Chương 6: Dã ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm Chi sợ rồi à?" Giọng nói Thế Hưng bỗng dưng dịu dàng đến lạ khiến tôi thoáng ngẩn ngơ. Nhưng sau đó vẫn nhanh chóng ổn định lại mạch cảm xúc mỉm cười gật đầu.

"Trông tao lúc nãy có đáng sợ không?" Hưng đột nhiên đổi tư thế, chống cằm thản nhiên nhìn về phía tôi như đang trêu ghẹo.

Tôi biết rõ cậu ấy có người yêu rồi. Cũng biết người yêu của Hưng không ai xa lạ lại chính là Mộc Trang. Vì vậy tôi càng không thể tiếp xúc quá lâu với cậu ấy, cũng tốt thôi, ngay từ đầu tôi đã muốn tránh né Thế Hưng.

"Tớ chỉ ở lại để làm tròn trách nhiệm. Hỏi cậu có còn sốt hay không mà thôi."

Thế Hưng vẫn vờ như chưa nghe những gì tôi nói, lãng tránh ánh mắt kiên định của tôi mà nhìn xuống chiếc bàn nhỏ, tay xoay xoay bút tỏ vẻ không mấy nhàn rỗi, thì thầm:

"Lần sau sẽ không hét lớn khi có ai đó đánh thức nữa. Bởi vì lỡ người đó là Chi thì sao? Nhỉ?"

"Hả?" Lời nói ban nãy của Hưng rất rõ ràng, rất mạch lạc. Nhưng ý tứ sâu bên trong ấy lại khiến tôi khó hiểu.

"Được rồi, tao không sốt nữa đâu, cảm ơn Chi nhé."

Tôi gật đầu, ngoan ngoãn đáp lại: "Không có gì đâu. Cảm ơn vì hôm qua đã cho tớ mượn ô. Vậy bị giờ tớ đi về nhé." Không đợi Thế Hưng nói thêm, tôi nhanh chóng thu dọn cặp sách trong giây lát.

Thoáng cái cả căn phòng chỉ còn hai đứa tôi, Thế Hưng chẳng nói gì cả, im lặng nhìn tôi bỏ từng cuốn sách một, kĩ càng thu dọn hết đồ đạc trong ngăn bàn. Bởi cậu ấy chẳng nói gì, tôi cũng không lên tiếng vì thế mà không khí trong căn phòng giờ đây gần như vô cùng tĩnh mịch, tôi gần như có thể nghe thấy mọi âm thanh bên ngoài khung cửa sổ.

Bên ngoài cửa là cái nắng mùa thu vẫn chưa vội tắt, ánh sáng rực rỡ xuyên qua những tán lá, khoảng khắc hiện tại như thước phim tua chậm đưa tôi về một số kỉ niệm đã gần như quên lãng. Nơi đó tôi gặp một cậu bé, một cậu bé tầm tuổi tôi với đôi mắt vô cùng sáng ngời. Gần như tôi không thể nhìn thấy bất cứ sự đau khổ và tuổi hờn nào ở trong đôi mắt ấy. Đôi khi tôi tự hỏi vì sao một người quá đỗi đặc biệt như vậy lại thường hay xuất hiện trong những mãnh kí ức rời rạc của tôi. Liệu tôi đã từng gặp gỡ hoặc thậm chí là thân quen hay chưa, nhưng mỗi khi nghĩ về cậu bé đó, trái tim tôi vẫn luôn có một cảm giác vô cùng thân thuộc, gần gũi.

Khung cảnh nên thơ hiện tại làm tôi sực nhớ đến một bài hát mà đã lâu rồi chưa ai bật lên - Mùa thu cho em của Ngô Thuỵ Miên. Nhớ năm nào mỗi khi về quê chơi, ba mẹ luôn dẫn tôi qua nhà hàng xóm để "lánh nạn" và cũng như để bảo vệ tôi khỏi mọi cuộc tranh cãi của cả hai người họ. Và những lúc như vậy bài hát ấy lại ngày một khắc ghi sâu vào tâm trí tôi. Vậy nên giờ đây dù không còn hay về quê nữa nhưng mỗi lần nhớ đến tôi đều trong vô thức mà nhẩm hát, đó không phải là bài hát hay nhất trong lòng tôi, nhưng lại chất chứa rất nhiều kỉ niệm.

Tôi vừa ngân nga vừa soạn sách vở, vừa đeo cặp lên thì bỗng dưng cổ tay bị ai đó nắm lại, đánh thức tôi khỏi dòng suy nghĩ miên man vừa thoáng qua mới đây.

"Chiều hôm qua Chi không về thẳng nhà luôn à?" Thế Hưng ngước lên hỏi tôi.

Chiều hôm qua...

Hình như tôi bị Mộc Trang đánh, nhưng... làm sao Thế Hưng biết được?

Tôi đẩy tay cậu ấy ra, quay lại với thái độ vô cùng ngạc nhiên, "Sao cậu biết?" Hôm qua tôi là người ra khỏi lớp gần như trễ nhất, nhưng bất luận thế nào cũng không nghĩ rằng Thế Hưng có thể đi theo mình. Hoặc chỉ đơn giản là cậu ấy bắt gặp tôi trên đường về nhà chăng?

"Trả lời tao trước đã."

Tôi gật đầu, đáp "Ừm" một tiếng thật nhẹ, nhưng đủ để cậu ấy hiểu hôm qua tôi thật sự về nhà trễ.

"Mày ở gần ngõ Trương Long đúng không? Tao cũng ở gần đấy. Lúc về cũng độ tầm sáu giờ tối, đi đường thì gặp Chi."

Vậy là tôi nghĩ nhiều rồi, Thế Hưng hình như chưa biết vụ việc ngày hôm qua. Cậu ấy chỉ là tình cờ đi đường, tình cờ nhìn thấy tôi với bộ dạng nhem nhuốc lầm lủi đi về.

Trong lúc tôi đang thở phào may mắn thì bỗng Thế Hưng đứng bật dậy, vươn người vén tóc tôi lên. Hành động nhanh đến nổi tôi còn chẳng kịp trở tay, chỉ phản ứng vì khó chịu mà rụt cổ lại.

"Ai làm thế?" Hưng nhìn tôi rồi lại nhìn xuống cổ tôi.

Tôi vô thức sờ vào cổ, cảm giác châm chích bất giác vây quanh khiến tôi chắc chắn vết bầm hôm qua đã ngày một lớn hơn rồi.

Đứng trước câu hỏi của Thế Hưng, tôi thật sự không biết bản thân phải trả lời như nào cho phải. Nói Mộc Trang làm? Không đời nào, vậy chẳng khác gì tự đâm đầu vào chỗ ch.ết đâu chứ?

"À... ừm" Nghĩ đi Diệp Chi! Tìm lí do nào hợp lí đi chứ!

"Bị... bị té! Tớ bị té." Vừa dứt câu tôi mới thấy chẳng hợp lí xíu nào cả, ai bị té mà bầm ngay cổ không. Hình như Hưng cũng chẳng tin, cậu ấy nhướng mày trông rất dò xét nhìn tôi.

"Phan Mộc Trang làm gì mày?" Thế Hưng chẳng thèm kiên dè gì mà đột ngột hỏi.

Ôi trời, tôi đang trong tính thế vô cùng khó xử. Nếu hiện giờ từ chối thì lại quá thanh cao rồi, còn đồng ý... thật chẳng khác gì phản diện.

Được rồi, nếu khó quá thì... đổi chủ đề vậy!

"Trễ rồi, tối nay tớ còn phải đi học thêm." Tôi nhìn lên chiếc đồng hồ duy nhất trong lớp, vờ hốt hoảng.

"Đừng lừa tao, nếu hôm qua không phải do Trang thì ai có thể làm? Chi và cô ấy có thù oán với nhau trước đó rồi, phải không?"

Sao cậu ta cái gì cũng biết thế? Phiền ch.ết được.

"Ừ đấy, Trang đánh tớ đấy. Hưng là người yêu của cô ấy thì lo mà bảo vệ người ta đi. Tại sao cứ suốt ngày bám theo tớ thế, tớ là con gái đó, không phải con trai đâu..." Lời nói của tôi càng lúc càng nhỏ dần, hình như tôi có hơi vô lí rồi, tự dưng lại to gan đứng lên cãi như vậy.

"Vậy nên đừng quan tâm tới đứa con gái nào khác ngoài cô ấy hiểu chưa?" Dù đây là câu nói răn đe nhưng giọng tôi vẫn không thể nào kiên định được, cứ như thể Hưng chỉ cần hù một phát là tôi có thể chạy đi luôn vậy.

"Tao có bạn gái lúc nào, đừng nói Chi muốn làm bạn gái tao đấy nhé?"

Tôi lắc đầu, giải thích với Hưng một cách vô cùng cặn kẽ: "Là Mộc Trang, Phan Mộc Trang là bạn gái của cậu. Cậu nhớ chưa? Vậy nên cậu không được quên cô ấy, lúc nào cũng phải nhớ trong đầu."

"Nhưng cô ấy làm gì phải bạn gái tao, nếu là Diệp Chi thì có khi còn..."

"Rõ ràng là Trang nói với tớ mà."

"Ngốc quá, bộ người ta nói gì Chi cũng tin hả? Thứ nhất, tao chưa có bạn gái. Thứ 2, Chi ghen à?"

"Không pha..." Tôi xua tay giải thích.

Hưng cắt lời tôi, "Được rồi, là Chi ghen đấy, tao không nghe nữa đâu."

Thế Hưng chẳng đợi tôi giải thích mà vội bỏ về luôn.

Ơ, nhưng rõ ràng tôi chỉ đang muốn tốt cho cậu ấy mà. Ghen tuông gì ở đây cơ chứ?

****

Tôi bắt đầu học đến kiệt sức cho kì thi sắp tới, thật ra dù đứng hạng 3 nhưng điểm của tôi so với Phúc và Hưng vẫn thua một quãng xa. Tôi không cho phép mình dừng lại, cứ thế làm từ đề này sang để khác chẳng biết mệt mỏi là gì. Ngược lại, Thế Hưng trong có vẻ rất thảnh thơi, sáng thì ngủ chiều lại lôi điện thoại ra nghịch . Tôi còn tự hỏi rằng cậu ta có phải nam chính trong tiểu thuyết cẩu huyết không mà chẳng học gì vẫn giỏi thế. Thùy Dương cũng giống tôi, cô ấy ngày nào cũng than thở về việc Thế Hưng thật sự có phải đang gian lận hay không mà dù bọn tôi có cố hết sức cũng chẳng đuổi kịp.

Nói đến Dương thì tôi lại nhớ đến mấy lần gặp riêng với lớp trưởng. Tôi thấy hai người ấy lúc nào cũng đi cùng nhau, nói không khó chịu là dối vì tôi không muốn người bạn thân của mình bị người khác cướp đi chút nào cả... Ích kỉ nhỉ? Biết làm sao được, cô ấy là người thân duy nhất mà tôi có thể tâm sự.

Nhưng cũng dần dần tôi nhận ra suy nghĩ trẻ con đó chỉ khiến mình ngày càng tệ đi mà thôi. Vậy nên tôi chọn cách nhìn nhận nó theo hướng tích cực hơn. Dù rằng cô ấy không dành nhiều thời gian cho tôi nhưng bù lại khi đi chơi với Phúc tôi cảm thấy Thuỳ Dương rất vui. Ngày nào cũng về kể cho tôi nghe cả thôi.

Mọi chuyện thực ra cũng không tệ đến thế, nếu cô ấy vui thì chắc chắn tôi cũng sẽ vui. Kết quả là giờ đây tôi không chỉ không đồng ý mà còn ủng hộ nhiệt tình cho họ, lâu lâu còn ẩn ý trêu Thuỳ Dương của tôi đỏ cả mặt nữa cơ.

****

Thoát cái chúng tôi đã hoàn thành xong xuôi đợt kiểm tra cuối học kì. Tâm trạng tôi hiện giờ vô cùng thoái mái, rất muốn đi chơi đâu đó cùng bạn bè.

Vừa hay sao lớp tôi hôm nay rôm rả hơn hẳn, nói ra mới biết có người loan tin rằng khối 10 chúng tôi sẽ tổ chức vui chơi ngoại khoá. Ai cũng vô cùng phấn khởi mà không kiềm được nhả nhót, Thuỳ Dương cũng thế, cô ấy hạnh phúc vỗ vỗ vai tôi, tâm tình cũng từ đó mà vui vẻ hơn.

Hôm ấy cô Thùy bước vào, vẫn là giọng nói dịu dàng đó cất lên: "Lớp chúng ta sẽ có lịch đi cắm trại tại Thái Nguyên vào tuần tới, 2 ngày 1 đêm nhé. Ai muốn tham gia thì nhắn cô để cô lập danh sách."

Lớp lại bắt đầu náo nhiệt.

Huy: "Đi đi, tất nhiên là đi rồi lớp nhỉ? Phải tạo kỉ niệm năm cấp 3 chứ!"

Trâm: "Đúng đấy, tao đồng ý 2 tay nha."

"Được rồi, lớp trật tự. Ai đăng kí thì trong tuần lên phòng giáo viên gặp cô nhé. Còn nữa, 1 tháng sau là thi cuối học kì rồi, các em cố gắng học hành để lấy được số điểm mình mong muốn nhé!"

"Vâng ạaaa..." Cả lớp đồng thanh đáp.

Trong tiếng huyên náo của cả lớp, tôi không biết vô tình hay cố ý, vừa vặn nghe được câu chuyện của cặp đôi bàn bên cạnh.

"Thế Hưng, cậu có đi chơi với lớp không?" Mộc Trang từ đâu đã chạy đến chỗ Hưng, đôi mắt to tròn ngây dại nhìn chăm chăm cậu ấy.

"Chưa biết nữa. Tao hay lạc, đi chơi phải cần người trông coi."

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì bỗng dưng Thế Hưng đã đứng dậy, bước đến ngồi ngay trước đối diện tôi, vui vẻ mở lời:

"Chi có biết giữ trẻ không? Em bé 194 tháng tuổi, cụ thể hơn là tao."

_________________________________

Ê! Đọc xong rồi đó, vote chưa?

Chắc chắn là chưa, vậy nên phải vote đó nghe!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro