Lặng lẽ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có những ngày như thế. Chỉ muốn lặng mình rảo bước trên góc phố Hà Nội cuối thu về. Từng chiếc lá lao xao đưa tôi về sân ga tuổi trẻ, chỉ có nụ cười và những giấc mơ chiều nhỏ bé.
Tôi nhớ về cánh đồng bao la nơi cánh cò hạ cánh, tôi nhớ về lũy tre xanh trải đều tăm tắp một rừng, tôi nhớ về mùi cốm thơm dịu những chiều thu ngả vàng. Chỉ có tiếng ve và mùa hè lặng lẽ.
                                                 . . .
Hôm nay trời mát, tôi dừng chân tại quán cà phê cuối lòng đường. Đối với tôi nơi đây không ồn ào, chen chúc chỉ có vài chiếc bàn  nhỏ và tiếng nhạc rò rè trên phím đĩa.
Tôi nhấp tách cà phê nóng hổi vừa mang tới, có chút ngọt bùi, có chút đăng đắng như hương vị cuộc đời. Tôi chả nghĩ thêm gì nữa chỉ đành trầm mình nhìn ra ô cửa chắn, nhìn dòng người vội vã lướt qua nhau, nhìn thời gian lặng trôi theo từng nhịp thở.
                                                . . .
Hôm nay tôi không đi đâu chỉ ngồi trong nhà chắp bút viết đôi dòng chuyện đời. Từng vầng thơ gác lại trong kệ sách, nó đã ngủ quên từ rất lâu chẳng đợi chờ ngày hội ngộ.
Tôi nhớ về thời học trò ngồi dưới góc sân trường trống vắng có hàng cây phượng đỏ rực ánh vàng. Thời học trò vẫn lặng lẽ như màu phượng nở, lặng lẽ nhìn, lặng lẽ trôi, lặng lẽ chết mòn trong tháng năm tuổi trẻ. Chả có gì ngoài tập sách úa màu, chả có gì ngoài nỗi buồn ngâm nga khúc ca tình lặng lẽ ...

Ánh hoàng hôn như con ve sầu chết lụi
Chỉ còn mình màu hoa phượng úa tàn theo tháng năm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro