Chương 5: Bánh bao cắn dở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trả lại bánh bao cho tôi, đồ xấu xa kia, trả lại đây, á á,...". "Gâu gâu, gâu gâu, gâu gâu,...". Tôi giật mình bởi tiếng báo thức, vẫn còn luyến tiếc cái bánh bao mà trong mơ tôi bị một tên nào đó giằng mất, tôi cố đuổi theo nhưng chạy mãi, chạy mãi thì tiếng chó sủa ở đâu đó, rất gần, tôi cố tìm xem tiếng chó ở đâu ra, cuối cùng cũng nhận thức được đây là âm chuông báo thức của bản thân. Vội vàng quơ quơ, tắt tiếng, mở mắt ra nhìn đồng hồ, mới có 6 giờ kém 5, quá sớm, dù sao cũng không phải dậy soạn sách, tôi tự nhủ sẽ chợp mắt cho tròn 6 giờ rồi sẽ dậy, sau đó và không có sau đó nữa, tôi bất tỉnh nhân sự.

"Hoa! Dậy nhanh đi, muộn học bây giờ!". Tôi giật mình bởi tiếng loa phóng thanh mà mẹ tôi vẫn réo hàng ngày buổi sáng sớm.

"Vâng, con biết rồi, con dậy rồi!". Tôi uể oải đáp lại kèm câu khẳng định chắc nịch nhưng mắt hãn nhắm, một phút buổi sáng đối với tôi mà nói là thứ vô cùng trân quý.

"Có dậy không thì bảo? Thành nó sang rồi kia kìa, Thành cầm cho bác cái chổi đây để bác cho nó một trận, sáng nào cũng như sáng nào."

Đúng câu nói này như một câu thần chú, tôi bật dậy, vơ cái điện thoại, đã 6 giờ 20 rồi, quả này chết chắc rồi! Tôi nhanh chóng phi vào đánh răng rửa mặt, mặc quần áo một cách thần tốc, theo thói quen buổi sáng là xem trong mâm có đồ gì ăn được không, oa oa! Hôm nay mẹ tôi làm bánh bao thật này, đem 2 cái bỏ vào túi rồi vơ lấy ba lô trên bàn học.

Chạy hộc tốc ra cửa, bắt gặp mẹ tôi đang cầm chổi quét sân, bà tôi thì ngồi xích đu tay phe phẩy quạt, Thành thì đứng ở cổng đang chơi với Tiên Tử, Hoa Hoa.

"Chào mọi người! Con đi học đây".

"Cháu đi học đây ạ!". Cuối cùng cậu ta cũng buông tha cho chó mèo nhà tôi.

Nhanh chóng leo lên xe, tôi giục cậu ta đi nhanh lên, không mẹ tôi quật mông cho bây giờ! Hai đứa cun cút đèo nhau trên con đường làng, tôi vừa ngồi sau lôi bánh bao còn ấm vừa cắn vừa thanh minh cho bản thân.

"Aiza, sáng nay nhẽ ra tôi dậy đúng giờ, nhưng thấy trời hãn sớm quá nên ngủ tiếp, tôi thề là tôi chỉ chợp mắt một tẹo thôi, à tôi còn mơ có tên nào đó giành mất bánh bao của tôi cơ!"

"Khiếp, đến trong mơ cũng đi tranh ăn được, đứa nào lại thèm đi giành ăn với cậu!". Vừa đạp xe cậu ta vừa lầm bầm, giọng điệu như "tôi đã quá quen mấy cái lý do của cậu, đừng hòng lừa tôi" vậy.

"Hứ! Tôi nói thật, à sáng nay mẹ tôi làm bánh bao thật này, giữ lời hứa hôm nọ nhá! Nào để tôi cho cậu nếm thử món bánh ngon nhất trên đời này!". Vừa nói tôi vừa chìa cho cậu ta xem cái bánh bao tôi đang ăn, cũng rất vừa hay cậu ta không còn tay để ăn nên đành chấp nhận cắn cái bánh tôi đang cầm, dĩ nhiên là tôi ăn mất quả trứng cút ở giữa mất rồi. Hai đứa nhanh chóng giải quyết hết chỗ bánh bao mà buổi sáng tôi vội vơ được đi.

"Sao, thấy ngon không?"

"Ngon! Bác Liên nấu ăn ngon mà!"

"Cậu không nhận ra cái bánh vừa rồi thiếu mất quả trứng cút à, tôi ăn mất rồi, hahahaha! Tôi còn cắn dở nữa, eo ơi!".

Cậu ta: "..."

Mãi một lúc sau, cậu ta mới e hèm cảnh cáo tôi, giọng điệu rất tự nhiên: "Không sao, tôi cũng khá là quen rồi, dù sao hồi mẫu giáo tôi với cậu cũng cắn chung cái kẹo mút, còn ngại sao hả? Mà lúc ấy là đứa nào đòi ăn chung kẹo mút với tôi ấy nhở? Chết thật! Chưa kể mỗi lần ăn chung cái gì, cậu toàn bỏ lại những thứ không thích ăn rồi ép tôi ăn, tôi mà không ăn là thành phí phạm lương thực rồi!"

"Nói cũng đúng ha! Chúng ta không được lãng phí lương thực, mẹ tôi dặn rồi, vậy từ giờ cho mãi về sau đều nhờ cậu cả, ôi có thằng bạn mát lòng mát dạ ghê!". Tôi vừa nói vừa cười trả vờ đấm lưng lấy lòng cậu ta.

Cuối cùng cũng đến trường, xem qua đồng hồ còn tầm 5 phút nữa là vào giờ truy bài rồi, thật may ông trời phù hộ chứ tôi không muốn ghi danh vào sổ cờ đỏ rồi bị phạt tẹo nào. Hai đứa cất xe rồi nhanh chóng đi vào lớp, vẫn là theo thường lệ, cậu ta luôn đeo một cặp, tay xách một cặp với lý do rất củ chuối: "Tôi sợ cậu đeo cặp nặng rồi thành con rùa luôn, đã mập còn lùn thì khổ". Sau đó là một trận liên hoàn đấm từ tôi dành tặng cậu ta, vừa mới ăn sáng nên có sức ghê lắm, đã bị ăn đấm rồi hãn còn cười được, cười rất ư là vô sỉ.

"Ây, hai đứa chúng mày lúc nào cũng đi sát giờ ghê ấy, lớp trưởng không gương mẫu gì hết, tại cái Hoa hả? Hôm nào mày cũng dậy muộn hả Hoa!". Cái Dung vừa nhìn thấy tôi đi vào lớp đã hỏi rồi.

"Sáng ăn vụng cái gì mà miệng hãn còn dính rau thế kia!". Thằng Thắng vừa cười tán chuyện với bọn xóm tôi vừa nhìn tôi vẻ mặt rất là vô tội.

"Hả?". Tôi vừa lúng túng vừa lấy tay chùi miệng, thì ra là thế, bảo sang vừa rồi đấm cậu ta mà cậu ta vẫn cười, vẻ mặt còn nín nhịn, thấy tôi như thế còn không bảo, được lắm tên khốn này.

Tôi đập bàn, kêu chúng nó ngừng cười, nhưng có vẻ động vào dây thần kinh nào đó của chúng nó mà ba đứa chúng nó không thể ngưng cười được, còn cậu ta thì bày ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội đang lôi sách vở ra chuẩn bị ra ngoài sân truy bài.

Tiếng trống vang lên thật đúng lúc, chúng tôi rồng rắn lẽo đẽo ra ngoài sân, bắt đầu công cuộc truy bài, nói truy bài cho nó sang mồm chứ tôi thấy thực chất giờ truy bài là để tán chuyện thì đúng hơn, tôi bắt đầu kể cho chúng nó hôm nọ tôi mới nạp được đàn em lớp dưới ra sao, cậu chuyện qua lời kể của tôi nó thêm tính chất kịch tính, chúng nó nghển cổ, mong chờ tôi kể như mong mẹ đi chợ về vậy haha.

Dĩ nhiên là đoạn tôi bị thất thố ngã chổng vó thì không nói toẹt ra, chỉ biến tấu nó thành tôi vì nghĩa cao cả, hy sinh bản thân để có được cái bát sen kia.

Nghe đến đây chúng nó đều trề môi, thằng Cường còn hỏi tôi: "Tao biết thừa cái nghĩa hy sinh bản thân cao cả của mày, chúng mày nhở?", vừa nói vừa liếc mắt sang bọn kia.

Ba cặp mắt đều đồng chí hướng, thôi được rồi, không nên lừa gạt bọn này làm gì! Sau đó tôi mải miết kể hết câu chuyện theo hướng tích cực nhất. Thành thì vẫn ngồi im một chỗ vừa nghe bọn tôi tán dóc, vừa lật lật mấy trang vẽ giun dế của tôi.

Cuối cùng 15 phút truy bài cũng hết, lại lẽo đẽo vào lớp học cất sách vở rồi ôm ghế ra sân chào cờ, một môn mà tôi thích nhất. Đang lững thững đi thì thấy thằng Cường với thằng Thắng lại ghẹo gì nhau, nhặt con sâu ở dưới gốc phượng tính đi hù dọa bọn con gái, tôi chạy lại, có trò mới để chơi rồi, cái Dung thì lắc đầu, ra vẻ tao không quen con bé kia, hướng ánh mắt thật vô tội đến các bạn nữ trong lớp.

Ba đứa vừa cầm con sâu, vừa nhặt cái cành cho nó đu bám ở đó, cũng chỉ là con sâu đo đáng yêu thôi mờ, có gì đáng sợ đâu chứ, hồi bé tôi còn nghịch cả sâu róm rồi, vì hiếu kì và kết quả là một thân ra đi anh dũng, bôi dầu gió khắp người luôn.

Mấy đứa xếp hàng ngồi tụm lại, vừa quẳng vào bọn con gái, hết ghẹo bọn con gái trong lớp thì lại quay ra trêu mấy bạn lớp khác ngồi đối diện chúng nó sợ chạy cách xa mấy đứa tôi, cuối cùng chỉ còn mấy đứa ngồi một mình một thế giới ở cuối lớp, thật là chỗ ngồi đắc địa, haha. Gì chứ chúng tôi có lớp trưởng bảo kê nhé! Mua chuộc được lớp trưởng rồi, còn ai dám đi méc thầy cô nữa.

Cuối cùng giờ chào cờ cũng đã hết, lại sắp bắt đầu những tiết học triền miên, chuẩn bị cho thi cuối kì, bài tập cao hơn cả núi, dài cả hơn sông đang vẫy tay đón chờ bọn tôi, nghĩ thôi đã thấy mệt rồi.

Đang nằm mặt dán lên bàn, mắt nhìn ra cửa cuối lớp, cái dép sục vàng yêu dấu của tôi hãn còn mắc trên ngọn cây sà cừ theo năm tháng chỉ chờ một ngày bão to thật to tôi mới lấy lại được dép. Cũng chỉ vì cái trò cầm dép ném nhau nên vô tình cái dép mẹ tôi mới mua cho, đôi dép mà tôi thích nhất đã trở thành vật hy sinh.

"Này, mày làm bài tập môn toán hôm nọ thầy giao chưa? Tí có tiết toán của thầy chủ nhiệm đấy!". Cái Dung vừa gọi hồn tôi về vừa hỏi, nghe thấy vậy hai đứa kia cũng quay xuống nhìn tôi bằng ánh mắt mong chờ.

"Chúng mày giả ngốc hay ngốc thật thế, mày có thấy thành tích của tụi mình đều xếp thứ 1 2 3 4 từ dưới lên không? Còn hỏi tao như kiểu tao đam mê môn toán lắm ấy! Vẫn câu nói cũ, tại sao trời sinh ra môn toán còn sinh ra tao, hừ!"

"Thì bọn tao thừa biết trình độ toán của mày, mỗi lần thằng Thành nó giảng bài cho mày mà làm bọn tao muốn lên đấm mày hộ nó ghê ấy!". Thằng Cường phun mưa xuân ầm ầm lên mặt tôi, còn vừa lầm bầm: "Ý bọn tao là kiểu gì mày chả nhờ vả thằng Thành, nó đi công tác đầu tuần với bọn lớp trưởng lớp khác rồi, không có ở đây thì tụi tao mới hỏi mày chứ!".

"Tao cũng không nhớ, đúng là tối qua nó có giục tao làm bài, nhưng tao chán quá nên không biết bài vở đi đâu về đâu rồi, đợi tẹo, tao kiểm tra lại!". Vừa nói tôi vừa lục balo lấy vở ghi chép toán của mình ra, thật bất ngờ là đa số các bài đều hoàn thiện cả rồi kèm dòng chữ viết bằng bút chì: "Tối nay về làm lại cho tôi, không thì đừng mơ đi ngủ" kèm một cái mặt đe dọa.

"Đấy, đều làm cả rồi còn gì, cho bọn tao mượn so sánh với hoàn thiện nốt nào, tránh để thầy gọi về nhà, thầy mình hung dữ như gì ấy!".

Quẳng vở cho chúng nó, tôi tiếp tục nằm tha thẩn, sang năm là bọn tôi vào cuối cấp hai rồi, chắc sẽ phải bận rộn hơn thế này, còn lo thi vào lớp 10 nữa. Đang suy nghĩ miên man thì tôi tranh thủ chợp mắt lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro