Chương 1: giọt nắng bên thềm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời mưa.

Những giọt mưa rơi trên mái hiên của ngôi trường tôi yêu quý. Nơi này đã được xây dựng từ lâu, mang theo một hơi thở cổ kính từ bên ngoài cho đến bên trong. Nước mưa làm ẩm ướt nền đất và những bức tường, bốc lên một mùi hương hoài niệm không tên.

Tháng Tám, tôi bước chân vào ngôi trường này lần đầu tiên, mang theo niềm mong ước ngày càng lớn theo những năm qua. Như bị mê hoặc, tôi khát khao mãnh liệt được có cơ hội học tập trong trường ngay lần đầu tiên nhìn thấy. Khi đó tôi còn là một đứa học sinh cấp hai, đứng ngoài cổng nhìn ngắm và trầm trồ bởi kiến trúc của trường. Tôi còn nhớ cây hoa Sứ trồng trước những lớp học lúc đó đang nở rộ, đưa hương thoang thoảng. Đến tận bây giờ, mỗi khi ngửi được mùi hoa Sứ, tôi đều nhớ đến khoảnh khắc ấy cùng những cảm xúc vẹn nguyên đã dẫn bước tôi đến ngôi trường này.

"Ủa Chi, không về hả? Đứng ngơ ở đây chi vậy?"

Tôi nhìn qua chỗ giọng nói phát ra. À mà khỏi nhìn cũng biết, đó là giọng thằng bạn cùng bàn với tôi - Thiên.

"Ờ thì tao đang chờ đỡ mưa á mà. Mà mày cũng đứng đây chi?" Tôi trả lời.

Thiên to mắt nhìn tôi, tưởng chừng tôi vừa mới nói ra một chuyện rất hoang đường: "Khùng hả? Từ trưa đã kéo mây, mày chờ đỡ mưa biết chừng nào mới về tới nhà."

Nghe nó nói vậy tôi cũng không biết trả lời sao, bởi tôi cũng chỉ đang nói đại một cái cớ, không để ý nhiều vậy. Tôi thấy sến sao đó nếu trả lời thật là đang ngắm mưa và suy nghĩ này kia.

"Ủa rồi mày cũng đứng đây chi?" Tôi hỏi lại.

Thiên chần chừ gãi đầu, ngó ra ngoài mưa rồi nhìn tôi: "Hả? À thì thấy mày đứng đây nên tao mới lại hỏi nè. Không là tao đi lấy xe đi về rồi. May có tao nhắc trời lâu tạnh, không là mày đứng đây tới tối nha!"

Tôi phì cười.

Nghe nó nói như quan tâm tôi lắm làm tôi trong chốc lát thấy muốn đổ cái rật. 

Tôi không nói quá đâu, mấy cái khác không nói, chỉ riêng gương mặt nó nhìn là thấy đẹp trai. Hồi cấp hai hàng tá bạn nữ trong trường chưa tiếp xúc mà đã thích nó luôn là hiểu.

Mà nói vậy thôi chứ tôi không thích nó đâu.

Lí do đầu tiên là tôi chắc chắn không có cơ hội, thứ hai là tôi cũng chẳng có hơi sức để thích ai nữa.

"Tưởng gì! Không có mày tao cũng biết đường mà về vậy." Tôi bĩu môi với nó.

Thiên lại vu vơ hỏi: "Ủa mà... hình như C3 còn học tiết 4. Mày định đợi tới tiết 4 luôn á hả?"

Tôi ngẫm nghĩ, mới chợt nhớ ra Trang hồi trưa đã nhắn cho tôi là nó không chở tôi về được, chỉ chở đi được thôi vì lớp nó còn học tiết 4, trong khi lớp tôi xong tiết 3 là về rồi.

Tôi hơi hoảng. Vào học mới gần một tuần, tôi chưa quen ai để nhờ chở về cả: "Á trời! Giờ làm sao đây! Con Trang hồi trưa có nhắn cho tao mà tao quên mất. Không lẽ phải dầm mưa về chứ."

Trong khi tôi khốn khổ vật vã thì Thiên rất tự nhiên cười vào mặt tôi. Cuối cùng, thứ đã ngăn cản tôi đánh nó chính là lời nói đầy tình người của nó: "Thôi đi cô nương! Tui chở cô về nè."

Tôi như buồn ngủ gặp chiếu manh, biết mình không phải đội mưa về thế là tôi vui vẻ liền. Đồng thời, tôi cũng nịnh nọt một chút: "Đa tạ công tử! Ngày mai tui sẽ mua đồ cho công tử ăn nha!"

Thiên cười thoải mái: "Sao cũng được à. Mà mày thấy không, tao đã nói "may mà có tao ở đây" đó. Đúng phốc luôn! Tao mà đi về luôn là mày chờ tới bốn rưỡi!"

Tôi gật đầu xun xoe: "Ghê ghê! Bái phục, bái phục." Bây giờ Thiên có nói nó thấy con heo đang bay tôi cũng thấy đúng.

Thấy thái độ nịnh hót của tôi vì được đi ké xe về, nó lên mặt, bĩu môi: "Đi nè."

Thế là tôi cùng Thiên đi ra lấy xe, đội mưa đi về.

Ngồi sau xe Thiên, tầm nhìn chỉ gói gọn dưới chiếc áo mưa, phía trước là bóng lưng nó. Đi đường, tôi theo thói quen ít khi nói chuyện, bởi người sau nói tất nhiên người trước sẽ nghe, nhưng lúc người trước trả lời tôi toàn nghe tiếng có tiếng không. Hơn nữa trời mưa cũng ồn ào, mắc công phải nói lớn tiếng. Chỉ khi nào cần chỉ đường, tôi mới gõ vào lưng Thiên nói chuyện, khoảng thời gian còn lại hầu như là suy nghĩ vẩn vơ.

Nói ra, thân được với một người như Thiên tôi cũng cảm thấy mình có chút may mắn. Thì ra cuộc đời tôi đến một ngày cũng có thể móc nối đến một người đẹp trai, lại còn giỏi ca hát và thể thao, tính tình lại cởi mở nữa.

Tôi và Thiên vốn chẳng liên quan gì đến nhau, cho đến năm lớp chín chúng tôi mới học chung một lớp. Cả hai đều là người cởi mở thế nên trong các hoạt động lớp cũng tương tác kha khá. Nhưng bình thường bởi vì ngồi cách nhau xa ơi là xa nên tôi cũng không thân thiết lắm với cậu ta. Tôi có biết mình đặt cùng nguyện vọng vào cùng trường với Thiên nhưng tôi cũng không nghĩ sẽ có cơ duyên chung lớp, cho đến khi rà danh sách lớp và thấy cái tên quen thuộc. Thế là lúc đi nhận lớp, vì chỉ có hai đứa biết nhau thế nên cuối cùng ngồi chung luôn.

Ngồi kế con trai cũng có nhiều chỗ tiện lợi, trước mắt là nhấc ghế nhấc bàn này kia sẽ sẵn nhấc xuống luôn cho tôi.

Mặt khác, phải công nhận Hữu Thiên là đứa con trai biết để ý. Chuyện nó nhớ Trang là đứa tôi hay đi học chung thì cũng coi như không có gì quá đặc biệt. Nhưng như hôm nay nếu nó không để ý C3 mà nhắc tôi thì chiều nay một là tôi phải chờ thêm một tiết nữa trong buồn chán, hai là tôi phải dầm mưa đi bộ về luôn ấy chứ.

Nói đi nói lại càng thấy phải cảm ơn cậu ta nhiều.

Vì nhà tôi cách trường cũng không quá xa, đi thẳng quẹo một chút là tới nên đi rất nhanh.

Tôi xuống xe nói cảm ơn lần nữa rồi vẫy tay chào Thiên.

Qua lớp khẩu trang, tôi thấy mắt Thiên híp lại, có lẽ là đang cười. Nó cũng vẫy tay lại với tôi rồi quay xe về.

Tôi quay lưng mở cửa rào vào nhà, lẩm nhẩm điều mà tôi mới biết được: "Thì ra nhà nó ngược đường với mình."

Bỗng thấy thật cảm kích. (;'༎ຶД༎ຶ')

Ăn cơm tắm rửa xong tôi chả buồn lấy bài vở ra học mà lấy điện thoại ra lướt thong thả. Mai là thứ bảy rồi, một tuần trôi qua nhanh như vậy đó.

Nhóm chat lớp 10 đang nói mấy chuyện linh tinh, tôi vào xem, lâu lâu góp vui vài câu.

[Mai Mai: Ê mà nghe nói lớp mình hình như sắp có thêm người chuyển vô á.]

Dường như nghe có mùi tin nóng hổi nên số người xem tin nhắn cũng nhanh hơn.

[Thuỳ Linh: Trai hay gái vậy?]

[Mai Mai: Trai. Nghe nói giỏi lắm luôn đó. Đạt tùm lum giải gì đó trên thành phố.]

Tôi nhanh lẹ nhắn một cái tin.

[Chi Ba: Quan trọng là nhan sắc, đẹp là được.]

Tôi như nói lên suy nghĩ của con gái trong lớp, được tận 12 lượt cảm xúc tin nhắn.

[Bạn nam 1: Không biết nói gì hơn.]

[Bạn nam 2: Đúng là không chừa đường sống cho tụi tui.]

[Bạn nam 3: Không sao, Thiên cân tất, giành lại địa vị cho dàn nam lớp mình. Bạn mới chắc chắn không áp đảo được đâu.]

[Mai Mai: Mà Thiên có học giỏi chút nào đâu.]

[Bạn nam 3: ...]

Thấy bạn cùng bàn bị "mần nhục", tôi không khỏi cười thầm, tay tự động thả cảm xúc buồn trái ngược với tâm trạng.

Hữu Thiên vừa lúc seen tin nhắn, thả một nhãn dán chó cô đơn.

Tôi không vội ngủ sớm mà coi một tập chương trình truyền hình sau đó đặt báo thức mới đi ngủ.

---
180321. Vì có những ngày mưa ta yêu thêm những ngày nắng.

Có điều ngày phải đi học thì thôi.

Cảm ơn mọi người đã đọc chiếc văn vẫn còn nhiều vụng về của mình! 𓁹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro