi đâu sao?"

"Đ...đâu có đâu, em đang mớ ngủ để nói chuyện với anh đây, oáp..."

"Em chắc chứ?"

"Chắc mà..."

"Bình thường tôi gọi, nếu em mà ngủ thì...khụ...khụ....cũng đâu thể bắt máy đâu, nay em lại bắt máy thì không phải...khụ...em dậy sớm đi đâu sao...khụ...?"

"Anh bị ho rồi đúng không?"

"Tôi bị đau họng tí thôi, không sao...khụ...khụ..."

"Anh còn nói là không sao à? Có phải đêm qua anh đã uống nước ngọt bỏ trong tủ lạnh đúng không?"

"C...có một chút..."

"Được, nếu anh không thèm nghe lời em thì đừng gọi cho em nữa..."

Uyên Chân Như cúp máy, gương mặt thay vì tức giận lại thở phào nhẹ nhõm.

"Hai người giận gì à?"- Đàm Hàn vừa xếp vali vừa check-in công việc.

"May tí thì anh ấy phát hiện, phù...làm tui hết hồn ra..."

"Nay đợi Anh Mặc đến là được, mà bà tính cột tóc vậy luôn à, bình thường thay đổi hình tượng lắm mà..?"

"Không cần nữa, không biết nhìn tui thế này, ông ấy sẽ ra sao ha?"- Uyên Chân Như đeo khuyên tai

(Từ sau sẽ xưng hô là tớ-cậu, tui-bà nhé!)

"Superise! Chúc mừng bạn..."

"Ring...ring...Nghe như tình yêu, đây là lâu đài, đón my queen về lâu đài...."

"Anh Mặc gọi à?"

"Ừm..."

Bắt máy.

"Anh đến rồi sao?"

"Đang đứng dưới lầu, hai người chuẩn bị xong chưa?"

"Xong rồi ạ, anh chờ một tí nhé!"

Nhanh chóng thu dọn đồ, hai cô gái mang vali xuống cầu thang.

Hôm nay trời se se lạnh, hai cô mặc theo phong cách áo khoác-quần jean-giày sneaker-mũ len-khăn choàng. Ấm áp là phụ còn tránh để bị hai ông kia mắng vốn là chính.

"Chào Anh Mặc, đợi có lâu không?"

"Cái con này, ăn nói trống không với anh thế hả?"

"Không sao đâu dì, giờ cháu xin phép đưa hai cô nàng này đi ạ."

"Mẹ/bác, con/cháu đi đây ạ."

"Đến nơi gọi điện cho mẹ nhé!"

"Con biết rồi!"

Xe lăn bánh.

Không khí trong xe khá trầm, mọi người không biết nói gì với nhau và căn bản cũng khá ngại.

"À...um...anh Mặc thuộc khoa gì vậy?"- Uyên Chân Như lên tiếng.

"Khoa Phẫu thuật- Nội khoa. Có phải bạn trai em thuộc khoa này không?"

"Đúng rồi ạ, em với bạn trai khác khoa, em là ngoại khoa ạ."

"Nhưng chưa bao giờ anh thấy em nhắc đến tên cậu ấy. Muốn bảo toàn danh tính sao?"

"Thật ra là do anh ấy không muốn thôi ạ, nhưng tí nữa mọi người sẽ biết thôi ạ."

"Tớ chỉ nghe đúng 3 từ là Bác sĩ Tần thôi, còn lại toàn kiểu thần thần bí bí..."

"À mà dạo này Luận văn của Hàn thế nào rồi? Ổn chứ?"

"Cũng khá là ổn ạ, giờ mọi người đang làm dự án nên em cũng hơi nhiều việc hơn, bây giờ tranh thủ mọi người sửa kịch bản nên mới đi chơi cho khuây khỏa, nếu không chắc là sẽ làm bạn với máy tính dài dài. Vậy còn anh thì sao? Được bệnh viện thành phố Y mời vào làm việc chắc anh cũng tốt ha?"

"Đúng, áp lực không có nhiều nhưng mà ba mẹ anh đang tạo áp lực tìm bạn gái cho anh..."

"Kìa...mở lối đi..."- Uyên Chân Như nói nhỏ.

"Thôi đi bà, ngại muốn chết..."

"Từ đây đến thành phố X có xa không ạ?"

"Cũng không xa lắm đâu, tầm trưa ta sẽ đến nơi đấy, nên hai nàng đừng lo!"

Hai cô luôn miệng hỏi han để tránh không khí ảm đạm, khó nói chuyện.

"Anh có người yêu chưa?"- Uyên Chân Như lỡ miệng hỏi.

".........."

"A...em xin lỗi, em lỡ miệng, hơi vô duyên xíu..."

"Thôi thì bạn em đã hỏi thì em cũng xin vô duyên theo luôn ạ, anh có người yêu chưa vậy?"- Đàm Hàn giống kiểu bạn hố mình hố theo.

"Tiểu Hàn à, nhìn xem, nếu anh có người yêu chắc giờ này đang ở nhà, nằm ngủ cùng cô ấy rồi..."

"Thế anh có thích cô gái nào ở cùng khoa không ạ? Em thấy con gái làm Bác sĩ rất dễ thương và nữ tính đấy ạ."- Uyên Chân Như lướt điện thoại.

"Thế à? Anh lại thích cá tính và có thể đi theo ngành Chính trị làm những nghề như là: Thẩm phán, Chính trị gia hay là Luật...sư..."

"UI, hình như là Tiểu Hàm đây thuộc ngành Chính trị này, cũng đưa hồ sơ làm Luật sư kìa, trùng hợp quá ta..."- Uyên Chân Như nói lớn.

"Này đừng chọc tớ nữa, chọc hoài à..."- Đàm Hàn ngại đỏ mặt.

"Đúng rồi..."

"Hể, anh vừa nói gì cơ..."

"Anh đâu nói gì, anh chỉ bảo là hai đứa thắt dây an toàn đi..."

Sau một hồi lâu nói chuyện thì hai cô cũng hết năng lượng, ngả vào nhau ngủ một giấc.

Đang ngủ thì tiếng điện thoại của Đàm Hàn vang lên.

"Hàn Hàn, điện thoại em kìa!"

"Ưm...oáp....em cảm ơn..."

Bắt máy, đầu dây bên kia vang lên khiến Đàm Hàn vui đến phát khóc.

"Tiểu Hàn?"

"....."

"Có phải là Đàm Hàn đúng không?"

"A Hoàn...."

"Đúng là em rồi, cuối cùng cũng liên lạc được cho em."

"........."

"........."

-Một hồi lâu sau-

"Anh đã mua váy cưới rồi, mong rằng Đàm Hằng sẽ thích..."

"Tất nhiên, em ấy sẽ thích.."

Có vẻ như Anh Mặc đã nghe hết cuộc đối thoại, nghe đến chữ váy cưới thì mặt của anh đã xám xịt lại rồi.

"Sao ở đây nóng vậy trời?"

"Bật điều hòa rồi mà nhở?"

"....."

Trong quãng đường còn lại đó, anh Mặc không nói câu nào nữa.

-Sau hơn 4 tiếng lái xe-

Cuối cùng thì xe cũng đã đậu trước bệnh viện thành phố X.

Uyên Chân Như vui mừng, tính chạy thẳng vào cửa bệnh viện nhưng bị Đàm Hàn giữ lại.

"Từ từ, cậu phải để cho anh ấy bất ngờ chứ?"

"Nhưng mà tớ vui quá trời, không kìm lòng được..."

"Đưa số điện thoại của Bác sĩ Tần đi, tớ giúp cậu.

"09********"

Nhấn số điện thoại, Đàm Hàn trực tiếp gọi cho Bác sĩ Tần.

"Xin chào, ai vậy?"

"Chào, tôi là Luật sư của Tòa Án thành phố Y. Anh có phải là người quen của cô Uyên Chân Như không?"

"Đúng, tôi là chồng sắp cưới của cô ấy, có chuyện gì vậy?"

"Anh làm chồng mà không biết giữ vợ, để cô ấy đi khắp nơi...."

"Vợ tôi thế nào?...Này...đừng ngắt máy...này...."

Đàm Hàn ngắt máy, để Uyên Chân Như một tràng cười đau bụng.

"Eo ơi, chồng sắp cưới kìa..."

"Hahhaa..không thể ngờ là vào một ngày anh ấy lại bị lừa...Uí, anh ấy gọi lại rồi..."

Bắt máy, Uyên Chân Như nín cười.

"Tiểu Như, hiện giờ em đang ở đâu vậy?"

"Dạ?"

"Tôi hỏi là em đang ở đâu?"

"Đ...đang ở tòa án..."

"EM LỪA TÔI PHẢI KHÔNG?"

"Anh...anh mắng em..."

"Tút...tút....tút...."

Uyên Chân Như bàng hoàng, không thể ngờ rằng anh ấy đã lớn tiếng đến mức như vậy.

"Thôi, toang..."- Đàm Hàn đơ ra.

"Chuyến này đùa hơi lố..."

"Chắc là anh ấy chỉ lo cho em thôi, không sao đâu, nếu ta vào bất ngờ chắc anh ấy vui hơn cả em đấy. Nào, đi thôi!"- Anh Mặc bình tĩnh an ủi.

Cả 3 cùng đi nhưng sao Anh Mặc có vẻ rất tránh Chị Hàn khá xa.

"Anh Mặc..."

"Sao?"

"Anh có vẻ cách em hơi xa đúng không?"

"Dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, em cũng đã có người rồi thì anh cũng nên giữ khoảng cách..."

"Uả, có người là sao?"

"......"

Cả quãng đường vào cửa bệnh viện chia thành hai trạng thái. Một bên thì vui vẻ đi vào, còn một bên thì ảm đạm, lòng nặng nề, không biết rõ mình đã sai thế nào, đã làm chuyện gì và vì sao?

Quyền lực của Thiên kim tiểu thư Tập đoàn Fushi đúng là không đùa được mà. Đến cả thành phố Y này còn phải nể phục.

Bước vào quầy Lễ tân, Uyên Chân Như lên tiếng:

"Bác sĩ Tần Lục đang ở đâu vậy?"

"Bác sĩ đang ở phòng nghỉ ạ."

"Cảm ơn cô nhé!"

Uyên Chân Như đi trước, để hai người kia đứng ngoài.

"Anh Mặc nè, em không biết là anh đang giận gì em nhưng đến đây thì đi vào, không được đứng ở ngoài."

"....em vào trước đi...."

"Được..."

Đàm Hàn tiến một bước, sau đó quay lại, nắm tay Anh Mặc bước vào trong.

"Anh không tự vào thì em kéo anh vào..."

Anh Mặc cười ngại.

"Hai người đi nhanh lên nào, úi chà chà, nắm tay rồi à..."

"Tại anh/em ấy không chịu/kéo vào!"- Hai người đồng thanh nói.

"Cặp đôi hoàn cảnh."

Ba người vào thang máy, đi đến phòng nghỉ của Bác sĩ Tần.

Đứng trước cửa phòng đề tên "Tần Lục", Uyên Chân Như ngại và run.

"Khụ...khụ...tớ gõ nhá..."

"Mạnh dạn lên, anh ấy có ăn thịt bà đâu.."

"Cái cậu này!"

Lấy hết can đảm, Uyên Chân Như gõ cửa.

"Hết giờ làm rồi, xin mời cô đợi 15' nữa..."

"Tôi muốn gặp riêng Bác sĩ..."

"Giọng cô có gì đó quen quen..."

Uyên Chân Như ngạc nhiên, bối rối nói lại.

"Tất nhiên, chắc chắn Bác sĩ từng biết tôi..."

"Được rồi, cô vào đi.."

Uyên Chân Như mở cửa, bước vào. Bác sĩ Tần vẫn lo xem hồ sơ, không chú ý lắm đến người bước vào.

"Chị ngồi xuống đây đi."

"Chị cảm ơn em..."

Bất ngờ với giọng nói quen thuộc, Tần Lục ngẩng mặt lên.

"Tiểu Như..."

Đứng bật dậy, Tần Lục chạy đến ôm chặt Uyên Chân Như vào lòng. Trao nụ hôn xa cách mà bao ngày nay hai người chỉ có thể làm qua Facetime.

"Thả...thả em ra..."

"Nhớ..."

"Ngộp thở chết cho anh vừa lòng..."

"Thôi tôi đùa đấy, sao em đến không báo tôi?"

"Bất ngờ đó, mà anh bị lừa dễ ghê..."

"Ai nói là tôi dễ bị lừa? Là do nhắc đến em, mỗi lần nói về em thì tôi chẳng nghĩ được điều gì nữa...Hazzz..."

"Chụt....không sao, hóa ra anh cũng đáng yêu như vậy..."

"Nè hai cái đôi kia, chim chuột với nhau mãi xong quên tụi tui à?"

"Cô có phải là người vừa gọi điện cho tôi đúng không?"

"Đúng vậy, tôi là..."

"Cô đừng đùa những chuyện như vậy, tôi không trách..."

"Này, là con trai thì đừng vũ phu như vậy, bỏ tay khỏi người cô ấy..."- Anh Mặc liếc ánh mắt giết người qua người Tần Lục.

"Tôi không có ý...."

"Anh bảo vệ bạn gái của anh thì tôi cũng vậy. Đây là bạn gái của tôi!"

Anh Mặc nắm chặt tay Đàm Hàn, giống như đang cố bảo vệ bạn gái bé nhỏ của mình.

"Cảm ơn chồng tương lai của em ha, cuối cùng hai người này cũng chịu thừa nhận rồi!"

Uyên Chân Như đập tay với Tần Lục.

"Uả, rồi...rồi có gì sai sai nha?"

Đàm Hàn và Đoàn Mặc ngơ ngác.

"Thật ra chuyện là thế này, trước thì tui có nói với Tần Lục giúp tui thử hai người đó. Cuối cùng thì cũng đã lộ ra rồi kìa..."

"Xin lỗi cô Đàm Hàn vì cách xử sự lúc nãy, xin lỗi cô nhiều!"

"K...không sao, hai người làm tôi ngại quá trời!"

"À...um...tôi...tôi ra ngoài hóng gió đây..."

Anh Mặc ngại ngùng đi ra ngoài. Đàm Hàn cười mỉm.

"Tần Lục này, hai ngày sắp tới anh rảnh chứ?"

"Hồ sơ bệnh án, viết bản thường nhật, kí hợp đồng cho công ty, em thấy tôi rảnh không?"

"Chán ghê, em tưởng anh rảnh thì mời anh đi suối nước nóng..."

"Tôi rảnh...tôi đi cùng em..."

Đàm Hàn thán phục!

"Tớ ra tìm Anh Mặc đây, hai vợ chồng thủ thỉ với nhau hem..."

Đi ra ngoài cửa bệnh viện, Đàm Hàn thấy Anh Mặc ngồi trên bệ lan can, tay đang châm điểu thuốc.

"Nè, anh học hút thuốc từ ai đấy?"- Đàm Hàn nhanh tay cướp lấy điếu thuốc.

"Trả cho anh..."

"Aaaa, no....nóng quá..."

Do vô ý cầm vào nơi đã châm lửa, Đàm Hàn bị bỏng nhẹ.

"Đưa tay đây cho anh..."

Anh Mặc nhẹ nhàng sơ cứu qua bằng kiến thức của một Bác sĩ nội khoa.

"Hehee...vậy là hòa nhé!"

"Em còn cười được, bỏng như này có thể để lại sẹo nhỏ..."

"Anh giận gì em sao?"

"Không có..."

"Không có mà cái mặt thế kia, ai tin chứ?"- Đàm Hàn búng nhẹ trán A Mặc.

"Em lấy chồng sao?"

"Cái gì? Lấy chồng?"

"Thì nãy đấy..."- Anh Mặc ngơ ngác.

"Hahahaaa...ôi trời, Tiểu Mặc bé nhỏ của em, nãy là Anh Hoàn- chồng sắp cưới của chị em tên là Đàm Hằng, anh chắc nghe nhầm nên tưởng là em à, không có nha, em còn phải ế dài dài..."

"Không dài đâu..."

Anh Mặc tựa đầu vào vai của Đàm Hàn, trông như một cặp đẹp đôi.

"Đúng, không lâu nữa..."

Đàm Hàn và Anh Mặc đi dạo suốt cả buổi chiều ngày hôm đó.

Còn đây là cặp đôi Uyên Chân Như – Tần Lục:

"Ở nhà ăn uống có tốt không?"

"Có, theo phân phối...Á..."

"Có vẻ như em đang lừa tôi phải không?"

"Đừng...á...nhột...nhột....á đừng đè...em xin lỗi, a...không đùa nữa...."

"Em có tin là tôi sẽ thịt em ngay tại đây không?"

Tần Lục kéo cà-vạt ra.

"Có, nhưng mà anh không nằm trên được đâu.."

Uyên Chân Như đẩy Tần Lục xuống, tay chống lên mạn giường.

"Em đùa thôi."

Đang dịnh đứng dậy thì Tần Lục đã kéo Uyên Chân Như xuống, đặt nụ hôn đầy sâu lắng vào bờ môi căng mọng của cô.

(omg, con thành thật xin lỗi cả nhà, xin lỗi ba mẹ vì đã viết cảnh này. Aaaaaaa)

"Sao nào? Muốn nằm trên nữa không?"

"Em la lên nè..."

"La lớn lên cô bé..."

Chưa kịp nói gì thì Tần Lục lại tiếp tục chặn họng của Uyên Chân Như bằng nụ hôn sâu 1 lần nữa.

-Buổi tối-

"Tần Lục, anh đã làm xong chưa? Em đói..."

"Được rồi, để tôi thu xếp đồ, em đợi với Đàm Hàn đi."

"Yeahhh!"

"Tần Lục hình như khá chiều Tiểu Như ha?"

"Không phải khá mà là cực kì chiều luôn..."

"Đừng làm gì khiến Tiểu Như buồn là được, nếu không đừng trách tôi ác..."

"Tất nhiên, tôi nguyện yêu Tiểu Như 2 đời..."

"Thôi thôi mọi người, chọn nơi ăn đi, tui đói quá rồi nè!"

"Tôi có biết một chỗ, ở ngay bên đường luôn, ta có thể đi bộ qua được. Coi như dạo phố tại đây luôn."- Anh Mặc mở máy điện thoại ra xem đường đi.

"Aaa...quán đó...em không biết...Hì hì...."- Uyên Chân Như chạy lại Tần Lục.

"Tôi xong việc rồi, ta đi thôi nhỉ?"

Đeo túi xách vào, Tần Lục xoa đầu Uyên Chân Như rồi nắm tay cô đi.

Anh Mặc thì khác, anh cẩn thận quàng khăn cho Đàm Hàn, nắm tay cô bỏ vào túi của mình.

"Anh không lạnh sao?"

"Lạnh..."

"Lạnh ở đâu? Em xem nào?"

Anh Mặc chỉ vào tim mình.

"Ở đây..."

"Anh..."

"Hahaaa...đi nào..."

Từng cặp nắm tay nhau đi.

Đường phố đã bắt đầu những ánh đèn trắng, xanh, hồng, tím, lung linh khắp nơi. Dưới tiết trời se lạnh, những cặp đôi khoác tay nhau đi dạo phố, những bản nhạc ballad nhẹ nhàng như muốn đưa tình yêu đó du dương, và thật ấm áp thêm biết bao nhiêu.

"Sắp tới Noel rồi, anh có làm gì không?"- Đàm Hàn dò hỏi.

"Anh thì chưa có kế hoạch, nhưng thiết nghĩ là anh sẽ tìm một cô gái nào đó, đi uống cafe dưới tiết trời này..."

"Cô...cô gái đó là ai vậy?"

"Cô ấy học ngành Chính Trị, ngoại hình rất cá tính, ánh mắt sắc sảo nhìn ra chân tướng sự việc, phụ thuộc với ngành Thẩm phán hoặc Luật sư..."

"Ừ hưm, vậy đó là ai...?"- Đàm Hàn nắm chặt tay Anh Mặc.

"Đó là em..."- Anh Mặc ghé sát tai Đàm Hàn.

"Vậy em sẽ xem xét..."

Đột ngột quay mặt quá, môi cô chạm vào má của Đoàn Mặc.

"Đây là em đang trả thù tôi đúng không?"

"Khô...không có mà..."

Đàm Hàn ngại đến mức má đỏ như trái cà chua. Môi cô dường như chạm vào một cái gì đó rất ngọt ngào, mịn màng đến lạ thường, còn với Đoàn Mặc thì lại khác. Chỗ mà Đàm Hàn chạm vào khiến cả gương mặt anh nóng bừng lên, đúng là cặp đôi chưa trải qua tình yêu, chỉ với một vài điều như vậy cũng đã ấm lòng rồi.

"Nè hai người kia, đi nhanh lên nào..."

"Em để hai bọn họ thể hiện tình cảm đi, em mà nói nữa là tôi sẽ hôn em đấy!"

"...Anh cứ bắt nạt em..."

"Tại tôi yêu em đấy!"

"Bác sĩ Tần dẻo miệng vậy, không sợ mấy cô y tá kia..."

"Tôi nghĩ là tôi nên khóa miệng em lại..."

Hôn nhau giữa phố đi bộ cũng không tệ.

"Tôi cảm thấy hôn trực tiếp trông em rất ngọt..."

"Aaaa....ai đã cướp đi Bác sĩ Tần lạnh lùng của tui rồi?"

"Uyên Chân Như..."

Uyên Chân Như ngại ngùng chạy lên trước nhưng bị Tần Lục nắm áo kéo lại, ôm chặt vào lòng.

(cặp nào cặp nấy phát cơm chó, tội những người đi bộ tại đây)

Điện thoại của Đàm Hàn reo lên.

"A...mẹ, con đến nơi rồi ạ, đang ở phố đi bộ ạ..."

"Cậu con trai mà con bảo sắp dẫn về nhà đâu rồi?"

"Mẹ...."

"Cháu chào dì, cháu là Đoàn Mặc, bạn của Đàm Hàn ạ."

"Cậu có phải là Bác sĩ của thành phố X, có bố là Viện trưởng còn mẹ là Tổng giám đốc công ty FaBk đúng không?"

"Dạ..."

"Qúy hóa quá, cuối cùng tôi cũng gặp cậu, Tiểu Hàn cứ nhắc cậu suốt, nó bảo sẽ dẫn cậu về gặp mặt..."

Hai người nói chuyện một hồi lâu, riêng Đàm Hàn thì muốn chui đầu xuống đất ngay lập tức.

"Dạ, vậy nếu có dịp cháu sẽ đến thăm gia đình ạ."

"A...anh cho em xin lại số điện thoại..."

Chưa kịp phản ứng, Đoàn Mặc nắm tay Đàm Hàn kéo lại.

"Anh là người yêu của em sao?"

"Kh..."

"Có phải không?"

"C....ó..."

"Yêu em!"

Đoàn Mặc hôn vào gáy Đàm Hàn, hơi nóng tỏa ra khiên Đàm Hàn ngại càng thêm ngại.

-Sau khi đã ăn uống no say-

"Mai đi suối nước nóng đấy? Anh đi được không?"- Uyên Chân Như hỏi han.

"Tất nhiên, sãn sàng đi theo em."- Tần Lục lau miệng cho Uyên Chân Như.

"À...nay tôi sẽ ngủ với Uyên Chân Như..."

"Xin lỗi Đàm Mặc, hôm nay tôi mượn Uyên Chân Như nhé! Hai người ăn xong về cẩn thận nhé, tôi có chuyện với Uyên Chân Như rồi, tạm biệt!"

Không đợi Uyên Chân Như đứng dậy, Tần Lục đã bế cô lên rồi.

Để lại hai người kia ngồi nhâm nhi Trà.

"Anh có ngại nếu như..."

"Không ngại, rất thích..."

"Em vẫn là chưa chấp nhận lời nói của anh đâu."

"1 tháng nữa cũng là lúc Noel đến, em đừng thích người khác nhé!"- Anh Mặc tựa đầu vào vai của Đàm Hàn.

"Sao không phải là anh? Chẳng phải những cô y tá đều thích anh chứ?"

"Chỉ một mình em và mãi mãi sẽ chỉ là em..."

Câu nói này khác với những câu mà cô đã từng nghe bởi những kẻ tán tính cô. Nó không hề khiến cô thấy giả dối mà nó làm cô càng hy vọng hơn vào mối tình đầu này.

-Về khách sạn cách Bệnh viện không xa-

Hai người bước vào phòng, thả đồ xong Đàm Hàn liền nhắn tin cho Uyên Chân Như.

Đoàn Mặc nhẹ nhàng đưa nước cho Tiểu Hàn.

"A, em cảm ơn ạ. Anh đi tắm trước đi, em nhắn tin xong cho Uyên Chân Như đã."

"À, thiệt ra anh sợ em ngại nên đã xin một phòng bên cạnh rồi. Anh sẽ sang dó ngủ, còn em ở đây nhé, có chuyện gì thì gọi cho anh."

"....Anh ngủ ngon nhé!"

"Yêu em!"

Tạm biệt Đàm Hàn, anh Mặc đi sang phòng bên cạnh.

Thật sự Đàm Hàn không ngờ rằng Anh Mặc lại lịch sự đến như vậy.

Gọi điện cho Uyên Chân Như, Đàm Hàn kể ngay.

"Ui trời, ổng lịch sự dữ, thế này thì bà khỏi lo có trà xanh rồi..."

"Tui đang rất vui..."

"Đây là sự ga lăng và lịch sự của một người đàn ông đó, tui thấy ông Mặc kiểu nhẹ nhàng ôn nhu với bà còn nghiêm khắc với cả thế giới luôn, hâm mộ...UYÊN CHÂN NHƯ!"

"ÚI, Tần Lục ghen rùi, ghen rùi kìa, thôi nha, chúc bà tối nay thức vui vẻ!"

"Ơ, cứu tui...á....đừng Tần Lục...á....bỏ em ra....aaaa...."

Tắt máy, Đàm Hàn vừa cười vừa bất lực với Uyên Chân Như.

Lặng lẽ ngồi trong phòng, Tiểu Hàn nhớ đến Đoàn Mặc.

"Không biết anh ấy đang làm gì ta, nhớ anh ấy quá....!"

Trong vô thức, Đàm Hàn nhấn gọi cho Đoàn Mặc.

Tiếng điện thoại reo...

"......"

"Anh làm gì vậy?"

"Mới tắm xong..."

Đoàn Mặc không cố tình chiếu hình ảnh anh mới tắm xong. Tóc ướt, rỉ nước xuống body cực kì soái của anh khiến Đàm Hàn đỏ mặt, che mắt lại.

"Anh...anh không mặc áo sao?"

"Sao vậy cô bé? Em đây là đang ngại sao?"

"Không...không có..."

"Xin lỗi, anh mặc áo vào..."

"Anh rất đẹp trai...úi...anh coi như chưa nghe gì nhé!"

"Hahaaa....cảm ơn..."

Nói chuyện với nhau suốt 2 tiếng thì Đàm Hàn cũng đã ngủ gật rồi.

(Mẹ ơi, nói chuyện vui vẻ tự nhiên lăn ra ngủ cái đùng, tức cái mình ghê chưa?)

"Ngủngon nhé, my love."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro