Chương 8: Đi bơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như đã hẹn, tôi ngồi ngoài sân chơi với Hoa Hoa, nhân tiện chờ cậu ta sang đón đi tập bơi, vừa vuốt lông nó vừa lảm nhảm:

"Mày nói xem tí nữa chị có uống no một bụng nước hồ không Hoa Hoa?"

"..."

"Để chị học bơi được sẽ dẫn mày đi tập bơi nhá, ngoan ở nhà đợi chị!"

"..."

Đang tự độc thoại một mình với con chó nhà tôi thì đột nhiên nó chạy ra phía cổng, đúng rồi, cậu ta đã tới rồi, vừa dắt xe vào sân cậu ta đã nói:

"Chuẩn bị xong chưa? Đi thay quần áo đi rồi đi thôi?"

Tôi ngơ ngác nhìn xuống quần áo của mình đang mặc, là một bộ quần đùi áo ba lỗ tôi vẫn mặc ở nhà mà, chứ không phải đi bơi phải mặc gọn nhẹ nhất sao, thế này còn chưa đạt tiêu chuẩn à, bắt tôi cởi trần như bọn con trai chắc?

"Tôi mặc thế này không ổn à, tôi không có đồ bơi đâu, tôi cũng thể cởi trần như hồi bé được!"

Cậu ta sửng sốt vài giây rồi gõ đầu tôi:

"Đầu cậu nghĩ đi đâu thế? Cậu nhìn xem hình dáng của cậu đi, mặc thế này có khác nào con đuông dừa không, ở đó khá đông thanh niên đấy, đi thay cái quần dài đến đầu gối, áo cộc tay hẳn hoi đi, thế mới dễ bơi được, không hiểu gì hết cả, không thì mượn tạm bộ đồ của mẹ cậu cũng được!" Cậu ta còn tỏ vẻ nghiêm túc mà nói với tôi như thế.

"Hả? Tôi lại tưởng phải mặc càng ít thì bơi càng dễ chứ? Mà cậu nói ai là đuông dừa hả? Muốn ăn đấm có đúng không?" Tôi vừa túm túm cậu ta vừa dọa dẫm, sau đó nhanh chóng chạy vào thay đồ theo cậu ta yêu cầu, phía sau vẫn thoáng thoáng tiếng cười của cậu ta, tự nhủ phải chấp hành thật nghiêm túc mới được, nhất định sẽ phải thành công.

Hai chúng tôi nhanh chóng khởi hành ra hồ gần đình làng, đã thấy bọn cái Dung thằng Cường ở sẵn dưới một gốc cây si cạnh bờ hồ rồi, xung quanh còn rất nhiều người cũng kéo nhau ra đây tắm, sao tôi lại cảm thấy hình như mình lạc loài nhất đám, rõ ràng người ta đều ăn mặc mát mẻ thế kia cơ mà, tôi vừa tiến tới gần hồ vừa huých huých cậu ta:

"Sao mọi người đều mặc khác tôi vậy? Tôi có cảm giác mình như lạc đàn vậy?"

"Đấy là do họ biết bơi hết cả rồi, cậu thì chưa? Mặc thế này vẫn dễ luyện tập hơn nhiều!" Cậu ta vừa tằng hắng vừa nhỏ giọng giải thích cho tôi.

"Nhanh lên đi Hoa ơi, tao phần mày thân cây chuối này, chơi vui lắm!" Thằng Thắng vừa vẫy vẫy tay với tôi vừa hô lên.

Đã bảo là cùng nhau luyện tập, chúng nó sẽ dẫn dắt tôi mà đến khi tôi ôm thân cây chuối bập bõm chìm nghỉm không biết bao lần thì chúng nó cũng rủ nhau đi bơi xa bờ hết. Tôi chỉ dám chơi vo ve gần bờ, đã hứa là không cười nhạo tôi rồi nhưng cái bản mặt kia đồng loạt còn khó coi hơn là cười nhạo, tập thêm một lúc chán rồi tôi cũng ngồi lên bờ, nghịch nghịch mấy cái rễ si rủ xuống mặt hồ.

Đang nghĩ xem cái rễ này liệu có chắc để tôi đu không thì có cái gì đó cù cù chân tôi, sau đó là một cái đầu thình lình xuất hiện khỏi mặt nước đối diện với tôi, dọa tôi mém tí thì đã đạp thẳng chân vào bản mặt đang cười cười của cậu ta, cuối cùng cũng chịu mò về dạy tôi rồi à.

"Đi xuống đây, tôi dạy cách nín thở dưới nước trước!" Cậu ta hô lên với tôi, tôi cũng nghe lời, dò dẫm theo cậu ta, nước dâng đến ngang ngực thì cậu ta làm động tác bịt mũi, sau đó đầu lặn xuống nước, một lúc cả người cậu ta nổi lên mặt nước.

Vuốt nước từ trên đầu xuống, cậu ta nhìn chằm chằm tôi, giải thích một hồi rồi bảo tôi làm theo đi. Tôi bắt chước bịt mũi, ngụp đầu xuống, mắt nhắm tịt, đến lúc không thở được nữa thì bắt đầu vùng vẫy, sao không có nổi lên vậy, bỗng có một lực kéo tôi lên khỏi mặt nước, khụ khụ vài tiếng, sặc vài miếng nước.

Tôi hốt hoảng nhìn cậu ta, trên mặt có hàng trăm câu hỏi tại sao tôi lại không nổi được.
"Hay là...hay là vẫn để tôi tập ôm thân chuối đạp nước trước đi, cậu giữ cho tôi là được!" Tôi nhanh nhảu đưa ra đề nghị thương lượng với cậu ta.

"Thôi được rồi, chiều theo ý cậu, lại đây!" Vừa nói vừa lôi cái thân chuối lại gần tôi: "Ôm cho chắc vào, cảm tưởng mình sẽ nằm sấp ra rồi đạp đạp chân, đừng có dựa hết sức vào cái thân chuối này, nó cũng không chịu được sức nặng của cậu dẫn đến chìm cả người lẫn chuối đâu!"

Tôi hứ lên một tiếng rồi cũng ngoan ngoãn làm theo, cố tập theo cậu ta hướng dẫn, vì là có cậu ta ngay cạnh, giữ nên tôi cũng an tâm phần nào, bắt đầu có cảm giác chân đạp đạp được mà giữ thăng bằng, không bị bấp bênh phần đầu nữa, cảm giác đã có sự thành tựu không nhỏ nhưng cũng chỉ dám tập ở gần bờ.

Tập được một lúc, tôi với cậu ta leo lên bờ ngồi nghỉ, vui vẻ mà đạp đạp nước dưới chân, thấy mọi người đều nô nghịch bơi ở xa xa, tôi đẩy đẩy cậu ta:

"Cậu biết bơi rồi, đi ra kia chơi với mọi người đi, chỗ kia đông vui quá nhỉ?"

"Lao dịch cho cậu từ nãy tới giờ là đủ mệt rồi, còn sức đâu mà chơi với bời, tôi chỉ đang tập lặn lâu một chút, ra ngay kia là cũng có thể tập được rồi, muốn tự chơi một mình à?" Cậu ta vừa nhìn tôi vừa đánh giá, có vẻ đã phát hiện ra ý đồ của tôi. Đúng là tôi đang muốn đuổi cậu ta đi để tôi đu cái rễ cây này, đang loay hoay không biết nên nói gì thì cậu ta lại mở lời:

"Đu đứt rễ cây thì cậu đừng có trách, người ta ra gô cổ cậu vào vì tội phá hoại đình chùa đấy, nhưng nếu đu thử vài lần cũng không sao, cứ tự nhiên đi!"

Tôi ngu si nhìn cậu ta, cằm sắp rớt xuống nước đến nơi rồi, đây là câu con người có thể nói ra sao, tôi hí hửng chọn một đoạn có rễ, túm túm thử, cảm thấy chắc chắn rồi bắt đầu hành trình đu rễ cây lướt trên mặt nước, nghĩ đến đã thấy phấn chấn tinh thần rồi.

Quay lại nhìn cậu ta, lấy đà rồi hú lên một tiếng: "Nhìn tôi này!"

Sau đó tôi đúng là thấy mình lướt trên mặt nước thật, nhưng thế quái nào lại du ngoạn xuống dưới nước thế này, bàng hoàng nhận ra là mình thả tay ra từ lúc nào, chỉ kịp nghe Thành cậu ta hô lên một tiếng gì đó.

Vẫn theo bản năng cũ, tôi bắt đầu vẫy tay chân loạn xạ, vì không chuẩn bị trước nên tôi quên cả việc nhắm mắt, bịt mũi, nín thở, chỉ thấy xung quanh đen ngòm, cực kì hoảng loạn, chả lẽ cậu ta không kịp mò thấy tôi sao.

Không biết có phải do tôi sắp bỏ mạng vì cái lí do đu cây vớ vẩn này hay không mà tôi thấy mình không còn quẫy nữa, cực kì bình tĩnh nhìn, còn thổi ra vài ngụm bong bóng, sau đó lấy sức ở đâu ra mà nín thở, oành một cái, tôi ngoi lên được mặt nước, hít lấy hít để cái không khí mà đối với tôi là xa xỉ này.

Đang còn bàng hoàng không tin được là mình vừa từ quỷ môn quan về, đầu óc loạn cả lên, còn không nhớ bản thân nổi lên kiểu gì, thì đã thấy mặt Thành đằng đằng sát khí đối diện tôi tự bao giờ.

"Tôi...tôi..."

Chưa kịp la lên khoe với cậu ta là tôi nổi được rồi nè thì tiếng quát của cậu ta đã làm tôi giật bắn mình, nuốt hết mấy lời khoe khoang ngược vào bụng.

"Bộ cậu bị ngu hả? Đu thì đu chứ bỏ tay ra làm cái gì, ngại mình sống lâu quá à?"

Tôi ấm ức, rõ ràng là tôi cũng không thể ngờ được là tôi sẽ buông tay, chưa kịp giải thích cái gì đã quát tôi, còn quát rõ to, mọi người đều đồng loạt chú ý sang bên phía chúng tôi, tôi hất tay cậu ta ra, vùng vằng đi về phía bờ.

"Này! Đứng lại cho tôi, Hoa!"

Kệ xác cậu ta đang đen mặt quát tôi đằng sau, lần này tôi giận thật rồi, vẫn cứ đi về phía bờ mà không thèm ngoảnh lại.

Đang ủy khuất vẻ quân tử dứt áo ra đi nhưng chưa kịp được một phút thì mặt tôi nhăn lại, hình như chân tôi bị chuột rút mất rồi, sao lại đúng lúc này chứ, theo bản năng tôi choài về phía trước, muốn ngồi ôm chân quá, còn cách bờ chút ít nữa thôi.

Đang loay hoay vật lộn vừa hỏi thăm ba đời tổ tông nhà con chuột khiến tôi sắp trào nước mắt thì tôi bị xách về bờ, chân bị một lực nào đó tác động, một lúc thì cảm giác khó chịu cũng vơi dần đi.

Đám cái Dung bây giờ mới chịu bò về hỏi thăm tôi, chơi cái là quên hết bạn bè, nếu không vì tiếng quát kia, mọi người đều chú ý đến đây thì chúng nó cũng sắp sửa đánh mất một người bạn tốt bụng, xinh đẹp là tôi đây.

"Sao thế? Đang yên đang lành lại thành ra thế này, mày lại làm gì chọc tức thằng Thành thế?" Thằng Cường chưa gì đã liến thoắng.

"Nó đã kiên nhẫn với mày thế rồi mà vẫn nổi cáu được, tao thật bái phục khả năng chọc tức của mày,..." Thằng Thắng cũng thêm nếm vài câu, tất cả chúng nó đều nghĩ tôi gây sự trước.

Tôi vẫn giữ im lặng, liếc chúng nó nói "không sao" rồi lại cụp mắt xuống, bên cạnh là khuôn mặt có vẻ hòa hoãn hơn so với bộ dạng đen sì sì vừa rồi của cậu ta.

Cái Dung đánh mắt với bọn kia, rồi kêu chúng nó lại đi chơi đây, không biết kiếp trước tôi tạo nghiệp gì mà kiếp này ông trời lại đẩy cho tôi vài đứa bạn như thế. Lúng túng không biết nên mở lời thế nào cho phải thì cậu ta đã nói trước:

"Sao vừa nãy bị chuột rút không biết kêu lên, tự cậu giải quyết được chắc? Còn bày đặt giận dỗi theo người ta, có giỏi thì tí đi bộ về luôn đi!"

Cái giọng vẫn càng ngày càng chua ngoa xúc xiểng, tôi cũng ấm ức lắm chứ bộ, làm như tôi không dám đi bộ về chắc, nhưng cái cảm giác tê tê ở chân hãn còn, nhớ vừa rồi cậu ta còn xoa chân giúp tôi thoát khỏi con chuột đáng ghét kia.

"Tối tôi cầm chuối chín sang cho, ăn vào bổ sung ka-li, không thích cũng phải ăn, ngồi im đây, tôi chạy sang kia nói với đám bạn tôi đằng kia một tiếng, đừng có chạy lộn xộn!"

"Nghe rõ chưa hả? Bị chuột rút đến hỏng luôn cả thính giác rồi hả?" Vừa nói còn không quên lắc lắc tôi muốn chóng cái mặt luôn.

"Tôi biết rồi, biết rồi, đi đi, tôi không chạy nghịch lung tung nữa."

Dặn dò một hồi rồi cậu ta cũng biến mất khỏi tầm mắt tôi, mọi việc xảy ra thật nhanh, đến giờ não tôi vẫn chưa theo kịp, đang ngồi thẩn thơ vò vò mấy cây cỏ thì có một bóng người ngồi xuống ngay cạnh chỗ tôi, nhìn qua thì là một anh con trai có vẻ hơn tôi vài tuổi lận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro