18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những mối tình thời học sinh đối với riêng bản thân tôi là một thứ gì đó rất hoài bão, ghi nhớ và không thể nào quên được. Mối tình của tôi cũng như thế, cũng có một chút yêu thương, một chút nhớ, một chút đợi chờ,... Ngay cả thêm một chút đau đáu trong lòng tôi vào mỗi đêm ướt gối.

Lắm lúc, tôi tự hỏi bản thân mình cố gắng níu kéo được gì không. Đằng bên ấy chỉ xem tôi là một đứa nhóc học trò của nàng ấy yêu thương giống bao người. Cũng nhiều khi, tôi lại muốn thương muốn yêu nàng ấy thêm nhiều chút nữa vì nàng ấy chính là chấp niệm duy nhất trong thuở bấy giờ của tôi.

-"Em suy nghĩ gì thế?"

-"Dạ, một chút chuyện thôi cô."

-"Đang trưa nắng mà cô thấy em có vẻ đâm chiêu quá nên cô hỏi thôi, cô sợ em bị bệnh."

Nói rồi cô Ngọc thuận tay rót ly nước uống một ngụm.

-"Không có, em khỏe như trâu mà cô."

Tôi nói rồi, tôi cuộn cơ bắp tay lại cho cô xem. Cứ ngỡ là cô sẽ ngưỡng mộ với cơ bắp của tôi. Nào ngờ, cô ấy phụt cười như muốn trào ra hết nước trong ly cô đang uống.

Tôi cảm thấy mắc cỡ rụt tay lại, phồng má giận dỗi. Còn không quên chề miệng ra lẩm bẩm.

-"Người gì đâu thấy ghét không khen thì thôi lại còn..."

Cô Ngọc nhướn mày hỏi tôi:

-"Em nói gì cô đó?"

Tôi giận thót tim rồi lấp bấp trả lời cô:

-"Dạ em nói cô sao mà hôm nay cô đẹp thế."

Khen cô đẹp thì cô không động tĩnh gì quá lớn lại gật gù đồng ý. Phòng y tế được ánh nắng trưa hắc nắng vào khá nóng máy quạt trước mặt cũng không được mát bao nhiêu.

-"Trời nực quá cô ha! Không ấy mình ra chơi cùng mọi người đi cô."

Tôi nhìn ra sân tất cả mọi người đang chuẩn bị cho lửa trại tối nay. Tôi không bị bệnh nặng cứ nằm yên một chỗ để mọi người làm cũng thật ái ngại. Bầu không khí vui vẻ thế này càng phải hoà nhập chung vui chứ sao lại trốn tránh một góc thế thì còn gì là kỉ niệm.

Cô đứng dậy dịu dàng cười tươi với tôi một cái. Trong vắt trong mắt tôi là một màu nhiệm tưới trẻ. Nụ cười của cô chính là một làn gió mới, một làn gió mà khiến tôi phải thương nhớ rất nhiều.

-"Ừ! Mình đi ra ngoài chơi thôi."

Cô nhanh nhạu nắm lấy tay tôi kéo tôi ra ngoài, tim tôi đang rung động liên hồi khoé miệng không kiềm được mà cười thật tươi tỉnh. Bây giờ, ngồi ngẫm nghĩ lại mà nói tôi thật sự điên, rất điên rồ. Lúc sáng mới thút thít khóc vì mối tình đầu rồi trưa lại cười như vớ phải đống vàng quý. Tôi thực sự... như điên vì tình yêu đến thế thật sao?

Bước ra sân không khí náo nhiệt đang bao chùm lấy cả ngôi trường. Nguyệt Ánh tinh mắt thấy tôi vào tầm mắt gọi Hạ Hân lại đi cùng.

-"Thuý Ngân! Tụi tớ bên này."

Cô Ngọc thấy vậy cũng buông tôi, nhẹ giọng nói.

-"Em đi chơi với hai bạn ấy đi, cô có chút chuyện rồi."

Tiếng nói vừa dứt cùng lúc Trọng Khang và hai người bạn tôi tiến lại gần.

Nguyệt Ánh cầm tay tôi bảo:

-"Ngân khỏe chưa? Đi chơi với tụi tui không?"

-"Uhm, tui khỏe rồi."

Tuy nói chuyện với bên đây ánh mắt toàn gieo đi nhìn phía bên cô Ngọc đang nói chuyện với Trọng Khang. Muốn đi lại gần nhưng không được Ánh đã kéo tôi đi đến chỗ của lớp ngồi chơi cùng.

-"Ngân uống nước không?"

Nguyệt Ánh tốt bụng đưa chai nước không thấy tôi trả lời nên khều kêu tên tôi.

-"Ngân, Ngân, Ngân!"

Tôi bất giác quay lại -"Hả?"

-"Ngân hôm nay bị sao không á? Tui thấy Ngân lạ lắm. Hồn ở đâu mà cứ nhìn đi đâu không à."

-"Ngân hôm nay chắc ngủ không đủ giấc nên mệt á Ánh đừng lo chi cho nó mắc công khổ nữa."

Nhỏ Hân hiểu ý tứ của tôi nên cũng biết những chuyện gì hôm nay xảy ra nó điều biết hết ngay cả sự xuất hiện của Trong Khang và mối quan hệ của anh ấy đối với cô Ngọc. Nó điều nắm bắt được hết. Bởi vậy cô Trang giao cho nó làm trợ lý không sai.

-"Nào mọi người hồi cô phải đi họp ở trên hội trường rồi, xíu xong là tổ chức văn nghệ luôn có gì tụi em bảo bang nhau chuẩn bị nhen! Cái này cô không ở cùng nên không giúp gì được khâu chuẩn bị lên sân khấu."

-"Dạ cô!"

Tôi thì không được dẻo dai nên từ chối lời mời múa nhưng tôi cũng biết đánh guitar một ít và giọng hát cũng không quá hay nhưng mà cũng nghe được nên tôi được giao riêng cho một tiết mục riêng là hát tự đánh đàn.

Tôi cũng được mọi người ưu tiên và ủng hộ phần tự chọn bài. Bởi lẽ, giọng tôi hát được những bài nào và họp bài nào tôi là người hiểu rõ nhất.

Khối mười hai của trường năm nay có mười hai lớp. Một lớp đương nhiệm hai tiết mục bao gồm: Nhảy, múa, hát, chơi nhạc cụ tuỳ vào lựa chọn. Lớp tôi múa son ở mục số bốn, riêng tôi tận mười tám. Nên cũng còn khá lâu thêm phần đợi thầy cô họp hội xong xuôi theo dự kiến các tiết mục văn nghệ được diễn ra đến tối trước khi đốt lửa trại.

Trong lớp chuẩn bị các bạn nam không tham gia văn nghệ phải chịu thiệt là tay sai cho bọn con gái nhưng mà không có anh chàng nào cằn nhằn hay nhăn nhó còn rất vui vẻ và tràn đầy năng lượng ở sau cánh gà hỗ trợ.

-"Uống nước không Ngân?"

Một bạn nam đi lại trên tay cầm rất nhiều chai nước lọc đi phát cho từng người tôi cũng vui vẻ gật đầu nhận lấy.

-"Uống chớ cảm ơn nghen!"

Trong giây phút chờ đợi tôi cũng kiểm tra lại hết thảy mọi thứ đảm bảo tiết mục diễn ra suôn sẻ. Và cũng không quen hỏi thăm từng người nhất là Hạ Hân. Đó giờ nó chưa từng tham gia mấy tiết mục văn nghệ ở trường như vậy đâu nhưng cũng bị cô Trang ép buộc nên nó cũng chịu nghe theo.

-"Ê tụi bây! Tao trang điểm cái này nặng mặt quá à có khi nào xong cái mặt tao già như bà cụ tám mươi tuổi không bây?"

Cả lớp đều cười khà khà trước sự hài hước của Hạ Hân trong số đó cũng phát biểu.

-"Có bà già nào mà đẹp như mày đâu!"

Hạ Hân nhìn voi gương thấy tôi khuyên tôi cũng nên trang điểm hay làm kiểu tóc lại.

-"Tóc mày dài óng vậy không thắt bím hay gì đó đi cứ để đuôi ngựa hoài xấu quắc! Còn trang điểm nữa có đứa nào đi trước mặt toàn trường mà không lấy nổi miếng son không?"

Tôi lắc đầu từ chối, tôi không được đẹp như người khác. Da tôi không trắng, gương mặt tôi lại khá đại trà nếu làm lên cũng không nổi bật gì mấy.

Cả lớp đều hùa theo tán thưởng ý kiến của Hạ Hân.

-"Đúng đó! Thuý Ngân lớp mình đẹp vầy không khoe ra uổng lắm."

Nguyệt Ánh cũng góp phần: -"Ngân chỉ cần miếng son màu ánh cam xíu thôi cũng đẹp phần tóc dài óng mướt để thả xuống hay búi nửa đầu cũng ok nữa."

Trong đó có một bạn lôi tôi ngồi xuống ghế.

-"Đúng rồi có lý. Ngân mày để bọn tao chỉnh lại cho đảm bảo crush nhìn là khoái mày liền."

Tôi mở to mắt: -"Thật á?"

-"Thật!"

Tôi cũng ngồi im cho bạn nữ đó làm. Khoang tầm ba mươi phút sau tôi nhìn trong gương tóc tôi được thắt bím một bên những lọn tóc con rơi xuống tạo thêm phần dịu dàng, ngay cả màu môi hồng nhạt thường ngày cũng có tươi sắc hơn một ít, tôi có thêm đôi má hồng không giống như hồi nhỏ lần này nhạt hơn tạo nên một hình tượng ngọt ngào, dễ thương mà tôi chưa từng có.

-"Hồi mày định bận gì biểu diễn."

-"Thì áo dài trắng nè."

Thời học sinh tôi muốn in dấu trên bộ áo dài trắng mà ngoại đã tỷ mỉ cắt công đi lựa vải và may cho tôi. Tuy ngoại đã có tuổi nhưng ngoại không bị lẩm cẩm nhiều ngược lại ngoại may áo dài cho tôi rất đẹp hợp với vóc dáng của tôi là đằng khác.

Sau khi tôi và mọi người chuẩn bị xong xuôi khoảng một tiếng đồng thời không lâu sau đó thầy cô cũng đã họp xong.

Tôi đi ra, người đầu tiên tôi thấy đó chính là cô Ngọc. Tôi định chạy lại nhưng bên cô đã là Trọng Khang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro