Part 1: Lần đầu gặp mặt tình cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tình yêu! Tình yêu là gì? Hai chữ ngắn ngủi nhưng để định nghĩa khó nhường nào? Đôi lúc bản thân tự hỏi yêu là gì mà con người ta lại ngu ngốc, mê muội, điên cuồng lạc vào mà không thể tìm ra lối thoát, cho dù là có nhìn thấy tia sáng lối ra cũng chẳng đủ nhẫn tâm bỏ lại bao hồi
ức mà rời đi..."

" Babe, mày xong chưa?" Hạ Diệp cô, thật không hiểu cái đứa dở người còn đang huyênthuyên đến chân tay múa cả lên kiếm đâu ra mấy cái quyển sách cẩu huyết ấy nữa. Chiều nayNhã Khanh có nói với cô, nó muốn lên thư viện, không lẽ mấy cái tình ái vớ va vớ vẩn ấy là kiếm từ đó? Thư viện bây giờ cũng hẳn là chiều ý sinh viên đi!

Nhưng vấn đề chính là: cô thật sự, thật sự, thật sự buồn ngủ lắm rồi! " Khanh mồm loa" kia đã hành cô từ khi nó vác cái đống hổ lốn sách tiểu thuyết ấy về là 6 giờ, đến bây giờ là 11 giờ, cũng năm tiếng rồi đấy! Oa ~

" Tao không hiểu mày là đứa vô cảm, hay dị tật nghệ thuật nữa người yêu ạ!Thiên a, Diệp cô nương của tôi ơi, sao cô lại không có chút rung cảm gì với tình yêu và lãng mạn vậy? Tôi chán
cô quá!" Khanh Khanh than trời than đất, ngửa mặt lên mà than. Sao cô lại có một người vô tâm như thế này làm bằng hữu cơ chứ? Cô thực sự không có người để chia sẻ những cái "
nhạy cảm" trong lòng cô nha, thật buồn :< ai hiểu cho cô đi ~

Bạn Diệp khẽ thở dài ~ " Khanh à, tỷ nói xem muội còn có yêu được không, còn rung động được không, tỷ cũng biết đường tình duyên của muội đến chó còn chê không thèm gặm nữa mà, tóm lại muội không có hứng thú với tình yêu! Ai~"

"Hầy, nói cũng không sai nha, bạn Diệp đáng thương của tôi, xinh đẹp như vậy mà khi yêu toàn gặp phải mấy thành phần khốn nạn, chẳng trách vì sao lại không có một chút niềm tin gì vào tình yêu như thế :<" Tiểu Khanh vỗ lưng an ủi Diệp Diệp, cũng tội nó lắm chứ!

Hạ Diệp nghĩ, lại càng chán nản, đúng là cô vẫn cứ FA cho nó cao giá!

Thực sự thì cô cũng chả hiểu bản thân mình làm sao lại toàn yêu phải mấy người chả ra đâu vào đâu. Nhớ hồi cấp hai cô yêu đến tận ba người, lâu nhất là được bốn tháng và kết cục thì bao giờ cũng cực kì khốn nạn. Rồi cái người cuối cùng, cái người khiến cô có vết thương lòng sâu nhất, là người đã làm cô mất đi niềm tin vào cái thứ mà mỗi khi người ta nhắc tới đều mỉm cười đỏ mặt: "tình yêu".

Như Tiểu Diệp nói, cô hồi cấp hai đã yêu qua không ít người, và trước khi quyết định sẽ không bao giờ yêu thêm một ai nữa, cô quen với một người con trai. Đó là người cô yêu sâu đậm nhất và đến giờ thỉnh thoảng vẫn nhớ lại hình bóng người đó.

Hạ Diệp quen anh chàng ấy cuối năm cấp hai, vào cái thời điểm mà sách vở ngập mồm, nhai không ít kiến thức để thi vào cấp ba. Cả thành phố A tấp nhập chuẩn bị cho kì thi quan trọng không kém thi đại học, đáng ra chả ai ngu đần đến nỗi đi yêu đương vào cái thời điểm gay go ấy mà Hạ Diệp lại chập mạch nên mới thành ra như thế.

Cô quen Vũ Bạch qua một người bạn cũ của mình, nghe mấy đứa chúng nó kể có anh bạn đẹp trai học cùng trường, liếc cái mắt đổ bao nhiêu em. Ban đầu cũng chỉ là biết qua mạng xã hội,cũng nói chuyện xã giao vài câu, chẳng có gì nhiều. Nhưng chẳng ai ngờ rằng Diệp tiểu thư lại có ngày trở thành người yêu Vũ Bạch.

Cái ngày "đẹp trời ấy" sau khi tan học Hạ Diệp vì đói cồn cào nên phóng xe ra cổng trường X ăn vặt. Không phải vì đồ ăn cổng trường cô không ngon, mà là cổng trường X có nhiều thứ hơn với cả đồ cũng rẻ mà còn được ăn nhiều. Tiêu chí của cô là "ngon,rẻ" không cần bổ, với cả đồ ăn cổng trường thì bổ cái quần! MÁ, mới gần đến mà đã nghe cái mùi rồi, bụng Diệp bắt đầu réo gọi đồ ăn, xem chừng không mất ít tiền rồi.

"Cạch" gạt cái chân chống rồi dừng xe bên vỉa hè, Tiểu Diệp chạy như chó đuổi đến quán rú lên " Cô cô ơi, cho con năm cút chiên, 10k tiền khoai, 10k cá viên chiên, 5 miếng sữa chiên với một cốc pepsi lạnh nhé"

"Mày nói cái gì nói lại cô nghe, mày bắn rap như thế có thính như chó cũng chả hiểu" cô bán hàng thân mật trêu. Diệp Diệp hỏi "Chó hiểu rap hả cô?"

Cô bán hàng đổ mồ hôi!

" À vâng vậy để con nói lại, cho con năm cút chiên,..." Tiểu Diệp cười cười nói chậm hơn bắt đầu thao thao bất tuyệt gọi món.

"Rồi oke đợi cô 2 phút" cô bán hàng đáp lại, sau đó thì đi làm đồ ăn. Tiểu Diệp tháo khẩu trang sẵn sàng chuẩn bị tống cái đống vừa order vào mồm và rồi đằng sau bắt đầu vang tiếng con trai " Mày! Đấy có phải Hạ Diệp trường B nick phây là Amelia không?"

" Ừ đúng rồi, hình như thế đấy, này ra chào hỏi tí đi nào Bạch đại ca, không phải mày cũng bảo nó xinh hả?"

Tiểu Diệp nhíu mày! Cứ xinh là phải chào hỏi hả, cái đám người đần độn này. Tao vả vỡ alo chúng mày bây giờ. Thôi kìm nén chút đi, ăn trước đã. Nghĩ rồi đưa tay nhận đồ ăn từ cô bán hàng, không quên nói một tiếng cảm ơn. Diệp Diệp xoay người định ra bàn đặt đồ ăn xuống thì lại nghe eo éo đằng sau "Ui, Tiểu Diệp hot gái không chào bọn này hả?"

Đây là muốn gây sự với cô, không phải sao? Hay cho hai chữ "hot gái"

" Ồ cho Hạ Diệp này xin lỗi, không có nhìn ra nóng giai Nam Dương, Dương ca hình như trong ảnh ảo hơn ngoài đời nhỉ? Nếu nhận ra Tiểu Dương ngay từ đầu thì đằng này cũng chào đằng ấy rồi"

"Mày!" Nam Dương mặt đỏ cau mày, tay nắm thành quyền. Các cô gái gặp anh đều mong được anh bắt chuyện, được anh làm quen. Vậy mà cái người này lại nói anh như vậy? Chẳng lẽ trời nóng quá đổ mồ hôi mặt dính bụi nên xấu đi? Không thể nào chứ!!!

"Tiểu Dương đừng có trêu người ta nữa, là cậu quá đáng trước!" Vũ Bạch nãy giờ đứng bên cạnh không nói gì, vừa mới xem một màn như vậy, thực sự, không lên tiếng không có được,
ai~"

"Cún ngoan thì nên biết nghe lời, tôi nói vậy thôi " Liệt Dương" soái ca ạ" rồi phẩy mông đi đến bàn ngồi xuống ăn.

Nam Dương tím tái, Vũ Bạch nhịn không được trán lấm tấm thấy mồ hôi lạnh! Cô gái này thực sự không phải hạng tầm thường. Hắn là có hứng thú, cũng rất muốn làm quen với cô.

Đợi Hạ DIệp ngồi xuống, Vũ Bạch tiến lại lịch thiệp cúi xuống hỏi "Này Tiểu Diệp, ăn xong có thể đi chơi cùng tôi không, tôi thấy cô thực sự rất thú vị"

Moé, có ăn cũng đ** yên. Nam nhân đều là một lũ đười ươi lắm mồm! Tiểu Diệp hận, hận chết cái đứa làm cô rớt miếng trứng cút suýt thì thòng được vào trong họng.

"đằng ấy có thể để tôi ăn xong rồi nói không? Tôi nghĩ mấy người cũng nên ăn cho xong đi. Thêm cả vừa quen nhau, cũng đừng gọi tôi thân mật vậy, kêu một tiếng Diệp đủ rồi" Tiểu Diệp
đáp lại không mấy dễ chịu.

" Được, Diệp!" Vũ Bạch cười, coi như không để tâm chuyện Tiểu Diệp đang khó chịu, xoay người bước đến chỗ mấy con đười ươi phía sau đang bắn laze hóng chuyện!

"Thịch" Tiểu Diệp cảm giác được tim suýt nhảy mẹ nó ra ngoài. Cô nghĩ cô có bệnh tim với cả cũng sắp thi nên thỉnh thoảng có chút lo lắng mới như vậy, đúng thế, là như thế...

10 phút sau...

" Tôi ăn xong cũng cần đi lượn đường cho nó tiêu hoá, Vũ Bạch anh có đi cùng hay không tôi không quản" cô nói mời như không mời, rồi dắt xe chuẩn bị đi.

Vũ Bạch còn chưa kịp tiêu hoá! Cô gái này cũng quá bá đạo đi, rõ ràng ban nãy là hắn mời cô đi lượn phố cùng sao giờ lại thành cô mời? Lại còn rất không có thiện ý. Ai~

Phóng xe trên đường, Hạ Diệp cảm nhận gió thổi rất mát rất thoải mái, đâm ra tâm trạng cũng rất tốt, thực sự không tồi. Nhưng chả cái gì là được lâu dài, muốn dễ chịu một lúc thực không hề dễ TT^TT

*Beep, beep. Beep....* một hồi còi xe khiến cho Tiểu Diệp cau mày khó chịu. Quay ra nhìn thì thấy Vũ Bạch cùng bọn đười ươi của hắn. Hạ Diệp cô đúng là muốn yên cũng không xong, mặc dù cũng đoán trước Vũ Bạch có thể sẽ đuổi theo đi lượn cùng cô nhưng lại không nghĩ đếnđám tôn đại thánh kia cũng theo đi! Mệt mỏi quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro