Chap 1 - Nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Kiệt, cậu xong chưa vậy? - Tiếng gọi vọng lên từ nhà dưới của Thiên Dật.
Tớ sắp xong rồi, cậu làm gì vội thế? - Cậu vội mặc chiếc áo khoác bông vào, rồi nhanh chạy xuống nhà. Cậu thở hổn hển nói: "Làm gì mà cậu hối tớ dữ vậy?"
Thiên Dật nói lại: "Cậu cứ chậm chạp thế này, sao kịp đón ra sân bay đón Minh Minh đây?"

Mỉm cười trong hạnh phúc vì cái cảm giác này là cảm giác mà bấy lâu nay Lạc Kiệt thầm mong muốn. Có lẽ chính nơi đây cảm giác 12 năm trước lại ùa về trong cậu bất chợt có chút đắng cay nhưng cũng vô cùng đẹp đẽ.

Nước Úc, ngày 10 tháng 9 năm 2007
Một ngày đầy nắng và gió tại một nơi xa xôi, không lấy một người thân. Trong ánh mắt ngây thơ của cậu bé 10 tuổi Lâm Lạc Kiệt chỉ thấy đó là cả bầu trời xa lạ đến bất an và tuyệt vọng. Bị đẩy khỏi vòng tay yêu thương của mẹ ngay chính ngày sinh nhật của mình và bị đem đến cái nơi không có chút tình thương này đó là nỗi ám ảnh lớn nhất trong cuộc đời của cậu bé ấy.

Cánh cổng trường mở ra vào ban sáng, chính là cánh cửa khóa lấy cuộc đời cậu với cái gia tộc Lâm thị kia. Ngay vào cái đêm lên đường đi Úc, cậu bé 10 tuổi này muốn vùng vẫy hết sức của mình, cậu đã cầu cứu lấy người anh trai cùng cha khác mẹ Lạc Dương của mình nhưng mọi thứ đều tuyệt vọng. Anh cậu giờ đây cũng như cái máy của nhà họ Lâm, quen rồi mọi thứ mà nhà họ Lâm đưa ra; sống và làm việc theo mọi yêu cầu từ ông nội và cha cậu.

Bước vào lớp học, nhìn mọi người xung quanh xa lạ, ánh mắt họ nhìn cậu cũng xa lạ. Cô giáo ra đón cậu như một vị khách đặc biệt, rất ân cần nắm lấy tay cậu, dắt cậu vào và giới thiệu cậu với mọi người xung quanh. Cậu vốn được toi luyện từ bé vốn cả khối kiến thức Anh ngữ nên việc chào hỏi mọi người âu cũng là lập trình mà cha cậu lập sẵn trong đầu cậu. Cậu chào hỏi họ theo đúng cái cách vô hồn kia và nhanh chân về chỗ mình ngồi. Và đương nhiên là đối với cậu, một cậu bé được cho là đặc biệt thì cách mà cậu được đối xử cũng phải thật đặc biệt; vệ sĩ được thuê bên cạnh mọi lúc mọi nơi, kể cả trong trường học họ cũng phải đứng trước cửa lớp canh chừng bảo vệ cậu. Từ trong lòng cậu đó là trói buộc mất cả tự do, bạn bè ai cũng sợ cậu cả, họ không dám đến gần cậu, vì họ sợ lỡ làm gì không hay đến cậu thì bọn vệ sĩ ngoài kia sẽ không tha cho họ.

Mỗi khi đến giờ ra chơi, nhìn xung quanh không tìm lấy bạn để nói chuyện, tâm sự, cậu cảm thấy thật sự quá ngột ngạt đến gần như muốn khóc. Nhưng điều thần kì đã xảy ra với cậu, một cậu bạn từ dưới góc lớp đến gần cậu, nói:
- Này, lấy khăn tớ của tớ này, con trai mà khóc là không hay tí nào.
Đón lấy khăn từ cậu bạn học xa lạ, lau khô giọt nước mắt đang lăn trên má, cậu đáp lại:
- Cám ơn cậu, tớ sẽ không khóc nữa đâu.
Cậu bé nở nụ cười thật tươi nói lại với cậu:
- Muốn tìm người nói chuyện phải không, làm bạn với tớ nhé!
Ánh mắt cậu bừng sáng lên, cậu nhìn vào cậu bé ấy - một cậu bé Châu Á dáng người nhỏ nhắn, cái đầu nấm rất đáng yêu, đôi mắt tuy nhỏ nhưng lại lanh lợi, khuôn mặt bầu bỉnh và rất hay cười, nụ cười rất thân thiện, đáng yêu, đáng tin - gật đầu đồng ý.
Cậu bé đó hỏi: "Xin chào, tớ tên Hồng Thiên Dật, có thể gọi tớ là Jack, đến từ Trùng Khánh Trung Quốc, còn cậu?"
Cậu đáp: "Tớ tên Lâm Lạc Kiệt, có thể gọi tớ là Mike, tớ đến từ Thượng Hải"

Bỗng đâu đó mùi hoa cúc thoảng trong không khí, đưa vào từng ô cửa nhẹ nhàng, tinh khiết, thơ ngây. Thế là ngay từ giây phút này cậu đã có một người bạn tại vùng đất xa lạ này. Niềm vui ấy phần nào khỏa lấp đi nỗi cơ đơn trong cậu trong suốt quãng thời gian gần ba năm sau đó. Ba năm mà nó in dấu sâu đậm trong cậu một kí ức đẹp đẽ khó phai.

Đó là ba năm, cậu hàng ngày đến trường, rồi cùng Jack học bài dưới mái hiên trước thư viện, cùng tiến bộ trong học tập, cùng nhau lén bọn vệ sĩ kia để vui chơi mỗi dịp cuối tuần. Vào dịp sinh nhật lần 11 của cậu, cậu mời Jack đến nhà mình, chơi game đến tận khuya; đối với Jack, cậu không hề giữ bí mật nào, cậu kể cho Jack tất cả về cậu, về nỗi buồn xa mẹ, gia đình, bạn bè tại quê hương. Jack một cậu bé vô cùng hiểu chuyện, vô cùng ấm áp luôn bên cạnh an ủi cậu, cậu bé ấy quyết định đưa cậu đến mọi nơi, từ cánh đồng hoang ngoại ô thành phố Sydney đến nhà hát con sò, rồi công viên giải trí. Dẫu không được thoải mái, vô tư như bao đứa trẻ khác nhưng đối với cậu đó là cả sự ấm áp, hạnh phúc rồi. Jack biết đối với cậu tình cảm gia đình là quý nhất nên Jack đã đưa cậu về nhà mình, chia sẻ sự ấm áp tình mẹ cho cậu. Mike luôn nhìn thấy hình ảnh của mẹ mình từ mẹ của Jack nên đến nhà Jack thường xuyên đến mức coi nhà Jack như nhà mình luôn rồi.
Đối với Jack, Mike không hề có bí mật vì thế đối với cậu, Jack cũng không hề bí mật, cậu ta kể cho cậu về bản thân của mình:
- Mike, cậu thì không được gặp mẹ mình, còn tớ tớ thì không được gặp mặt cha tớ thường xuyên, ông ấy ở rất xa mẹ con tớ, ông ấy đem mẹ con tớ qua đây khi tớ 8 tuổi, đưa tớ vào trường này và chỉ đến gặp mẹ con tớ vào dịp khai giảng năm học mới, rồi đem cho tớ cả núi quà tặng, thế mà chỉ ở lại đây đúng một ngày rồi đi, tớ chỉ nhớ khuôn mặt ông ấy một cách mơ hồ. Có một hôm, tớ vô tình biết được thì ra ông ấy có gia đình bên Trung khi thấy ông ấy nói chuyện với cậu con trai ấy bên đó, thì ra tớ là con rơi của ông ấy. Tớ đã khóc rất nhiều và chạy ôm lấy mẹ nói cho mẹ nghe, mẹ chỉ ôm lấy tớ và khóc theo. Khi thấy cậu đến, và bên cạnh là 3 anh vệ sĩ cao to tớ biết cậu không khá hơn tớ là bao, cậu cũng như tớ bị đem qua đây và buộc sống tại nơi xa lạ này.
Nhìn thấy Jack tâm trạng không tốt, Mike nắm lấy tay của Jack như an ủi, rồi cậu lấy sợi dây chuyền của mình tặng cho Jack, cậu nói:
- Jack, tớ không có quà gì cho cậu, coi như đây là quà của tớ vậy, đây là sợi dây chuyền tớ thích nhất, là quà của mẹ tớ tặng cho tớ, có tên tớ trong đó, nay tớ tặng cho cậu, nó sẽ luôn bên cậu an ủi cậu, thấy tên tớ là nhớ nụ cười bây giờ của tớ nhé.
Rồi Jack vội chạy vào nhà mình lấy từ trong chiếc hộp trên đầu giường của mình một miếng ngọc rất sáng, Jack nói:
- Đây là quà mà cha tớ tặng cho mẹ con tớ, tớ tặng cho cậu, coi như chúng ta có qua có lại nhe.
Nhận lấy quà của Jack, Mike cảm thấy rất vui và luôn coi nó là món quà quí nhất trong cuộc đời cậu.
Và tại đây, tình bạn của Jack và Mike là thứ tình bạn vô cùng bền chặt, cả hai luôn hiểu nhau, là đôi bạn tuyệt vời. Đối với Jack, Mike là viên kẹo ngọt vô tình xuất hiện trong cuộc đời buồn trong suốt hơn 3 năm nơi đất khách, Mike là cậu bé rất đơn thuần vô cùng đáng yêu, đôi lúc hay khóc nhè vì nhớ mẹ nhưng đó mới là Mike mà Jack thích nhất. Còn đối với Mike, Jack là hi vọng lóe lên trong tuyệt vọng nơi xa lạ này, cậu xuất hiện chân phương và nhẹ nhàng vô cùng, cho cậu sức mạnh để tiếp tục cuộc sống tại nơi đây. Thứ tình bạn của hai đứa trẻ vô tư và hồn nhiên nhưng cuộc đời lắm những nỗi ưu tư và gàn buộc kia.

Thấm thoát, cả hai bên nhau đã 3 năm rồi, vui vẻ hồn nhiên, bỏ qua bao muộn phiền trước kia sống lạc quan với hòa nhập với tất cả mọi thứ tại nơi đây, rồi cùng nhau lập kế hoạch là thi đậu vào trường cấp 2 mà cả hai yêu thích.
Nhưng, giông bão từ đây bắt đầu ập xuống cuộc đời của cậu bé ấm áp Jack, khiến tại đây Jack và Mike chia xa đến đau lòng.

End chap 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#2wish