Chương 3 Buổi chiều khó quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều tà lộng gió, bọn tôi với cu Long cũng bắt đầu căng diều lên, lũ trẻ hú hét cổ vũ ầm ầm. Mọi ánh mắt hầu như đổ dồn vào hai con diều trên bầu trời, bàn tay tôi cầm dây điều chỉnh có chút nặng, đến khi diều cả hai bên đều ổn định thì bên thằng Long có dấu hiệu của sự tấn công.

Trước tình hình đó tôi chưa kịp nghe Thành bày mưu gì mà tự mình sẵn sàng thoát thân chạy trốn trước đã. Đừng trách tôi nhát mà là do bên kia tấn công hăng quá, có vẻ như đuổi tôi vòng vòng đã thấm mệt nên diều thằng Long đã ngừng ngừng ổn định lại.

Thành ghé tai tôi nói nhỏ: "Bây giờ thì dụ trêu ngươi đối phương tí đi, dụ một tí rồi chạy cho nó đuổi theo rồi bất ngờ quay đầu hướng đến đuôi nó cho tôi, dù gì thì cậu cũng giỏi nhất việc chọc tức đối thủ rồi chạy mà, cảm tưởng như đang đi trêu chó đi!".

Tay điều khiển diều của tôi run run, đây rõ ràng không giống trêu chó mà, còn phụ thuộc vào gió nữa, nhỡ chạy không kịp hay là lúc quay đầu không may gặp trục trặc thì thôi, đúng là tự đưa thân đến cửa chịu chết.

Nhưng về kĩ thuật với những mưu hèn kế bẩn trong trò này thì tôi không bằng cậu ta được. Âm thầm nuốt nước bọt chấn an tinh thần, tôi đánh mắt nhìn cậu ta khẽ ra hiệu đồng ý.

Tôi bắt đầu dụ dụ đối phương, bày ra tư thế đúng chuẩn của bộ môn trêu chó, ỡm ờ lượn lờ trước mặt đến khi nó bắt đầu đuổi theo thì chạy mất hút, có vẻ nó đang chú tâm đuổi tôi nên tôi điều chỉnh diều quay ngược 180 độ theo đường vòng rồi tấn công vào đuôi diều của nó, bên kia có vẻ không phản ứng kịp nên chúng tôi tạm thời dẫn trước một bàn.

Đến giờ tim tôi vẫn còn đập loạn, coi như là các cụ phù hộ vượt qua đại nạn, Thành liếc tôi với ánh mắt có vẻ đắc ý, đám nhóc kia sau một hồi hú hét cũng dần im ắng lại. Chắc do thằng Long bị thất thố bước đầu nên không đứa nào dám ho he cười cợt nữa.

Sang bàn tiếp theo, tôi tiếp tục cho diều di chuyển lang thang cách diều thằng Long không quá xa, nó thì lại có vẻ khá bất động. Thành cậu ta bảo tôi bây giờ thì đến lượt mình tấn công, ván trước phòng thủ nhiều rồi, với một vẻ đăm chiêu: "Đuổi nó cho tôi".

Tôi ngoan ngoãn nghe theo, tự mình căng dây từ di chuyển từ từ đến tăng tốc độ đuổi theo diều của thằng Long, nó cứ né hướng tôi tấn công, thành ra hai đứa giằng co một hồi, cái cổ của tôi duy trì ngước lên trời muốn rụng luôn, tay không dám thả lỏng giây phút nào hòng bảo vệ cái đuôi diều của tôi cho tốt.

Đột ngột nó quay lại tấn công dồn dập cái đuôi diều của tôi, theo bản năng tôi quay đầu bỏ chạy, và dĩ nhiên là chạy không kịp, trong lúc quay đầu thì cái đuôi diều của tôi đã rất anh dũng hi sinh trước mũi diều của bên kia.

Bên kia được một phen reo hò, bản mặt đắc ý của thằng Long hất lên với tôi. Tôi chột dạ quay về phía Thành, chỉ thấy bản mặt cậu ta không khác gì cái nồi mẹ tôi hay đun bếp củi là bao. Cậu ta lắc lắc đầu, chắc đang than thở cho cái diều bảo bổi của cậu ta đã bị hủy hoại khi vào tay tôi hoặc là thể hiện với tôi sự ngu lâu dốt bền khó đào tạo.

Tôi cười hề hề rồi sán lại cậu ta, chỉ còn ván cuối quyết định thắng thua thôi, nên không thể xem nhẹ được. Bày ra vẻ mặt vô số tội hỏi cậu ta: "Aiza, vừa là tôi sợ quá nên bỏ chạy, bên kia lại chạy nhanh quá nên tôi có chút hoảng.

Thành đẹp trai bây giờ nói gì tôi cũng nghe!"
Có vẻ cậu ta tính toán gì đó, liếc sang đối phương rồi lại liếc tôi, sau đó mới tiếp tục nói nhỏ với tôi: " Tiếp tục tấn công cho tôi, khí thế phải áp đảo mới được, lần này cậu mà bỏ chạy giữa đường nữa thì cậu xác định nhận thua đi! Nhớ lấy!"

Tôi khẽ bĩu môi rồi bắt đầu quay lại tập trung với con diều, lần này thì sống chết tôi cũng lao đầu đuổi thằng Long, giống một pha trêu chó rồi dũng cảm quay ngược lại xem đứa nào sợ đứa nào. Nó có vẻ không ngờ tôi tấn công kiểu bất chấp như thế nên lúc đầu có chút hoảng sợ bỏ chạy, càng chạy tôi lại càng đuổi. Bên kia thấy tình hình càng ngày càng căng thẳng nên chỉ biết chú tâm ngửa cổ dõi theo màn rượt đuổi của bọn tôi.

Không biết vì kích thích gì đó mà nó đột ngột quay đầu lao vào con diều của tôi, tôi có chút giật mình. Tôi nghe rõ Thành đang lẩm bẩm cáu gì đó nói với tôi "Nó đang tính liều mạng mắc vào dây của mình để cả hai cùng chết đây mà". Không ngoài dự đoán, vừa dứt câu thì dây diều của thằng Long mắc vào dây của tôi thật. Tôi lúng túng kéo lại, càng kéo càng rối, càng hoảng, vừa né vừa tấn công ngược lại. Hai con diều chao đảo càng thấp dần, đột nhiên Thành cầm lấy cái điều khiển diều từ tay tôi và tôi chỉ biết trố mắt nhìn cậu ta gỡ rối cục diện hiện tại.

Cũng phải thôi, con diều yêu quý của cậu ta không thể nào mà chịu hôn đất được. Mất một lúc thì cục diện đã thay đổi, hai con diều tách nhau ra và với một cú tấn công dứt khoát thì diều bên tôi đã thành công trong việc choảng con diều bên kia một trận. Lần này là choảng một cách rất dứt khoát, không có ỡm ờ như tôi điều khiển. Tôi chỉ biết vuốt mồ hôi lạnh túa ra từ trán.

Kết quả trận đấu đã rõ ràng, hai bên không ai bị đứt dây diều, kết quả thắng tạm thời vào tay bên tôi. Mặc dù biết nếu pha cuối Thành không đích thân cứu giúp thì tôi thua là cái chắc chắn không phải bàn. Bên kia thì thầm vẻ không cam tâm nhận thua như vậy, biết là tôi chơi hơi ăn gian thật, nhưng vẻ mặt thằng Long không tệ như tôi nghĩ.

Nó quay ra nhìn lại Thành, có chút gì đó là hâm mộ, cái gì? Tôi không nhìn nhầm chứ? Là hâm mộ, gì mà từ phe đối địch sang sùng bái là thế quái nào?

Nó cất giọng kêu bọn kia im lặng rồi tiến đến bên bọn tôi, chính xác là hướng về Thành: "Lần này tuy là em thua có chút không phục nhưng thực sự là anh chơi diều quá đỉnh, vì vậy em xin nhận thua, đại ca! Mong anh có thể chỉ bảo kĩ thuật thêm."

Tôi cười gượng, quay ra nhìn đám đối diện, cười hề hề với chúng nó rồi tự nhiên thấy mình đang ra vẻ mặt bắt nạt trẻ con nên để xoa dịu bầu không khí tôi đã đưa ra quyết định rồi hắng giọng lên tiếng, dù sao tôi cũng là nhân vật chính mà.

"Ây dô, hôm nay chúng ta coi như là quen biết nhau thêm, để giao lưu đánh dấu mốc quan trọng tăng thêm mối quan hệ hai bên thì hôm nay đại ca sẽ dẫn mấy đứa đi ăn bát sen, có nhìn thấy đầm sen đằng xa kia không?"

Tôi nghe thấy tiếng ho khẽ từ Thành, vẻ tao không quen con bé này. Vì cậu ta thừa biết cái từ "dẫn đi ăn bát sen" của tôi kia thực chất là dẫn đi ăn trộm chứ không phải gì đàng hoàng.

Chúng nó đồng loạt nhìn theo tay tôi chỉ, rồi trong đống đó đã có đứa cất tiếng: "Nhưng hình như đầm sen đó có chủ hung hãn lắm, sẽ bị đánh què chân đó!"

Tôi cười có chút chột dạ nhưng vẫn vẫn giả ngu không có ý hối cải vì hành động không đường hoàng của mình, dù sao đây cũng có phải là lần một tôi đi "hái bát sen" đâu. Vừa cười chấn an tinh thần chúng nó vừa nói: " Chị lớn để làm gì chứ? Chính là để bảo vệ các em rồi, mấy đứa cứ ở đây, để chị với anh đẹp trai này với Long đi nhé, đi đông không có lợi. Mấy đứa cứ đứng đây chờ tí chị về phát quà, đảm bảo ngon lắm nhé!"

Chúng nó nhìn tôi có vẻ không tin tưởng lắm nhưng vẫn phải nghe theo, 3 đứa chúng tôi bắt đầu xuất phát. Vừa đi tôi vừa nói với Thành: "Vẫn như cũ, cậu canh tôi với Long hái, mình chỉ hái vài bát thôi, nếu gặp chủ đầm sen thì tôi sẽ xin phép trước, còn không thì là ý trời, haha".

Cậu ta khẽ nheo mắt rồi câm nín trước lời nói của tôi, vẻ mặt không hề hứng thú như tôi với Long.

Theo kế hoạch muôn thở, tôi chả bao giờ gặp chủ đầm sen cả, tôi với Long chỉ dám xin vài bát thôi, không dám hái nhiều, đang lúc hoay hoay cố hái nốt bát cuối mà lòng tôi tự nhủ thì "rầm", một cú ngã ngoạn mục từ phía tôi, tôi cố chìa tay ra vín bát sen, nhìn đống cỏ lẫn lộn ven bờ làm tôi không phân biệt được chỗ nào đứng được và kết quả là bước hụt. Cả người dính đầy bùn đất đứng lên, tay hãn cầm bát sen vừa túm trong con mắt ngỡ ngàng của Thành và Long đứng trước mắt tôi tự bao giờ.

Một tích tắc hoảng loạn qua đi, tôi thật sự muốn khóc, vừa được chúng nó kéo lên bờ vừa mếu máo với cậu ta: "Làm sao bây giờ, tí về bà với mẹ tôi mà nhìn người tôi bẩn như này thì chắc chắn ăn roi rồi, huhu!"

Cậu ta chẳng nói chẳng rằng kéo tôi cách xa đầm sen một chút rồi đến gần cái mương bên cạnh, lôi tôi xuống bậc rồi ý chỉ bảo tôi rửa qua bùn đất ở đây đi, vớt vát được tí nào hay tí ấy. Thằng Long vẫn ngoan ngoãn đi theo, trên tay vẫn là mấy bát sen vừa hái.

Tôi vừa sụt sùi vừa lấy nước gột rửa qua, thảm không nỡ nhìn, lần này chết chắc thật rồi, trong đầu là vô vàn ý nghĩ tí về nhà sẽ ăn roi như thế nào, chạy sao cho kịp cái cán chổi của mẹ tôi. Đang thẫn thờ thì cậu ta lôi tôi lên, kéo về phía bọn nhóc đang háo hức đang chờ ăn bát sen của bọn tôi. Vừa đi vừa có ý an ủi: "Tí tôi về nhà cùng cậu, bác Liên sẽ không đánh cậu đâu!"

Nhìn thấy đứa nào đứa nấy mặt háo hức rồi quay ra nhìn tôi có chút ngỡ ngàng, tôi cũng dần ổn lại, tinh thần ham chơi với trọng trách làm đại ca kèm lời hứa của Thành giúp tôi lấy lại phong độ. Tôi từ tay Long xòe ra vài bát sen, rồi bóc tách chia nhỏ ra từng hạt, phân phát mỗi đứa "một hạt" rồi cười hì hì với chúng nó.
Chúng nó xác định lại "bát sen" mà tôi hứa với chúng nó là vỏn vẹn "một hạt" ngăy ngắn trong lòng bàn tay rồi rồi vẻ mặt biểu hiện sự không thể tin nổi.

Tôi động viên chúng nó: "Mình đã mang danh đi ăn trộm rồi, phải có tí đức, xin thế thôi, lần sau người ta còn cho, thế nhá, mấy đứa ăn đi, vì mấy hạt sen này mà chị ngã bẩn hết rồi đây nè!"

Chia nhau ăn xong rồi làm quen một hồi, cũng đã muộn, đứa nào đứa nấy phải về nhà của mình, còn hẹn nhau bao giờ có dịp cùng mang diều ra đây thả cho vui. Quả là một buổi chiều có đầy những cung bậc cảm xúc. Cho đến mãi sau này, khi tôi nhận ra mình có thể bỏ ra vài chục ngàn mua vài bát sen ở chợ ăn thoải mái mà không phải vất vả đi hái trong lo sợ nhưng mùi vị của những hạt sen hái trong vụng trộm cùng đồng đội ấy nó ngon hơn rất nhiều so với bát sen mình có thể mua được sau này.

Hai đứa lại đèo nhau về, vẫn là tôi ngoan ngoãn ngồi đằng sau ôm diều, vừa ngồi vừa lảm nhảm về thảm cảnh mà lúc về tôi sẽ phải đối mặt chào hỏi với cái cán chổi của mẹ tôi ra sao với cậu ta. Thật là làm việc khuất tất nên không có kết cục tốt đẹp gì mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro