Chương 2 Mở màn trận đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai đứa hì hục đèo nhau trên con xe của Thành thật vất vả mới đến nơi, mặt đứa nào đứa nấy đỏ bừng. Dĩ nhiên là cậu ta vất vả hơn tôi do là người đạp chính, còn tôi chỉ có nghĩa vụ ngồi đằng sau cầm diều và thở thôi nhưng cũng đủ mệt.

Ấy thế mà bọn tôi lại là người ra sớm nhất, chả lẽ đám trẻ con sợ quá nên không dám thi đấu hoặc là chúng nó quá cao su giờ để phơi chết hai cái thân già bọn tôi. Ý nghĩ vừa loé lên trong đầu là thế, cũng mong muốn vớt vát một tí mặt mũi nhưng chưa được bao lâu thị bị dập tắt cho đến khi tôi nhìn thấy một nhóm xanh đỏ thập cẩm đang từ từ phóng đến.

Đúng là mắt tôi không bị hoa đó chứ? Tôi còn cố bày ra vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng hỏi Thành: " Tôi có nhìn nhầm không Thành? Đám đông xanh xanh đỏ đỏ kia là chúng nó đang đi thi đấu đấy à, thi đấu hay đi ăn cướp mà đông thế?". Vừa hỏi vừa nuốt nước bọt âm thầm nghĩ với quân số đông thế kia thì chỉ cần chúng tôi bố láo với chúng nó thì mỗi đứa nhổ một ngụm nước miếng là đủ dìm chết chúng tôi rồi.

Thành cậu ta vẫn ung dung như thế, còn đáp trả tôi rất lịch sự: "Đúng rồi, cậu không có nhìn lầm, hôm nay xem chừng phải quyết đấu một trận rồi, chẳng may mà thua thì danh tiếng này sẽ được ghi danh sử sách đấy!".

Chưa thấy người đã thấy tiếng, thằng bé loi choi coi như cầm đầu đám đó, cũng là thằng khiêu khích tôi đã ra hiệu quân của nó dừng lại tập trung :" Chào chị mập lớp trên, ối! hôm nay còn kéo theo cả đồng minh cơ đấy, thế này là có hai người thay nhau đi nhặt diều rồi đúng không anh em haha!"

Ôi nhìn cái mặt của nó đi, cái biểu cảm nó sinh động đến nỗi tôi chỉ muốn cúi xuống tháo dép liều cái mạng già này mặc kệ hơn tuổi hay cái gì đó dạy cho nó một bài học. Tôi lén liếc sang Thành, từ nãy tới giờ cậu ta vẫn im lặng, chắc đang đánh giá đối thủ chăng? Hai bên chào hỏi qua loa một chút rồi cũng thảo luận về quy tắc thi đấu tính thắng thua.

Ngoại trừ tên cầm đầu hơi khó ưa thì những tên còn lại cũng chỉ là đi theo cổ vũ cho khí thế thôi. Chúng tôi được phép hỗ trợ nhau điều khiển con diều miễn sao bên đối thủ bị chạm đuôi diều nhiều nhất, hoặc thắng triệt để đó chính là diều đối phương bị dứt dây.

Đang trong không khí chuẩn bị thi đấu thì Thành đột nhiên mở lời với đám nhóc kia: "Nếu hôm nay bên chị Hoa thắng thì lần sau ra đường hay ở trường không được bày ra thái độ khiêu khích với không lễ phép nữa. Phải chào một tiếng chị cho cẩn thận, có đồng ý hay không?"

Tôi ù ù cạc cạc nghe cậu ta nói mà thầm đổ mồ hôi hột, từ bao giờ mà cậu ta tốt bụng thế, trước mặt tôi toàn xúc xiểng nhưng hôm nay lại đứng ra thay tôi đòi công bằng. Chưa cảm động được bao lâu thì câu tiếp theo của cậu ta như một gáo nước lạnh tạt tôi không thương tiếc. "À còn nếu bên chị Hoa thua thì từ nay trở đi sẽ gọi mấy chú em một tiếng Đại ca, được chứ?".

Vâng, đây đích thị là nối giáo cho giặc rồi. Nhìn mặt cậu ta nhìn tôi tỏ rõ hai chữ "đáng đời" kèm theo tiếng hú hét từ đám nhóc cộng với cái bắt tay đầy quả quyết của thằng Long cầm đầu: "OK luôn anh ơi, em chờ ngày này lâu lắm rồi, nếu em thua thì em sẵn sàng gọi anh chị hai tiếng "đại ca" luôn."

Tôi nhịn, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, ghi thù thôi cũng được, trên ti vi thường hay nói thế mà! Uống một ngụm nước cho phấn chấn tinh thần, tôi bắt đầu cùng Thành gỡ diều, chuẩn bị dây, tìm vị trí đứng thích hợp với chiều gió để diều có thể phát huy hết công dụng của nó.

Vừa gỡ tôi vừa hỏi Thành: " Lần này cá cược là tôi, thua thật thì tôi phải gọi chúng nó là đại ca hết đời à? Thế thì đi học tôi còn mặt mũi nào nhìn các bạn nữa? Tôi chuẩn bị cắt đứt tình bạn như cao su của chúng ta rồi đấy, hừ!"

Cậu ta vẫn rất chuyên chú chỉnh diều, liếc mắt sang tôi và vẻ mặt đắc ý: "Có tôi ở đây rồi cậu còn sợ thua sao? Lúc tay đôi nhận thách đấu không nghĩ đến việc sẽ thua à? Cho chừa tội loi choi nhưng yên tâm, tôi đang thả cho chúng nó tí thính để chúng nó hưng phấn thôi."

Tôi huých vai cậu ta: "Không ngờ cậu lại xảo quyệt như vậy, hôm nay mà thắng tôi sẽ về bảo mẹ tôi làm bánh bao đãi cậu, được chứ?"

"Nhìn mặt tôi có giống vì ăn mà bán rẻ tay nghề không? Nhưng không sao, nể mặt mấy cái bánh bao và bác Liên yêu quý tôi sẽ tạm chấp nhận đề nghị này."

Cậu ta vừa nói vừa dặn tôi: "Tí nữa trong lúc lên diều cậu cứ đứng cho vững rồi nghe theo tôi là được, lúc nào tấn công hay phòng thủ tôi sẽ bảo, bất quá thì tôi có thể ra tay hỗ trợ, dù sao thì quy luật trận đấu cũng không quan trọng người cầm diều là ai, nhớ chưa? Tôi đã đứng cùng đội với cậu rồi, không thể để cả tôi cũng mất hết mặt mũi được."

Tôi chăm chú nghe rồi cũng gật đầu ngoan ngoãn như ở nhà với mẹ, mang một tinh thần thấy chết không sờn chuẩn bị trận đấu mang tính lịch sử trong đời này. Một trận đấu quyết định tiếng "Đại ca" sẽ đi đâu và về đâu kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro