Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi với cậu ấy quen nhau từ rất lâu rồi, vì là hàng xóm nên mọi chuyện từ việc đi học hay là đi chơi thì hai đứa như là một, người khác nhìn vào sẽ tưởng là chị em, bởi sao gọi là chị em? Vì ngay từ bé ỷ thế được mọi người cưng chiều nên tính tình đanh đá hay bắt nạt cậu ta, kèm theo hồi bé cậu ta ngô nghê lắm, rất dễ dụ nên đi đâu tôi cũng xưng danh là đại ca bảo vệ đứa em trai bé bỏng cho thoả mãn chức danh làm chị. Nhưng mọi thứ cũng chỉ thuận buồm xuôi gió khi hồi còn bé tẹo chứ khi cậu ta lớn lớn thì lại là điển hình cho một mẫu người hay xúc xiểng người khác không thương tiếc. Mà không may người khác ở đây lại là tôi.

Một buổi chiều nọ tôi vừa nhảy chân sáo vừa hát chạy sang nhà cậu ấy rủ đi thả diều với với đám trẻ trong làng ở ngoài cánh đồng.

- Bác Tùng ơi! Thành có nhà không ạ? Chiều nay bác cho tụi cháu đi ra ngoài đồng chơi nhé, mẹ cháu cho đi chơi rồi ạ, hì hì!

Bố cậu ấy cười rồi gọi ới vào trong nhà:
- Thành ơi! Cái Hoa nó sang rủ đi chơi đây này, còn không mau ra đón bạn.

Cậu ta mang bộ dạng ngái ngủ vừa đi ra vừa lấy tay che miệng ngáp: " Con còn tưởng đón bạn nào? Chứ cái Hoa nó ngay nhà mình, một ngày nó lượn sang nhà mình không năm thì bảy lần, còn cần phải con ra đón chắc? Có cần con trải thảm đỏ sang mời nó đóng đô luôn ở nhà mình không?"

Nụ cười nịnh nọt trên khuôn mặt đầy tính thương hiệu của tôi đối với bác Tùng dần tắt ngúm, thay vào đó là gửi gắm một cái lườm về phía cậu ta. Không thể trách tôi được, vì một lý do nào đó mà hôm qua nhận lời thách đấu diều với đám trẻ con trong làng. Lúc ấy tôi bừng bừng khí thế, không thể để mặt mũi mất sạch được nên giao kèo chiều nay. Cũng bởi vì không nắm chắc được phần thắng nên buộc tôi phải sang năn nỉ ỉ ôi cậu ấy đi thi đấu với tôi cho bằng được. Dù sao thì kĩ thuật của cậu ta cũng giỏi hơn tôi, chính vì thế nên từ lúc nhận lời thách đấu đến giờ tôi đã phải chạy sang ngoan ngoãn như một chú cún nịnh nọt cậu ta đi với tôi. Suy nghĩ trong đầu đã là một đống cụm từ tổng sỉ vả cậu ta cho bõ tức, nhìn cái mặt nhơn nhơn chê tôi không thương tiếc trong khi đó tôi vẫn phải cười xu nịnh, thật là ngày tháng huy hoàng còn đâu?

"Uầy, bạn Thành của tớ là đẹp trai nhất, tốt bụng nhất, thả diều siêu nhất, chiều nay đi thi đi cho chúng nó lác mắt ra, nhân tài ở đây chứ đâu, haha!" Tôi vừa cười vừa tâng bốc cậu ta lên tận chín tầng mây, nhìn bản mặt cậu ta sắp vênh lên không về được vị trí ban đầu kìa.

" Không ngờ cũng có ngày cậu nhận ra bản thân được đi chung với một người hoàn hảo như là tôi đây. Được, để chiều anh đây ra tay chỉ giáo, chỉ có thắng chứ không có thua!" Cậu ta đắc ý vừa đi vào chuẩn bị đồ vừa nói vọng ra như thế.

Tôi vừa đứng ngoài sân chờ cậu ta vừa chơi đùa với con mèo "Công Công" mập ú nhà cậu ta. Tôi thích nhất là vờn vờn lông của nó, vuốt ve nó để khi nó bày ra vẻ mặt hưởng thụ rồi tôi sẽ vuốt lông ngược lại, sau đó là nó sẽ quay lại cào tôi nhưng tôi sẽ né, một trò chơi khốn nạn chỉ có hơn chứ không kém mà hồi nhỏ tôi với cậu ta hay chơi. Tôi đã dẫn dắt cậu ta đến con đường bị chính mèo nhà mình cào cho vài vết xước ở tay. Ngày đó cậu ta dễ dụ quá mà!

Đang vui đùa tít mắt cùng với Công Công thì cậu ta từ trong nhà đi ra tay xách theo con diều bảo bối của cậu ta và huýt sáo ra hiệu với tôi đi thôi. Chúng tôi xin phép bố cậu ta lần nữa rồi hai đứa nhảy lên con xe đạp, bắt đầu hành trình đạp xe ra ngoài đồng chờ thi đấu. Vừa đạp xe vừa chê tôi nặng, không khéo sắp tới việc chở tôi đi học cũng sẽ làm xe cậu ta méo vành, tôi chỉ biết câm nín vì việc tôi mập với suốt ngày ăn vạ nhờ cậu ta chở đi học là thật.

Nhưng biết làm sao bây giờ, từ bé tới giờ cậu ta đã được giao phó trọng trách đèo tôi đến lớp từ sự nhờ vả của mẹ tôi và ý nguyện của bố mẹ cậu ta chỉ vì có lần tôi tự đạp xe đi và kết quả là bị ngã trầy cả tay chân mà về nhà khóc không dám khóc, chỉ sợ bị ăn thêm roi vì tự ý làm theo mình mà không nghe lời người lớn. Kết quả là mẹ tôi phải lấy bông băng, cồn i-ôt để rửa vết thương và kèm theo cái kéo để cắt cái quần mới tinh tôi mới mặc được hai lần vì chỗ bị thương ở đầu gối...

Dưới cái nắng chiều kèm gió như hôm nay thật là quá tuyệt cho việc đi thả diều, một buổi chiều mùa hạ mà cho dù đến sau này tôi vẫn muốn được tìm lại những giây phút ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro