Chương 4: Bữa cơm gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một buổi chiều vui chơi quên hết sự đời thì về đến nhà cảm xúc của tôi lại như một chú cún biết mình đã phạm phải lỗi lầm mong chờ sự khoan hồng của chủ, nơm nớp lo sợ mở cổng, đi một cách nhẹ nhất có thể giống như bản thân đã tàng hình vậy.

Con Mic nhà tôi thấy hai đứa tôi thì chạy thật nhanh ra vừa quẫy đuôi vừa nhảy bổ lên mừng, ánh mắt nó có vẻ thương hại tôi vì người tôi bẩn quá trời. Đúng rồi, chỉ có Mic là đồng cảm với tôi, không cười nhạo tôi nhất thôi, hic.
Thành cậu ta vừa dắt xe, vừa nhanh nhẹn gọi rõ là to, hận không thể bắc cái loa cho cả xóm nghe thấy: " Bà ơi, bác Liên ơi, cháu với Hoa đi chơi về rồi ạ!".

Tôi nhìn cậu ta kiểu cậu hận tôi lắm có phải không? Mong tôi chết nhanh hơn một chút để cậu thoải mái phải không?

Chưa kịp mắng chửi cậu ta trong lòng xong thì mẹ tôi từ trong bếp đi ra, tay cầm cái xẻng để lật trứng, không biết tôi ám ảnh kiểu gì mà nhìn cái xẻng đó sẽ thành vũ khí chính của ngày hôm nay.

Mẹ tôi cười cười : " Về rồi hả hai đứa, hôm nay đi chơi có vui không?". Vừa nói vừa nhìn thoáng qua tôi rồi dừng lại: "Sao người con bẩn từ đầu tới chân thế? Có chuyện gì xảy ra à? Lại ẩu đả với con nhà nào à?"

Tôi lập tức lắc đầu nguây nguẩy, đang chuẩn bị sẵn tinh thần nhận tội thì Thành đã tranh lời nói trước: "Dạ! Hoa không có đánh nhau với ai ạ! Chỉ là cậu ấy không may sơ ý đã bị trượt chân xuống mương ạ!".

Tôi gúi gằm mặt chờ mẹ tôi dùng cái xẻng dán trứng xử đẹp tôi nhưng qua một lúc không thấy động tĩnh gì, chỉ nghe thấy tiếng thở dài của mẹ tôi kèm giọng nói rất nhẹ nhàng: "Lần sau đi chơi phải cẩn thận một chút, may là mương không sâu, con cũng đâu có biết bơi! Người có bị thương ở đâu không?"

Cái quái gì đang diễn ra vậy, chả lẽ tôi đang mơ, tự véo mình một cái, hóa ra không phải là mơ, tôi cảm động muốn rớt nước mắt luôn rồi vừa lắc đầu vừa nói: "Con không sao, chỉ là quần áo con bị bẩn hết rồi."

Mẹ tôi cười cười bảo với hai đứa: "Không sao là tốt rồi, lần sau chú ý, hai đứa nhanh đi tắm rửa rồi còn mau chuẩn bị ăn cơm, tối Thành sang đây ăn cơm với bà và bác nhé!". Sau đó mẹ tôi vào bếp tiếp tục chuẩn bị cho bữa cơm tối.

Thở phảo một hơi, tôi muốn ôm Mic xoay vòng vòng quá, quay sang Thành cười cười, đúng là quý nhân, ông trời phù hộ, lôi kéo cậu ta về cùng quả là sáng suốt: "Nghe thấy gì chưa? Mau về tắm giặt đi rồi tối sang nhà tôi ăn cơm, ăn mừng vì hôm nay chúng ta đã thắng, nhân tiện tối giúp tôi soạn bài cho ngày mai đi học, hà hà!"

Cậu ta lườm nguýt, nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc ý của tôi rồi cũng ngoan ngoãn nghe lời dắt xe về, tôi nhanh chân vào tắm rửa cho sạch sẽ thơm tho để chuẩn bị cho bữa tối thịnh soạn này. Nghĩ đến cái mông đã an toàn không còn đối mặt với nguy hiểm nào làm cho tôi vừa tắm vừa hát líu lo, người ngoài mà không biết chắc tưởng tôi mới ra trại.

Giờ cơm tối đã đến, phụ giúp mẹ bưng bê những món ăn phơm phức ra bàn, đến khi đã đầy đủ xong xuôi, tôi như một chú cún ngồi cùng với Mic ngoài cửa mong chờ cậu ta đến để còn được ăn, mùi thức ăn thật là thơm, cậu ta mà chậm tí nữa thì đừng trách tôi sẽ làm ngập nhà bằng nước miếng của mình.

Nghe thấy tiếng động lạ ngoài cổng, Mic nhanh chân chạy ra trước tôi, rất lấy lòng mà quấn lấy cậu ta, có vẻ còn thân hơn cả với tôi nữa, đúng là miếng ăn sẽ làm lu mờ tình chủ với chó, tôi tự nghĩ vậy. Chưa thấy người đã thấy tiếng: "Sao Hoa Hoa hôm nay ngoan thế, đang chờ anh à, hôm nay chú thấy anh có đẹp trai không?".

Hửm? Cậu ta đang tự sướng cái gì thế không biết, còn hỏi một con chó là mình có đẹp trai hay không? Còn về vấn đề rõ ràng Mic có tên của nó được mọi người công nhận nhưng không biết tự bao giờ cậu ta hay gọi nó với cái tên là Hoa Hoa, mà rõ ràng là con chó đực, nghe thật kì cục làm sao, chưa kể còn giống với tên tôi, tôi đã cằn nhằn đuổi đánh cậu ta cả ngày để sửa cái tên đó nhưng mãi không sửa được, gọi miết rồi thành quen.

Tôi phủi mông đứng dậy ra dáng là chủ nhà mời khách, nhưng cái bụng đói cồn cào đã bán đứng tôi: "Làm gì mà lâu la thế hả? Cơm canh nguội hết cả rồi, nhanh lên vào nhà ăn cơm, tôi đói muốn ngất xỉu tới nơi rồi." Vừa nói vừa kéo tay cậu ta vào nhà, cậu ta chào bà, chào mẹ tôi rồi xin lỗi vì đã làm mọi người đợi lâu, bà với mẹ tôi lại chả cười tít mắt khen thằng bé ngoan ngoãn, lễ phép và khéo léo, tôi ngồi cạnh còn hoài nghi xem tôi có phải có anh chị em thất lạc là cậu ta hay không.

Bữa cơm nhanh chóng được đẩy nhanh tiến độ, món ăn mẹ tôi làm là ngon nhất từ trước tới giờ đối với bản thân tôi, một buổi chiều mất sức nhiều như thế, tôi phải ăn lấy lại sức lực cũng như tinh thần, vừa ăn vừa nghe mọi người cười nói tán gẫu một số chuyện. Một bữa cơm tối đầy mùi vị của gia đình và ấm áp.

Thành giúp tôi cho Hoa Hoa của cậu ta ăn tối, kèm với con mèo màu xám tro nhà tôi ăn nữa, chị mèo nhà ta có vẻ khá thích Thành, nũng nịu dụi cả đầu cả cổ vào chân cậu ta, đúng là thứ mèo không có tiền đồ gì hết, thấy trai là tớn mắt lên. Tôi vừa rửa bát vừa nhìn cảnh tượng chó mèo nhà tôi đang quấn lấy cậu ta, âm thầm thở dài trong lòng " Đến chị đây còn chưa được trải nghiệm đặc cách đó, chỉ có Mic thân thiết với tôi thôi, còn mèo kia thì nó chảnh chọe lắm! hic"

Đến giờ soạn bài cho ngày mai đi học, vẫn như thường lệ, cậu ta xem qua xem mai phải chuẩn bị những gì cho các tiết học, còn bài tập nào cần làm hay không, cần lưu ý những gì rồi sau đó nhắc lại cho tôi, đôi khi giúp tôi "tiện tay" làm luôn, ai bảo cậu ta là bạn tôi cơ chứ! Tôi chưa bao giờ nhận mình là chính nhân quân tử cả.

Ngáp dài một cái, cầm bút vẽ linh tinh lên giấy, thi thoảng ngó qua chỗ cậu ta, thấy cậu ta đang chăm chú giải toán cũng không dám làm phiền, lại vẽ một hồi, mí mắt bắt đầu giật giật, tôi đành liều mạng huých tay cậu ta ý bảo cậu ta nói chuyện với tôi cho tôi đỡ buồn ngủ đi, tôi có một chứng bệnh nan y đó chính là cứ vào giờ ngồi học là buồn ngủ: "Này, nói chuyện với tôi chút đi, cậu không thấy nhàm chán à? Không buồn ngủ à? Hôm nay tôi ghen tỵ với cậu lắm nhá, được cả chó lẫn mèo nhà tôi quấn quýt, cậu đã làm gì để lấy lòng chúng nó thế?"

Cậu ta quay sang tôi, đặt bút xuống, rồi ánh mắt có vẻ gỗ mục khó mài mà nhìn tôi: "Học xong sớm nghỉ sớm, tôi chỉ giúp cậu những thứ làm được thôi, chứ thật sự cậu phải nắm rõ bản chất vấn đề, để khi nào gặp bài nào tương tự mà không có tôi còn biết cách làm!". "Còn về vấn đề Hoa Hoa với Tiên Tử, tôi cũng không có làm gì nhiều, chỉ là hay qua chơi, vuốt ve rồi cho chúng nó đồ ăn thôi!".

Gớm! còn bày đặt sắc phong cho con mèo nhà tôi thành Tiên Tử, bảo sao nó chả quấn quýt đến mất cả liêm sỉ như thế! Đến giờ này nó vẫn chưa chịu đi lấy chồng, chảnh chọe ở nhà làm bà cô tổ hẳn là tại thằng bạn gần nhà của tôi đi.

Tôi uể oải đáp lại bằng giọng mũi, rồi cắm cổ tiếp tục cầm bút gạch vẽ, nhớ lại cách cậu ta chỉ rồi tính tính toán toán, rất chăm chỉ một lúc nhưng vẫn sai, lần này là gập sách toán lại, lôi sách văn ra đọc mặc kệ cậu ta thật.

Đọc được một hồi rồi thì thấy có gì đó sai sai, tôi đang mơ rất đẹp, đang đọc chuyên chú thì thấy có cái gì đó chạm vào mặt ngứa ngứa, sau đó là "bốp" một tiếng vào trán, rốt cục tôi cũng mở mắt, từ từ hoàn hồn, nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, thì ra là tôi đã ngủ quên tự lúc nào mà không biết. Cậu ta đã dùng quyển sách gõ vào trán tôi, đánh thức tôi dậy.

Mở mắt ra, mông lung hỏi cậu ta: "Mấy giờ rồi thế? Tôi còn tưởng tôi đang cần mẫn đọc sách cơ! Chắc tại hôm nay đi chơi vui quá cũng mệt nữa". Cậu ta lắc lắc đầu, nhìn tôi rồi lại nhìn đống sách vở trước mặt, cuối cùng cũng đưa ra lời chốt cuối cùng mà tôi chờ đã lâu: "Thôi, hôm nay đến đây thôi, hôm nay cũng mệt rồi, chuẩn bị đi ngủ sớm đi mai tôi qua đón đi học, chứ giảng từ tối tới giờ với đứa đầu heo như cậu cũng làm tôi sắp ra giảng bài cho Hoa Hoa luôn cho rồi!"

Tôi mắt sáng như sao, không còn vẻ chán nản khi học bài nữa, hô rõ là khí thế: "Tuân lệnh đội trưởng Thành, tôi lập lức nghe theo cậu chuẩn bị đi ngủ, cậu soạn sách bỏ ba lô giúp tôi luôn nhá! Tôi đi đánh răng đây, trăm sự đều nhờ đội trưởng!"

Nói rồi hai chân nhanh chóng biến mất không còn tăm tích, đến lúc tôi xong xuôi thì cậu ta cũng soạn sách xong, đứng dậy chờ tôi ra còn đi về nhà, tôi đưa cậu ta ra cổng, chào tạm biệt, trước khi cậu ta đi về còn dặn tôi "Mai nhớ dậy đúng giờ, để tôi đợi lâu là tôi cho cậu đi bộ đấy". Tôi cười hì hì vẫy tay lại "Tôi biết rồi, yên tâm!". Ngày nào cũng có hai cái báo thức bằng người là mẹ tôi và cậu ta thì tôi không tự nguyện dậy cũng sẽ bị xốc dậy, tôi thừa biết là cậu ta chỉ dọa người thế thôi chứ đã bao giờ cho tôi đi bộ đâu, haha.

Quay người đi vào nhà, tâm tình hôm nay thật vui, ngày mai tôi sẽ dậy sớm chuẩn bị cho một ngày đi học đầu tuần thật tốt đẹp, đặt báo thức 6 giờ kém, tôi an tâm nhắm mắt ngủ, miệng không khỏi cười tủm vì những chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro