Chương 9: Trai đẹp không bằng hai que kem

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngó quanh, nhìn nhìn lại vài lần, xác định lại rằng anh ấy xem có phải nhận nhầm người rồi không, vẫn còn đang duy trì tư thế muốn hỏi: "Đại ca à, chúng ta có quen nhau sao?" thì anh ấy đã lên tiếng trước.

"Chào em! Em là bạn của Thành có phải không? Anh là bạn của Thành!" Sau đó là một nụ cười phải gọi là cái nắng 38 độ không xi nhê gì so với nụ cười của anh ấy, thật là đẹp quá đi! Nội tâm của tôi đang không ngừng kêu gào mấy chữ đẹp đẹp đẹp!

Chết đuối một hồi nụ cười đầy sóng gió ấy thì tôi cũng nhớ ra là mình chưa có đáp lại người ta. Tôi ngại ngùng  nói năng mấy từ lộn xộn hết cả:

"Vâng, em... em đúng là bạn của Thành ạ! Anh tìm cậu ta đúng không ạ? Cậu ta vừa chạy đi đâu đó, chắc sẽ quay lại ngay thôi!"

Chỉ nghe thấy anh ấy cười khẽ rồi lại tự nhiên mà trò chuyện với tôi vài câu nhân lúc chờ cậu ta về, đúng là có thằng bạn đáng đồng tiền bát gạo mà, tôi tự cười  thầm trong đầu.

Một lúc sau cậu ta cũng chịu quay lại, tôi mặt hớn hở vẫy vẫy cậu ta, cậu ta nhìn anh bạn kia rồi lại nhìn sang tôi, có thoáng hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng tiến lại chỗ tụi tôi đang ngồi.

"Này, anh ấy đợi cậu nãy giờ, chúng tôi nói rất nhiều chuyện rồi đấy, cậu đi lâu quá!" Tôi nhanh nhảu nói với cậu ta, nội tâm còn nghĩ sao cậu không đi lâu thêm tí nữa, nói chuyện với anh ấy rất vui, tôi cười cũng rất nhiều.

"Anh về khi nào thế?" Cậu ta bất ngờ hỏi một câu, tôi nghe thấy ngữ khí thì cũng phần nào đoán ra được quan hệ của họ có vẻ không bình thường, định kiếm cớ chuồn ra chỗ khác cho họ đấu đá nhau, chứ chẳng may hai bên có thù hằn gì thì có phải tôi nằm không cũng trúng đạn là điều không thể tránh khỏi.

Đang định mở miệng viện lý do thì cậu ta đã quay sang nói với tôi bằng giọng điệu không thể không đi:

"Cậu, đi sang đằng kia chơi một lúc, ngồi yên ở đó một lát, tôi nói chuyện xong thì quay lại liền, sau đó chúng ta về nhà!"

"Ờ, vậy tôi đi ra kia ngồi đợi nhé!" Vừa trả lời cậu ta vừa liếc mắt nhìn hai người họ, chỉ thấy anh ấy vẫn giữ nụ cười mỉm, tôi đành cười cười mà tạm biệt cả hai rồi cũng chạy đi một chỗ chơi.

"Cô bé ở gần nhà em đó hả? Dễ thương đó chứ! Mới ngày nào còn bé xíu lẽo đẽo dính lấy nhau như keo dán chó, vậy mà giờ cả hai đứa đã lớn rồi." Anh ta vừa nói vừa cười, dường như đang nhớ về kí ức nào đó.

"Dễ thương hay không cũng chẳng liên quan gì tới anh, sao lần này về xuất hiện đột ngột vậy? Tìm tôi có việc gì chăng? Nếu vẫn là ý định cũ thì tôi nói luôn, tôi sẽ không đồng ý bất cứ nguyện vọng nào cả!"

"Sao cậu vẫn cứng đầu như ngày nào thế? Bà ấy rất nhớ cậu đó, muốn cho cậu một cuộc sống có đầy đủ điều kiện, tốt hơn nhiều so với một vùng quê như này!"

Câu nói đó hẳn là đã đâm trúng sự kiềm chế của Thành, nhưng không có đoạn bùng nổ giận dữ gào lên mà thay vào đó là một nụ cười trào phúng, liếc về đằng xa thấy Hoa đang ngồi nghịch nghịch đất, cậu ta nhẹ giọng nói:

"Nhớ tôi, muốn tôi sống tốt thì đã không rời bỏ bố con tôi từ ngày tôi còn bé chưa có ý thức gì, còn chê một vùng quê nông thôn ở đây, thứ cho tôi nói thẳng, tôi thà sống ở một vùng quê thiếu thốn còn hơn là vào đó sống đầy đủ. Cái quan trọng không phải là vật chất mà là con người, anh về đi, sau này đừng tìm tôi nữa, nhắn với bà ta giùm tôi, tôi phải về "nhà" rồi, không tiễn."

Nói đoạn rồi cậu ta quay người đi thẳng, bỏ lại sau lưng một bóng người chỉ biết nhìn theo rồi lắc đầu bất đắc dĩ, có lẽ anh đánh giá sai mất rồi.

"Ầy ầy, nói chuyện gì mà nhanh thế? Mà cậu quen với anh đẹp trai ấy từ bao giờ mà tôi không biết thế?" Thấy cậu ta quay lại, tôi liền đứng dậy mà hỏi cậu ta mang theo sự tò mò khá lớn.

"Mới có nói chuyện vài câu với nhau mà đã mất hết liêm sỉ gọi người ta đẹp trai các thứ rồi, tôi thật thất vọng về cậu, hắn ta thì có gì đẹp trai chứ, không bằng một phần mười của ông đây. Mắt cậu bị cận là cái chắc rồi!" Cậu ta rất không nể nang mà mắng tôi, còn tự luyến nữa chứ, tôi trề môi rồi cũng phản bác lại:

"Thật mà, tôi suýt chết cháy vì nụ cười của anh ấy đó, dáng người cao ráo, trắng trẻo, nói chuyện thì vui tính,..."

Cậu ta: "..."

Tôi liệt kê một loạt phẩm chất của một mẫu con trai lý tưởng mà ở trên phim đều nói. Cậu ta lắc lắc đầu nhìn tôi, bất thình lình thốt ra một câu làm tôi im bặt ngay tức khắc mà quay sang nhìn cậu ta bằng đôi mắt phát sáng như Hoa Hoa mỗi lần tôi cho nó ăn.

"Ăn kem không? Bây giờ mà có cây kem hoa quả ăn thì ngon phải biết, đáng tiếc ai đó đang bận kể về trai mà quên ăn, chậc chậc, tiếc thật!"

Nói xong còn làm bộ đi vài bước, tôi luống cuống chạy theo sau, kéo kéo cánh tay cậu ta nịnh nọt.

"Haha, vừa rồi tôi nói cái gì ấy nhỉ, đột nhiên quên mất rồi, đấy là trên phim người ta hay nói thế, còn tôi thấy cũng thường thôi, nhan sắc đại trà, ra đường túm bừa cũng được vài tên, đúng là không sánh với cậu được."

Rốt cục cậu ta cũng dừng lại, cười cười nhìn bản mặt không có tiền đồ của tôi, nhéo nhéo hai cái vào má rồi thốt lên.

"Cậu nói xem, có một que kem mà cậu đã mất hết tiền đồ như này rồi, liệu sau này có vì ăn mà bị người ta lừa bán đi cũng không chừng!"

"Nhưng mà yên tâm, vừa mập vừa ngốc như cậu người ta cũng không nuôi nổi, chờ đến ngày bán cũng lỗ vốn mất thôi. Đi! Hôm nay anh đây cho cậu ăn thoả thích kem luôn!"

Cậu ta thật hào phóng mà chở tôi đến nhà ông Hoàng, một sạp bán hàng lâu năm rồi, chúng tôi hồi bé thường là khách quen ở đó.

"Ông ơi! Lấy cho cháu mấy que kem với ạ, tạm thời thì là một dâu một nho đi ạ!" Cậu ta nhanh nhẹn chào hỏi ông rồi gọi luôn kem cho tôi, đúng là hương vị mà tôi thích.

"Hai đứa đó à, có ngay đây, kem ông mới lấy về luôn, có đủ các vị, hai đứa bây lớn nhanh quá!" Ông Hoàng tươi cười nói chuyện với chúng tôi rồi nhanh chóng lấy kem cho chúng tôi, sau đó tiếp tục ngồi xem ti vi, tay cầm quạt nan phe phẩy.

Chúng tôi cũng ngồi ở đó vừa xem ti vi vừa ăn kem luôn, giống như mọi lần, tôi ăn vị dâu của mình, cũng không ngại mà nếm thử mùi vị nho của cậu ta với lý do là nếm thử các vị.

Nhanh chóng giải quyết xong cây kem, cậu ta lấy thêm một cây kem vị dâu nữa và trả tiền ông Hoàng, chúng tôi chào tạm biệt ông rồi lại đạp xe về nhà, đưa tôi que kem và nói:

"Về còn phải ăn cơm, nên ăn hai que thôi, dịp khác tôi lại mua cho cậu ăn tiếp!"

Tôi ngồi sau xe cậu ta, ung dung ăn cây kem thứ hai, vừa ăn cậu ta vừa hỏi tôi:

"Thế bây giờ còn thấy tên kia đẹp trai không?"

Tôi ngu ngơ vừa ăn vừa đáp lại, dĩ nhiên là quẳng anh gì đó mà tôi còn chưa biết tên lên tận xó nào rồi, đúng là hai que kem đã mua chuộc được tôi hoàn toàn. Nếu ông anh kia biết tôi từ tôn sùng anh ấy mà bị bay màu bởi hai que kem chắc sẽ khóc thét lên mất, xin lỗi ông anh đẹp trai, đã giao niềm tin vào một đứa ham ăn như em.

"Không, anh ta tuy đẹp trai nhưng không mua kem cho tôi, nên cũng thành xấu trai hết, haha!"

Phía trước truyền lại tiếng cười khe khẽ của cậu ta, có vẻ đang rất hài lòng đây, ăn được nửa cây còn chìa cho cậu ta ở phía tay lái:

"Nếm thử vị dâu đi, ngon cực, toàn thấy cậu ăn vị nho, tôi cũng thích nhất là dâu với nho!"

Cậu ta cũng ngoan ngoãn cắn que kem mà tôi đang cầm, tỏ vẻ hài lòng:

"Ừm, cũng không tệ, con gái thường thích vị dâu nhỉ?"

"Lần sau tôi vừa ăn vị nho vừa phải nếm thử vị dâu cậu thích ăn mới được, cho có vị nọ vị kia!"

Nói xong còn bổ sung thêm một câu mà tôi hối hận muốn chết, lần sau lại phải chia kem cho cậu ta rồi.

Nhanh chóng xử lý xong que kem, cũng sắp về đến nhà rồi, cậu ta lại đột nhiên mà nói với tôi, tôi ngồi sau nên cũng không rõ vẻ mặt của cậu ta lắm, chỉ thấy truyền lại một câu nói vô cùng nhỏ nhẹ:

"Xin lỗi vì chiều đã to tiếng với cậu, tại tìm không thấy cậu nên hơi lo lắng, dù sao tôi cũng hứa với mẹ cậu nên phải đảm bảo an toàn cho cậu."

À thì ra là vụ tôi đu rễ si bị ngã, lúc đó quả thật là bị cậu ta quát mà uất ức muốn chết, nhưng mà cậu ta không nhắc là tôi cũng chả nhớ đến nữa, cũng là tại tôi nghịch quá phận thôi.

"Ôi dào! Tôi quên từ đời nào rồi! Nhưng mà lần sau quát thì phải báo trước để tôi chuẩn bị tinh thần bịt tai trước, cậu gầm lên làm lỗ tai tôi muốn thủng rồi đấy, đã xấu còn điếc thì chết!" Tôi vừa đấm đấm cậu ta vừa cười trêu, còn làm bộ xoa xoa tai.

"Lại còn muốn có lần sau nữa hả? Nếu có lần sau thì tôi sẽ vác loa hét, cậu có chạy đằng trời!" Cậu ta làm bộ nổi giận mà đe doạ.

"Ha ha, à mà hình như hôm nay tôi nổi được rồi nhá, lúc ngã xuống ấy, tôi tưởng tôi đi gặp các cụ rồi, mà thế quái nào tôi lại nổi lên được, đúng là trong cái hoạ có cái may!" Tôi tự hào mà khoe với cậu ta mấy lời mà lúc đó tôi định nói.

"May cái đầu cậu, từ lần sau học cho đàng hoàng vào, những tình huống như thế sẽ có tác dụng, mà tốt nhất là nghịch ít thôi. Tôi chỉ có một quả tim thôi đấy, hỏng là không chữa được đâu, hôm nay hù tôi muốn đau tim đấy, Diêm Vương lại trách tôi sao lại để cho một con bé vừa xấu vừa ngốc như cậu xuống, mất mặt nhân giới. Vừa nói cậu ta còn ôm tim, nhìn mắc cười muốn chết.

Tôi trả vờ đấm cậu ta, chẳng mấy mà về tới nhà, cậu ta vẫn không ngừng công kích tôi bằng mấy câu đáng ăn đòn, nhưng mà tôi lại cảm thấy có cái gì đó khẽ nhộn nhạo đang len lỏi ở trong tâm trí, chết dở, chả nhẽ tôi ăn gần hai que kem nên cũng bị lạnh đầu rồi sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro